"Nhiên Cẩm, ngay cả chồng cô cũng dám đánh sao?"
Ngón tay co rút run rẩy như lá sóng nước cuồn cuộn, tình cảnh này có chút không đúng.
Rõ ràng, hắn đến để cho cô gái kia một bài học nhớ đời, vậy mà người phải ghi nhớ hiện tại lại chính là hắn.
Nhậm Cảnh dường như không thể nuốt trôi cục tức này, hắn vừa nhỏm người lên thì bất ngờ những ngón tay lả lướt của Nhiên Cẩm chạm vào cầm hắn, bất giác toàn thân sinh phản ứng, tự dưng lại nằm ngã ngửa bên dưới trơ mắt nhìn.
Cô gái lúc này cứ như một người khác hẳn, đôi mắt đào hoa tình tứ chưa từng có, Nhiên Cẩm dần dần cúi sát mặt hắn, ngữ điệu cũng thay đổi đột ngột.
"Nhậm Cảnh, Nhiên Cẩm này rất ghét hạng đàn ông ức hiếp phụ nữ!
Nếu anh thật sự nghĩ mình là chồng tôi thì đừng bao giờ giở trò ức hiếp tôi.
Là chồng thì phải bảo vệ vợ!"
Cô rời tay khỏi cằm hắn, như một sự mất mát, hắn luyến tiếc mị thái ma mị lúc nãy của cô, trong lòng bất chợt lắng xuống sự cay cú, lãnh đạm hỏi.
"Cô xem tôi là chồng sao?"
Mày rậm nhướng cao uy nghiêm, hắn lồm cồm ngồi chống gối, bộ dáng như một côn đồ ngả ngớn, cười mỉa mai.
Nhiên Cẩm điềm nhiên ngồi bó gối cạnh hắn, khóe môi nhẹ nhàng căng ra, ảm đạm đáp.
"Tôi không xem anh là chồng!"
Thanh âm êm đềm tai vô cùng, tuy nhiên lời nói ra lại phá tan vẻ bình tĩnh của Nhậm Cảnh, nghe chẳng lọt tai chữ nào, sắc mặt lại bao phủ một màu xám xịt, không hài lòng.
"Nhiên Cẩm, đầu óc của cô có vấn đề phải không?
Chính cô bảo chồng phải bảo vệ vợ, phải tôn trọng vợ! Nhưng cô lại không xem tôi là chồng?"
"Vì anh cũng đâu xem tôi là vợ!"
Nhiên Cẩm không khách khí đáp trả cực gắt, cô cư nhiên đứng dậy, đi đến nhặt chiếc áo sơ mi của hắn lên, vứt vào người hắn, ngạo nghễ nói tiếp.
"Nhậm Cảnh, nhớ cho kĩ, tôi với anh kết hôn chỉ theo tờ cam kết, anh cũng rõ điều đó hơn ai hết.
Chúng ta không có tình cảm thì không cần phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.
"
"Còn anh! "
Cô gái thủng thẳng bước tới, ngón tay như ngọc chạm vào ngực tinh tráng của hắn, bình tĩnh đưa Nhậm Cảnh vào tròng.
"Nếu xem mình là chồng thì phải ra dáng một người chồng, lúc đó tôi sẽ tự động ngoan ngoãn làm một người vợ.
Còn nếu không thích tôi thì anh cứ đâm - đơn - ly - hôn, tôi rất sẵn lòng!"
"Nhiên Cẩm, ly hôn?"
Nhậm Cảnh phì cười, hắn cố nén đau đớn thành công đứng dậy, gắt gao cầm lấy chiếc áo, dõng dạc tuyên bố.
"Cô đừng hòng tôi ly hôn!
Cô muốn ly hôn để phân chia tài sản chứ gì?
Đừng có mơ! Tôi nhất định sẽ thuần phục cô!"
Hắn xác thực muốn khiến cô gái cứng đầu khi phải ngoan ngoãn phục tùng hắn như bao cô gái vây quanh.
Thế nhưng, hắn lại không biết rằng, từ đầu chí cuối đã bị Nhiên Cẩm đưa vào bẫy.
Đầu tiên làm cho hắn ghét cô, sau đó lại khiến hắn nãy sinh hứng thú với cô, rồi sẽ làm cho hắn si mê cô.
Mặc dù không chắc kế hoạch sẽ thành công trọn vẹn, nhưng có như thế, cô mới có cơ hội tiếp cận hắn nhiều hơn, từ từ thăm dò điều tra vụ việc mất tích của em gái.
"Ô, vậy sao? Vậy tôi sẽ chờ!"
Nhiên Cẩm sảng khoái chẳng ngại chấp nhận thách thức, cô thủng thẳng ngồi xuống giường, chân gác chéo cười tà đạo.
"Được, tôi không tin không xử lý được cô!"
