Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Có vẻ như một hồi phong ba đã kết thúc như vậy, Doãn Chính Đạc tiếp tục trở lại với công việc, mỗi ngày sớm tối đưa đón Lê Diệp, ngày qua ngày lại như trước đây.

Về chiếc nhẫn Lê Diệp làm mất, anh vẫn luôn cho người lưu ý nghe ngóng trên thị trườn, nếu có người bán ra, kim cương có số hiệu độc lập, chắc chắn sẽ có tin tức ngay.

Tuy nhiên, kẻ lấy được chiếc nhẫn kim cương ắt sẽ có cảnh giác, sẽ biết không thể dễ dàng ra tay với viên kim cương lớn như vậy được, vậy nên đã lâu mà vẫn chưa có tin tức truyền đến.

Hôm nay, Lê Diệp vẫn đi làm theo lệ thường, lại bất ngờ nhận được điện thoại của Quan Khanh Khanh.

Có vẻ như cô ấy rất ổn. Cô ấy thôi việc ở đài truyền hình, biến mất cũng đã lâu. Cô ấy vẫn đang gặp bác sĩ tâm lý, cũng hồi phục được tương đối.

Lê Diệp khuyên cô ấy nên đi làm lại, có thể làm ở hậu đài giống mình, ít áp lực, lại vừa không phải rơi vào guồng quay chóng mặt, càng có lợi cho việc hồi phục tâm lý hơn.

Có lẽ do quá bức bối, Quan Khanh Khanh đã đồng ý với đề nghị của cô. Cô đến tìm lãnh đạo, đối phương lập tức nhận lời giao cho Quan Khanh Khanh một vị trí phù hợp.

Có thể làm việc cùng nhau, hai người đều rất vui mừng. Gặp lại, Quan Khanh Khanh có chút tiều tụy, nhưng trông có tinh thần hơn nhiều. Vết sẹo trên mặt vẫn còn đó, cô ấy đã đổi kiểu tóc, cố gắng che giấu nó đi.

Đồng nghiệp trong văn phòng đều rất tốt, không ai cố tình nhìn cô ấy chằm chằm, cũng không có ai nhắc đến chuyện đã xảy ra với cô ấy, mà đều tỏ ra như lần đầu gặp mặt.

Ngày làm việc đầu tiên, cô ấy nhanh chóng bắt nhịp được với công việc.

Có điều, Lê Diệp lại cảm thấy, công việc hiện tại đang vùi lấp cô ấy. Cô ấy từng có một quá khứ huy hoàng, giờ lại chỉ có thể lồng tiếng cho những diễn viên vô danh tiểu tốt.

Cứ tưởng cô ấy đã có thể hồi phục tinh thần hoàn toàn rồi, chưa được hai ngày, cô ấy lại có chuyện…

Hôm ấy, mọi người đang cùng nhau thu âm, trong đó có một đoạn diễn cô con gái của một nhà danh giá chạy trốn để đào hôn, kết quả là gặp phải một tên cướp rồi bị hắn cưỡng hiếp.

Quan Khanh Khanh không thu cho vai chính, cô cũng không phải tham gia vào trường đoạn này, nhưng cô lại có mặt trong phòng thu. Mọi người đều đang làm việc hăng say, chẳng ai để ý được nhiều.

Đang lúc người lồng tiếng cho vai nữ chính hét lên thương tâm, thì Quan Khanh Khanh ngồi bên cạnh cũng đột nhiên la lên, lao ra khỏi cửa như một người điên.

Bao công sức đều bị cô làm hỏng cả, đoạn vừa rồi phải thu lại lần nữa, có vài người đồng nghiệp tỏ ra không mấy vui vẻ, sự cố thiếu chuyên nghiệp như thế này thật quá hoang đường.

Lê Diệp cũng vội vàng chạy ra theo. Quan Khanh Khanh bị kích động, ngồi thu lu trong góc cầu thang, cả người run cầm cập.

Lê Diệp đưa cho cô ấy một cốc nước ấm, “Khanh Khanh, chuyện đó đã qua rồi, đừng sợ, không ai có thể hại cậu nữa đâu.”

Sờ lên vết sẹo trên mặt, Quan Khanh Khanh lại cảm thấy chán chường, “Mình xin lỗi, một chuyện đơn giản thế này mà lại bị mình làm hỏng rồi…”

Lê Diệp vỗ vỗ cô ấy, “Có gì đâu, mọi người đang thu lại lần nữa cũng sắp xong rồi, họ đều ôn hòa lắm.”

Nhìn dáng vẻ này của cô, Quan Khanh Khanh có chút khó hiểu, “Lê Diệp, cậu không sợ sao? Tại sao cậu không nghĩ đến chuyện đó?”

Lê Diệp bị cô ấy hỏi như vậy là lại nhớ đến chuyện ngày đó. Ai mà lại không sợ chứ, có điều, hiện giờ cô đã gần quên rồi. Cảm giác đáng sợ đó chỉ xuất hiện vào lúc ấy, sau khi sự việc trôi qua, cô không còn bị cảm giác đó quấy nhiễu nữa.

