Cô lặng im ngồi nhìn ra màn đêm sâu thẳm kia,trong đáy mắt tựa hồ không còn sự hoạt bát ,vui vẻ mà là nỗi
bi thương và tuyệt vọng.1 tầng sương phủ kín đôi mắt thạch anh tím,khó ai có thể nhìn ra cảm xúc trong đôi
mắt ấy,dường như chỉ sau 1 ngày,tỉnh dậy cô đã là 1 người khác.Trên gương mặt nhợt nhạt của cô hoàn
toàn tĩnh lặng ,ngoại trừ đôi mắt ra thì có thể nói là vô cảm tuyệt đối.Con người thực sự có thể thay đổi
nhanh tới thế sao? Từ từ đứng dậy,mở cửa sổ, từng đợt không khí lạnh ùa vào nhưng giờ đây còn cái gì lạnh
bằng lời nói ánh mắt của anh .Bước ra ban công cô chăm chú nhìn vườn ly đã úa tàn,đúng vậy,hoa nở rồi sẽ
tàn, gặp rồi sẽ chia ly, yêu rồi sẽ hận.Hận anh ư, cô lấy gì để hận anh? Anh từng nói thích cô ư? Không anh
chưa từng, đều là cô vọng tưởng,ngay từ đầu cô đã vọng tưởng 1 cách mù quáng.Anh từng nói muốn lấy cô?
Không, đều do người lớn ép đặt,anh chưa từng muốn lấy cô.
Đúng vậy,nếu người cô gặp không phải anh liệu cô có chấp nhận cuộc hôn nhân gượng ép này.Tất cả đều là
thiên ý trêu ngươi để cô gặp anh,yêu anh, nhưng không thể bên cạnh anh.Tất cả là thiên ý trêu ngươi.Nước
mắt tưởng chừng đã cạn lại tuôn rơi không ngừng, cô khuỵ ngã trên nền đất lạnh giá,tay siết chặt nơi trái tim
đang rỉ máu, tiếng nấc ai oán thoát ra từ đôi môi đang bị cắn chặt tới bật máu.Từng đợt gió lạnh vẫn không
ngừng ào tới thân hình nhỏ bé đang run lên kia.Lạnh, thực sự rất lạnh, giờ cô mới biết thì ra mùa đông có
thể lạnh tới mức này,lạnh tới mức cô cảm giác mình không còn chút hạnh phúc nào nữa.Xuân qua đông tới,
sau này tốt nhất đừng có mùa xuân,nếu không như vậy mùa đông sẽ càng lạnh thêm.Cuộc sống của cô sau
này chỉ có mùa đông sẽ tốt hơn, như thế trái tim cô sẽ không đau nữa.Không biết tự bao giờ gió đã lau khô
nước mắt của cô,đôi môi khẽ hé mở:
_Má! Con sẽ sống hạnh phúc, thật đấy.Không có anh ấy thì sao? Con sẽ sống vì ba má, sẽ trả lại tất cả những
gì mình nợ họ, không phải như thế là hạnh phúc rồi sao? Sau này con sẽ không để ai bắt nạt,không để ai khinh
thường,sẽ là người vợ,người con dâu tốt,như vậy má sẽ vui chứ?
Im lặng 1 chút đôi môi cô xuất hiện 1 nụ cười thê lương tới đau lòng:
_Nhất định má sẽ rất vui a! Mọi người sẽ rất vui a! Ha ha.
Tiếng nói của cô rất nhỏ tưởng chừng như chỉ có gió mới nghe thấu,tiếng cười nhỏ dần rồi tan vào không khí,
gương mặt cô hoàn toàn chìm ào màn đêm dày đặc,chỉ có thể nhìn thấy đôi vai khẽ run rẩy rồi nhanh chóng bất
động .Cô ngồi cho tới khi ánh mặt trời xuyên qua mái tóc dày làm cô nhức mắt,đưa tay che đi sự chói chang
kia cô lẩm bẩm:
_Mặt tời xua tan bóng đêm,liệu có thể làm ấm lại trái tim ta không?