Nhậm Cảnh đáu lưỡi trong khoang miệng, đêm nay bị cô chọc tức hắn sẽ khắc sâu trong lòng, hắn khoác áo vội vàng, từng cúc gấp gáp cài lại, nhặt thắt lưng lên.
Sau khi chỉn chu liền cầm áo khoác không nói không rằng bỏ về.
Tạm thời hắn không đôi co, từ từ nghĩ cách khác trả đũa cô.
Nhiên Cẩm dán mắt theo bóng lưng qua cửa sổ, nụ cười quỷ dị chẳng thể thản bớt cho đến khi bóng người khuất tầm.
Chiếc đồng hồ của hắn vô tình lọt vào tầm mắt, Nhiên Cẩm cầm nó lên xem xét, chẳng biết cô đang nghĩ gì mà trông biểu hiện lại có phần phức tạp.
!.
Sáng ngày hôm sau, tiếng chuông điện thoại vang lên âm thanh nhu hòa, đầu dây bên kia là giọng nói khàn khà kèm theo lời yêu cầu.
"Hai đứa sáng nay hãy về Nhiên gia trò chuyện với ông nhé!"
Đúng 8h sáng, Nhậm Cảnh và Nhiên Cẩm cùng trở về Nhiên gia thăm ông nội mà không có bất kì sự từ chối nào.
Cả hai ngồi trên con xe, chỗ ngồi rộng rãi nên mạnh ai nấy ngồi một góc, biểu tình trên mặt mỗi người cũng chẳng hề vui vẻ thắm thiết như vợ chồng mới cưới.
Kẻ thì cao ngạo, người thì đầy ánh mắt lãnh lệ hàm ý.
"Nhậm Tổng, còn muốn đôi co gì sao?"
Giọng nói châm chọc, Nhiên Cẩm vẫn còn nhớ vẻ mặt bị cô đập te tua không nhịn được bất giác cười mỉa.
"Cô câm mồm đi!
Nhiên Cẩm, cô còn bẹo gan đừng có trách tôi, hôm qua là do cô đánh lén, tôi mới phải để yên cho cô thôi!"
Thanh âm cứng như băng, Nhậm Cảnh giữ nguyên nét mặt đạo mạo nghiêm túc, mâu quang dữ tợn lườm mắt qua chỗ cô gái.
Bá khí của hắn mặc dù rất hung tàn, nhưng chỉ thể dọa những người hèn nhát và yếu thế, còn đối với một đặc công như Nhiên Cẩm hoàn toàn vô tác dụng.
Cô cũng không muốn đôi co, cả hai mới sáng đã bị Nhiên Côn mời về Nhiên gia, không thể chối từ, cũng không thể ra vẻ bất hòa, cô không muốn làm ông nội vốn đang lo lắng chuyện của Nhiên Nhã, lại rầu thêm chuyện của cô, miễn cưỡng nhượng bộ, thỏa thuận.
"Nhậm Tổng, dẹp bỏ những chuyện đã xảy, bây giờ chúng ta đang về Nhiên gia, tôi mong là anh sẽ hợp tác làm một chàng rễ tốt.
Nếu không chuyện đêm tân hôn anh để tôi bị cướp nhất định sẽ tới tai ông nội, lúc đó sẽ có rắc rối đấy!"
"Cô dựa vào đâu mà uy hiếp tôi vậy?"
Nhậm Cảnh cười nhạt, đây là lần đầu có người dám uy hiếp hắn, làm cho một kẻ kiêu ngạo không thuận tai lọt mắt, giọng sắc lạnh nói.
"Cô nghĩ cô là ai mà dám đem chuyện đó hù dọa tôi?
Chuyện mấy tên cướp đó tôi đã giải quyết xong cho cô rồi.
"
"Vậy sao? Vậy thì cho tôi kết quả đi!"
Cô gái nhỏ khoanh tay trước ngực cực kỳ nghiêm trọng, xoay mặt đằng đằng sát khí sang đối chất với Nhậm Cảnh.
Vẻ mặt của cô như một sát nhân chuẩn bị xử lý con mồi, làm cho Nhậm Cảnh có chút chột dạ.
"Chúng thật sự đến cướp? Hay còn mục đích khác? Tại sao lại không giao người cho tôi?"
Giọng khàn khàn khó nghe, Nhậm Cảnh biết cô đang muốn xé chuyện ra to, tuy không sợ cô nhưng thế lực của Nhiên Côn cũng không phải hạng tầm thường.
Hắn vì bao che cho mẹ, miễn cưỡng ậm ừ thỏa thuận cho êm chuyện.
"Được rồi, chuyện cũng đã qua không nhắc lại nữa, cô muốn tôi diễn trò vợ chồng yêu thương thì tôi sẽ giúp cô lần này!
Lần sau không có nữa đâu!".