“Chồng cậu, hẳn là vẫn luôn ở bên cậu…” Quan Khanh Khanh thở dài. Từ đầu đến cuối, cô ấy luôn giấu mọi chuyện trong lòng, chuyện đau khổ cũng không chia sẻ với ai, để rồi tự mình giày vò mình, khiến nỗi đau cứ dần lớn lên.

Lê Diệp nhớ đến gương mặt của người đó, hình ảnh cứ dao động trong đầu, cô im lặng không nói gì.

Ngồi với Quan Khanh Khanh một lúc, cô cùng cô ấy đứng dậy, quay lại phòng thu âm.

Đi ngang qua phòng uống nước, chợt nghe thấy bên trong có một người đồng nghiệp than phiền, “Ngày xưa nghe anh Vương nói, anh ấy với Quan Khanh Khanh từng là đồng nghiệp từ mấy năm trước, bị cô ta mắng không ra gì…Giờ thì sao? Cô ta chẳng qua cũng thành ra thế thôi, rời khỏi chương trình tin tức tám giờ sáng nổi tiếng kia rồi, cô ta còn hống hách được gì nữa, cả đội tôi chẳng ai kém cô ta hết.”

“Ai nói không phải chứ. Mặc dù đều là nghề đá ngang, nhưng mà Lê Diệp giỏi hơn cô ta nhiều, cô ta vẫn còn nghĩ mình là dẫn chương trình tin tức tám giờ sáng chắc, bày ra cái vẻ ngạo mạn đấy cho ai xem chứ.”

Lê Diệp không ngờ những người đồng nghiệp ngày thường vốn hòa nhã là thế mà lại có thành kiến lớn như vậy với Quan Khanh Khanh. Nhìn sắc mặt Quan Khanh Khanh hơi khó coi, Lê Diệp vội vàng đưa cô ấy rời đi, trong lòng vô cùng áy náy, “Xin lỗi, Khanh Khanh…”

Quan Khanh Khanh nhìn cô một cái, rồi cười, “Nói xin lỗi làm gì chứ, cậu có làm gì đâu…Mau quay lại thôi, mình còn phải hoàn thành nốt công việc ngày hôm nay, còn phải đọc hết lời thoại sớm một chút.”

Lê Diệp không thấy cô ấy có vẻ mất vui liền gật đầu, “Ừ!”

Hết giờ làm, Doãn Chính Đạc đã đợi cô ở tầng dưới. Lê Diệp và Quan Khanh Khanh cùng nhau đi xuống, nhìn thấy chiếc xe sang trọng, Quan Khanh Khanh lại bắt gặp Lê Diệp đưa mắt nhìn mấy lần, liền đoán, “Người đó, là chồng cậu à?”

Lê Diệp có chút bối rối, Doãn Chính Đạc đã xuống xe đi về phía cô. Anh cầm lấy cây gậy trong tay cô, rồi đỡ cô, “Hôm nay đi ăn lẩu…nhà hàng hôm qua em bảo muốn ăn vừa lúc có chỗ.”

Mặt Lê Diệp đỏ lên. Cô không hề nói muốn đi ăn lẩu. Hôm qua cô cùng đồng nghiệp chat nhóm, có người nói ở gần công ty có một nhà hàng lẩu rất ngon, lúc nào cũng đông kín khách, đặt chỗ trước mấy ngày mới ăn được. Cô chỉ bâng quơ hỏi một câu có ngon thật không, anh lại ngồi bên cạnh nhìn thấy cuộc trò chuyện, liền nói sẽ đưa cô đi ăn thử.

Đây là lần đầu tiên Quan Khanh Khanh gặp trực tiếp Doãn Chính Đạc. Trước đậy, ấn tượng của cô ấy về anh chỉ là người chồng vừa thần bí lại vừa có tiền của Lê Diệp, có điều, đối với những người có tiền, cô ấy không mấy xem trọng. Hôm nay gặp mặt thế này, cô ấy không ngờ anh còn trẻ như vậy, phong thái bất phàm, lại khiến người khác có chút sợ hãi.

Nhìn anh chăm chú, Quan Khanh Khanh hỏi thăm, “Hôm đó…hẳn là anh đã cứu tôi và Lê Diệp, tôi còn chưa nói lời cảm ơn anh.”

Doãn Chính Đạc không có ý định nhắc lại chuyện hôm đó, liền cho qua, “Không có gì…Cô có xe rồi chứ? Chúng tôi đi trước đây.”

“Để tôi mời hai người một bữa đi.” Quan Khanh Khanh kéo Lê Diệp, “Đây là lần đầu tiên mình gặp chồng cậu, anh ấy đã từng cứu mình, mình vẫn chưa nói được lời cảm ơn tử tế nào.”

“Không phải khách sáo thế đâu.” Lê Diệp đưa mắt nhìn Doãn Chính Đạc. Từ hôm đó đến nay, anh không hề nhắc đến chuyện đó. Mỗi lần nhớ lại, cô đều cảm thấy như đã trải qua một vở kịch, mà cả hai cô gái đều bị dồn đến bước đường cùng. Nếu anh không đến kịp, kết quả thế nào, cô chẳng dám nghĩ đến nữa.