Ngây ngốc nhìn tới hoa cả mắt cô bật cười:
_Mình thật điên khùng,thật điên khùng.
Nồi im lặng 1 lúc cô mới bước dậy vào nhà tắm,bóng lưng mỏng manh càng trở lên trong suốt tựa hồ muốn
biến mất dưới ánh mặt trời.
Băng vội tới phòng của Tuyết, đưa tay gõ nhẹ cửa phòng giọng chị nghe thật ấm áp:
_Tuyết , em dậy chưa?
Thấy bên trong vẫn im lặng chị mở hẳn cửa bướ vào:
_Chị vào nhé.
Lời nói còn chưa dứt chị đã ngạc nhiên nhìn người trước mắt
_Em làm gì thế.
Cô quay lại nhìn chị nở 1 nụ cười:
_Hôm nay mình phải đi học mà,chị định nghỉ sao?
_Không, chị chuẩn bị ngay đây.
_Vậy em đợi chị dưới nhà.
Nói rồi cô không có phản ứng gì khác ngoài việc nhìn chằm chằm voà khuôn mặt mình trong gương.Thấy chị
không có ý định gì cô ngạc nhiên hỏi:
_Có chuyện gì sao chị?
_A không có, vậy gặp em dưới nhà.
Cô nhẹ gật đầu đồng ý,chị mở cửa bước ra ngoài, ánh mắt trở lên hoang mang,mới có 1 đêm sao Tuyết lại thay
đổi 1 cách đáng sợ như thế.Sự nhạy bén của 1 sát thủ cho chị thấy dường như trên gương mặt ấy không còn 1
chút cảm xúc nào,cô hoạt động như 1 cái máy được lập trình sẵn.Nụ cười kia vẫn làm người khác rung động
nhưng hoàn toàn không xuất phát từ tình cảm thật của cô,thực sự tình yêu cô dành cho thiếu gia rất sâu đậm
nên mới chịu sự đả kích lớn như vậy.Cô bước xuống phòng ăn như mọi ngày,mọi việc đều diễn ra như ngày
thường nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy căng thẳng,chăm chú nhìn tiểu thư của mình dùng bữa sáng
hộ đều im lặng suy nghĩ.Tiểu thư thật tội nghiệp, 1 người tốt như thế mà thiếu gia thật không có mắt nhìn a.
Cô khẽ ngẩng đầu,nhận thấy ánh mắt của mọi người đang nhìn mình,cô bình thản hỏi:
_Có chuyện gì sao?
_Không có,không có,ăn sáng a.
Ngạo Thiên lấp liếm cho qua,trước khi cúi xuống còn trao cho Băng ánh mắt thắc mắc,Băng nhíu mày tỏ vẻ
không biết.Họ lại im lặng ăn,bầu không khí càng thêm phần quỷ dị.Ăn xong cô bước ra xe đợi 2 người họ mà
không quay đầu lại.Lần này mọi người mới thật sự lo lắng,không phải tiểu thư đau lòng quá nên trở thành
con người khác rồi chứ.Không tươi cười,rạng rỡ như mọi ngày,lúc trước mỗi lần ăn cơm đều ồn ào nhức óc,
trước khi đi học đều dành ọi người nụ cười tạm biệt nhưng hôm nay tiểu thư làm người khác cảm thấy
rất xa cách.Họ đều phóng về cô ánh mắt cảm thông và lo lắng.Cô biết điều đó nhưng cô vẫn bước đi,cô
không muốn làm 1 con người yếu đuối trước mặt mọi người,có lẽ mạnh mẽ là cách tốt nhất để mọi người
biết cô vẫn sống tốt.
Trên đường đi cô vẫn giữ sự im lặng tuyệt đối,không khí trong xe càng thêm nặng nề,tới cả tiếng thở dài của
Ngạo Thiên cũng có thể nghe rõ.Dường như không thể chịu được bầu không khí này nữa,cậu lên tiếng:
_Nếu có gì thì cứ nói ra đừng giữ trong lòng.
Dỳ cậu không nói rõ nhưng cả 3 đều hiểu lời nói này dành cho cô.Nhưng cô vẫn giữ ánh mắt bên ngoài cửa xe,không có ý định gì là nghe thấy.Cậu
vẫn giữ giọng nói bình thường nhất:
_Tuyết,hiểu không?
Cô vẫn không trả lời,lần này thì cậu không thể giữ bình tĩnh được nữa,thay đổi thái độ,cậu cũng chuyển lối xưng hô:
_Em có hiểu lời anh nói không thế,như thế này em tưởng sẽ tốt lắm sao?
_Thế em phải làm thế nào mới tốt?
Cô quay sang nhìn,1 cái nhìn đầy cay đắng,đôi môi mím chặt nhìn cậu.
_Đừng cố giấu đi mọi cảm xúc của mình như thế.
_Vậy em phải gào khóc van xin sự thương cảm của mọi người để níu kéo chút tình yêu của anh ấy sao?Em
phải tỏ ra mình là 1 kẻ yếu đuối,cần sự giúp đỡ sao?
Gương mặt cô đã tái nhợt đi nhưng ánh mắt lại như hằn lên sự kiên định hiếm có.Cậu lúng túng nhìn cô:
_Ý anh không phải thế.Anh chỉ muốn tốt cho em.
_Không sao! Xin lỗi vì đã to tiếng với anh.
Nói xong cô quay mặt đi như muốn chấm dứt cuộc nói chuyện này,cậu nhìn cô 1 chút rồi cũng xoay người
lại.Chị Băng vẫn im lặng quan sát cô,chị khẽ nhíu mày,thực sự cô đang muốn tạo vỏ bọc để che dấu mọi cảm
xúc của mình,chị thầm than 1 tiếng rồi chuyên tâm lái xe.Sự thay đổi của cô cũng làm Hân chú ý,đang muốn
hỏi thì Hân đã bị Ngạo Thiên kéo đi nhanh chóng.
_Anh làm gì thế?
_Hiện giờ tâm trạng Tuyết không tốt lắm,em đừng hỏi gì sẽ tốt hơn!
_Vậy em phải đi an ủi cậu ấy.
Nói xong Hân hăm hở ý định đi an ủi thì bị kéo lại.
_Để cô ấy 1 mình sẽ tốt hơn.
Cậu biết nếu bây giờ Hân đi hỏi sẽ càng làm cô thêm khó xử,thôi thì cứ dẹp trước cho yên chuyện.Thấy Hân
vẫn do dự cậu đánh đòn cuối cùng:
_Đi ăn kem!
Mắt Hân sáng lên,nhưng do dự 1 chút mới lẩm bẩm:
_Có lẽ chị Băng cũng đang an ủi Tuyết a,mình không nên quấy rầy họ.
Vậy là 1 chầu kem đã giúp cậu dụ con người ham ăn kia.(Ham ăn quên cả bạn)
Đã 6 ngày nay cậu chủ không về nhà mà tiểu thư cũng chẳng rằng nói gì làm tất thảy mọi người đều thấy có
không vui vẻ gì.Đi học về tiểu thư cũng không còn líu lo xuống bếp cùng làm cơm với họ hay tung tăng ra
vườn chăm sóc hoa cùng bác Trương nữa.Dù không thể hiện sự bực dọc hay khó chịu nhưng tiểu thư làm cho
người khác không dám tới gần.Ăn cơm xong cô lên phòng,đúng 1h30 có mặt ở phòng tập cùng chị Băng tiếp
tục học võ .Thời gian qua võ công của cô tiến tiển 1 cách rất nhanh chóng,thêm nữa khả năng sử dụng chùy
thủ tuyệt đối không phải tầm thường,khả năng cầm súng và ngắm bắn cũng làm chị Băng và Ngạo Thiên rất
hài lòng,nhưng mấy hôm nay mỗi động tác mà cô thực hiện đều chứa đựng sát khí rất rõ ràng,điều này làm
chị Băng lo lắng thực sự.Hôm nay cũng không ngoại lệ,từng lần quét chùy thủ của cô đều tản ra sát khí nồng
đậm,bỗng cách tấn công của cô trở nên điên cuồng,dường như cô đang muốn giết chọ vậy,vội tránh đòn tấn
công của cô chị thuận thế đánh rơi chùy thủ trên tay cô,giữ chặt cô lại chị hỏi:
_Tuyết bình tĩnh lại.
Chị nhận ra đôi mắt cô không có 1 chút cảm xúc nào,ánh mắt ấy như trôi vào 1 khoảng không gian vô định,chị sợ hãi lay mạnh thân thể cô:
_Tuyết,nghe chị nói gì không?
Cô choàng tỉnh , ánh mắt trở nên rối loạn cực điểm.Lách ra khỏi vòng tay của chị cô thì thầm:
_Em xin lỗi,hôm nay em hơi mệt.
Nói xong cô mở cửa đi ra để lại chị trong phòng với nối lo ngập tràn trong đáy mắt.
Đóng nhanh cửa phòng cô tựa vào cửa như mất hết sức lực,thân ảnh từ từ gục xuống ,ánh mắt cô chỉ còn
sự hoang mang thống trị,nhìn đôi tay mình cô tự **** bản thân,cô định làm gì thế này,định thương tổn chị
Băng ư? Đã 1 tuần rồi cô cố gắng trở lại cuộc sống trước đây nhưng thật khó khăn,trong tâm trí cô luôn xuất
hiện gương mặt anh,giọng nói của anh,cô muốn xóa đi hình ảnh ấy nhưng mỗi khi nhắm mắt lại tất cả đều
hiện ra rõ mồn một.Cô hận anh,hận anh.Nước mắt lại chảy dài trên má cô,đúng vậy cô đang cố tạo vỏ bọc
cho trái tim mình nhưng cô thất bại rồi vì đơn giản cô không thể thoát trò chơi mà ông trời đang trêu ngươi
cô.Cô phải làm gì bây giờ,trên con đường dài trước mắt cô hoàn toàn lạc lõng,con đường ấy cô không biết
phải đi qua thế nào,liệu ai sẽ dắt cô qua nỗi đau này? Cô ngồi im như 1 cái bóng,ngay cả khi người làm mời
xuống dùng bữa cô cũng không nghe thấy.Cho tới khi căn phòng tối đen như mực thân hình cô mới có chút
phản ứng khi chuông điện thoại vang lên, đó là tiếng chuông cô đặt riêng cho ba má.Loạng choạng đứng lên
cô tiến tới bàn nhấc máy:
_Má.
_Ăn cơm chưa con,sao mấy hôm nay không thấy con gọi về?
_..
_Tuyết, sao thế con?
_Không có gì má! Con bận quá.
Nghe thấy tiếng má,lòng cô thấy ấm áp hơn,từng giọt nước mắt vì cảm động lại khẽ rơi xuống bàn tay đang
ghì chặt lấy cạnh bàn.Mím chặt môi cô giấu đi tiếng nấc.
_Tiếng của con nghe rất lạ,con khóc đấy à?Ai tổn thương con sao?
Nhận ra sự lo lắng trong giọng nói của má cô vội nói:
_Không có,là do con thấy nhớ ba má quá.
Đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười nhẹ:
_Con bé ngốc này,nhớ quá thì về nhà ít bữa,thực là vẫn còn tính trẻ con.
_Má!
_Ừm.
_Con sẽ sống thật tốt,không để ai thương tổn con,không để ba má phải phiền lòng.
_Con gái má xinh đẹp,lương thiện như thế tất nhiên ai cũng thích rồi.Gặp ba không con?
_Thôi má,con đang bận,lúc khác con sẽ gọi điện lại.
_Ừ vậy cũng được,nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!
_Dạ ba má cũng vậy.
Vội cúp máy ,tay cô bịt chặt tiếng khóc đang thoát ra,cô sợ nếu tiếp tục cô sẽ lại mềm yếu mà lao ngay về với
vòng tay bao bọc của ba má,sự đau đớn uất hận như trào dâng , kìm nén bấy lâu đang bùng nổ tấ thảy,khóc
có lẽ sẽ giúp cô thấy nhẹ lòng hơn.Cô còn gia đình,bạn bè,người thân bên cạnh,không thể gục ngã thế này
được,họ sẽ thất vọng về cô,cứ coi như cô sống vì họ đi,như vậy cũng tốt hơn bây giờ.Đang hoang mang thì
cửa phòng cô bị 1 cú đạp làm cho lìa khỏi vị trí cũ,an tọa trên mặt sàn,gương mặt chị Băng lo lắng xuất
hiện,thấy cô an toàn chị mới thả lỏng người:
_Em làm cái gì thế? Mọi người lo lắng lắm biết không?
Nhận thấy giọng nói của mình làm cô giật mình chị mới bình tĩnh lại:
_Không sao là tốt rồi,chị sẽ bảo người làm mang đồ ăn lên.
Cô đứng nhìn chị nói xong rồi đi mà không có phản ứng gì,người làm mang đồ ăn lên cô cũng miễn cưỡng chút
rồi thôi.Thả mình vào làn nước ấm cô mới thấy đầu óc thanh tỉnh lại,dựa người vào bồn tắm cô nhớ lại mọi
chuyện xảy ra trong những ngày vừa qua,cô đã làm mọi người lo lắng nhiều rồi,con người đôi khi cũng thật
yếu đuối,cô cần học cách mạnh mẽ để vượt qua tất cả.Mặc xong quần áo cô bần thần cầm gối rồi quyết định
sang phòng chị Băng,gõ cửa ,cô lên tiếng:
_Chị Băng.
Còn chưa nói xong cánh cửa đã bật mở,nghe tiếng chân chị cũng biết ai đứng ngoài cửa phòng,nhìn cô từ đầu tới chân ,mắt chị hiện lên sự thắc mắc.
_Tối nay em ngủ với chị nhé.
Sự ngạc nhiên xuất hiện rất nhanh trên khuôn mặt chị sau đó biến mất,chị mở rộng cửa cho cô vào.Leo lên giường cô cuộn tròn như 1 cái kén,chị bật cười:
_Em không sợ ngộp thở sao?
Nhận thấy gương mặt cô đã có thần thái ,nỗi lo trong lòng chị cũng vơi đi 1 nửa.Nằm xuống cạnh cô chị hỏi:
_Em không sao chứ?
Cô lắc đầu trong chăn,chị bật cười:
_Em làm thế làm sao chị biết
_Chị vẫn biết em lắc đầu đó.
_Thôi được rồi,chị thua,mau ngủ đi.
Cả 2 người đều im lặng,cho tới khi chị tưởng cô đã ngủ thì tiếng nắc nhẹ làm chị phân tam.Kéo tấm chăn ra ,chị đau lòng nhìn nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt cô.Ôm cô vào lòng chị anh ủi:
_Khóc đi cho nhẹ lòng,sau hôm nay mọi chuyện rồi sẽ qua.
_Chị,sau hôm nay em sẽ không yếu đuối thế này nữa,hức hức, em sẽ không làm mọi người lo lắng.
_Ừ.
Chị cứ ôm cô thẳng cho tới khi tiếng khóc nhỏ dần,hơi thở của cô dần trở lên đều đặn,có lẽ do mệt mỏi mà cô
ngủ từ lúc nào,vén lọn tóc ra sau chị nói khẽ:
_Em nhất định phải mạnh mẽ lên,như thế mới không phụ lòng thiếu gia.Ngủ ngon nhé,tiểu thư.