Ngày hôm đó tại sao anh lại đột nhiên đến chỗ của Quan Khanh Khanh, Lê Diệp vẫn không hề hỏi. Anh ấy đến đó, liệu có phải để tìm cô không?

“Sao thế, hai người không tiện à?” Quan Khanh Khanh nhìn hai người.

Lê Diệp lắc đầu, “Đâu có…Vậy thì cùng đi ăn đi.”

Doãn Chính Đạc không tỏ ra nhiệt tình cho lắm, anh vốn là người không kiêng nể ai hết, vui hay không vui cũng đều để lộ ra mặt, trước nay chưa hề cố che đậy.

Lê Diệp có chút áy náy với Quan Khanh Khanh. Thật ra, chuyện tối hôm đó có thể tránh được, chỉ cần chú ý một chút, nhưng vì một chút sơ suất mà đã để lại một vết thương khó phai nhạt trong lòng Quan Khanh Khanh. Trái lại, bản thân cô lại bình an vô sự, nhiều khi nghĩ ngợi, trong lòng cô đầy cảm giác tội lỗi.

Cô đã lên tiếng, Doãn Chính Đạc cũng không nói lại nữa. Lên xem, anh đưa họ đến nhà hàng lẩu.

Nhà hàng đó không phải là nơi quá sang trọng, vừa bước vào bên trong đã thấy ngập tràn hương vị. Hơi nước nóng hầm hập, bia lành lạnh, xung quanh ồn ào huyên náo, tạo nên bầu không khí rất ấm cúng.

Gọi vài món ăn, Doãn Chính Đạc còn dặn người phục vụ, “Nước canh đừng cho cay quá… Lấy thêm một lon nước hạnh nhân nóng nữa, cho tôi nước khoáng.”

Gập thực đơn lại, Doãn Chính Đạc đưa cho người phục vụ. Lê Diệp thấy anh bỏ qua Quan Khanh Khanh, liền bổ sung, “Khanh Khanh uống gì?”

Quan Khanh Khanh đáp, “Giống cậu đi.”

Lê Diệp gọi thêm một lon hạnh nhân nóng. Chẳng mấy chốc, đồ uống đã được đưa lên. Doãn Chính Đạc lấy khăn lau sạch miệng lon, bật nắp, đổ ra rồi đặt trước mặt Lê Diệp.

Quan Khanh Khanh không ngờ anh lại là người chu đáo đến thế. Cô tự thấy mình nhìn người rất chuẩn. Ấn tượng mà Doãn Chính Đạc tạo ra cho người khác ở ngay lần gặp đầu tiên rất rõ ràng, anh quá ngạo mạn, khiến người ta cảm thấy xa cách nghìn dặm, nhưng với Lê Diệp thì lại hoàn toàn khác, điều này thật sự làm cho người khác không thể tưởng tượng nổi.

Thức ăn cũng được dọn dần lên. Doãn Chính Đạc không nói chuyện, chỉ nhúng thức ăn, anh ăn một ít, còn lại đều gắp cho Lê Diệp.

Nhìn đĩa của Lê Diệp đầy ụ như hòn núi nhỏ, Quan Khanh Khanh để lộ ra một nụ cười ngưỡng mộ, “Lê Diệp, chồng cậu đối xử với cậu tốt thật đấy.”

Gương mặt Lê Diệp phiếm hồng, cô quay mặt nói với Doãn Chính Đạc, “Thế này thôi, em không ăn được nữa.”

Anh thấy cô không thể ăn được nhiều như vậy, liền đặt đũa xuống, khoanh tay nhìn cô ăn nốt.

Một lát sau, Doãn Chính Đạc có điện thoại, bên trong quá ồn ào, anh phải ra ngoài bắt máy.

Thấy anh đi ra ngoài, Quan Khanh Khanh cảm thán, “Lê Diệp, hình như chồng cậu rất tốt với cậu.”

“Có gì đâu…” Lê Diệp lắc đầu.

“Chuyện đó, anh ấy không để bụng chút nào sao?” Quan Khanh Khanh nhìn cô.

Lê Diệp tỏ vẻ khó hiểu, “Anh ấy để bụng cái gì cơ?”

Quan Khanh Khanh lắc lắc đầu, đáp án đã quá rõ ràng, vết nhơ chỉ để lại trên cô ấy, còn Lê Diệp, không bị một chút ảnh hưởng nào.

Chẳng bao lâu sau, Doãn Chính Đạc từ bên ngoài quay lại, trong tay anh cầm một cốc trà sữa đậu đỏ. Anh đặt cạnh tay Lê Diệp, cử chỉ vô cùng tự nhiên.

Quán lẩu rất náo nhiệt, người đến đông đúc, nhưng Quan Khanh Khanh lại cảm thấy thật lạnh lẽo, cô đơn như chỉ có một mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui