Cuộc Hôn Nhân Đỏ Đen


"Cảm ơn vì đã hợp tác!"
Nhiên Cẩm cũng không muốn làm khó hắn thêm nữa, cô là người nắm đằng chuôi không sợ hắn có thể cắn ngược lại cô.

Nhậm Cảnh trong tâm cay cú chưa từng có, người con gái tâm cơ này đã bị hắn nhắm đến, hắn nhất định sẽ khiến cô phải hối hận với những gì cô đã làm với hắn.

Cả hai ngồi trong xe đều im hơi lặng tiếng, ánh mắt dò xét đối phương chẳng ai nhường ai, về đến Nhiên gia bên ngoài đã có người đứng sẵn chờ đón.

Nhiên Côn và người trong dinh thự đều rất nồng nhiệt, trên mặt luôn tươi tắn nở nụ cười rạng rỡ.

"Cẩm Cẩm, cháu gái ngoan của ông!"
Ông lão này xác thật không thể kiềm chế được sự nhớ nhung, đứa cháu này là báu vật ông nâng niu, kể từ lúc gả đi ông đã gọi điện nhắn tin không biết bao nhiêu cuộc vẫn chưa nguôi.

Cánh tay vẫn còn chút mạnh mẽ ôm lấy cô gái nhỏ vào lòng, chỉ vừa xa cách có hai ngày mà tưởng tượng như xa cách mấy chục năm.

"Cẩm Cẩm! "
"Ông à, được rồi, còn có chồng cháu ở đây nữa đó!"
Thì ra Nhiên Cẩm cũng có lúc ngượng ngùng, vẻ mặt của cô tự dưng đỏ ửng trông rất đáng yêu.

Nhậm Cảnh vốn không định chú ý đến, nhưng khung cảnh ấy lọt vào tầm mắt bắt buộc hắn phải quan sát, thấy rồi lại đâm ra nụ cười ngờ nghệch.

- Cô cũng biết đỏ mặt sao?
Nụ cười ngoài ý muốn của hắn cũng lọt vào mắt Nhiên Cẩm, trong một cái chớp mắt, đôi mắt cáo sắc sảo trở nên sắc bén, lườm nguýt hắn.

Cô nhanh chóng đẩy người Nhiên Côn ra, điều chỉnh lại cảm xúc lãnh đạm của mình, lễ phép với ông.

"Ông à, chúng ta vào trong thôi!"
"Ừm, ừm, vào trong!"
Nhiên Côn hoàn toàn không để mắt tới Nhậm Cảnh, kéo tay cháu gái yêu quý vào trong, hành động giống như đang ghét hắn ra mặt, làm cho hắn vừa có một tí vui vẻ liền thấy bứt rứt trong lòng.

- Đúng là ông cháu! Toàn xem thường người khác!
- Nhậm Cảnh này mà mấy người cũng coi thường được!
Trong lòng có bực đến mấy cũng phải nhớ đến thỏa thuận, hắn khiễng chân vào trong.

Ở phòng khác, cả ba cùng ngồi xuống trò chuyện tâm sự, từ đầu đến cuối Nhiên Côn không thèm đá động đến người đàn ông kia, coi hắn như không khí tự nhiên hỏi thăm cháu gái.

"Cẩm Cẩm, cháu sang Nhậm gia sống có tốt không?
Sao mới có hai hôm mà ông thấy cháu ốm đi rồi?"
"Ông à, cháu vẫn vậy mà, ông yên tâm! Cháu ở Nhậm gia sống rất tốt.

"
"Chồng của cháu, đối xử rất tử - tế!"
Lời nói mang ý vị, Nhiên Cẩm cố tình đá xéo hắn, cư nhiên dựa vào người hắn diễn trò thân thiết, bàn tay ngọc của cô âm thầm luồn ra sau lưng hắn, ngón cái uy đâm một lực vào xương sống làm cho hắn giật mình ngó sang cô.

Đôi mắt sắc bén hàm chưa từng tia nham hiểm, như ngầm cảnh cáo hắn.

Thừa biết cô gái này không dễ đối phó, Nhậm Cảnh cũng không thể không hợp tác, cánh tay lạnh lẽo chóng đặt lên bả vai tròn, miễn cưỡng diễn.

"Nhiên lão! không! Ông nội yên tâm, Nhiên Cẩm là một cô - vợ - tốt, cháu sẽ không - đối - xử - tệ - bạc với vợ mình đâu ạ.

"
Lời nói một đường nhưng mắt nhìn một nẻo, cánh tay đang đặt trên bờ vai cố ý bóp chặt như muốn nghiền nát xương cô gái nhỏ, một lực mạnh đẩy cô ngã vào lồng ngực hắn.

Nhiên Cẩm biết hắn đang lợi dụng thời cơ chơi xỏ, cô nhắm vào chân hắn, dùng gót giầy nhọn hoắt đạp lên.

"Á!!!"
Nhậm Cảnh nhảy dựng lên, chưa kịp mở miệng Nhiên Cẩm phỏng tay trên của hắn, vờ như quan tâm, sốt sắng hỏi.

"Ôi, chồng ơi, anh sao vậy?"
"Nhiên Cẩm!!!"
Hắn nổi đóa định mắng nhưng nhận ánh mắt đanh đá gay gắt như hăm he, cô không ngừng đá xéo sang chỗ Nhiên Côn đang nhìn chòng chọc, khiến hắn phải dừng lại, miễn cưỡng biện mình.

"Không sao, chân anh hơi dài, lỡ đá phải cạnh bàn!"
Cánh tay hữu lực nhanh chóng gánh lên vai cô gái, nặn ra nụ cười thân thiện.

"Cháu cẩn thận một chút, gỗ này cứng lắm.

"
Nhiên Côn lại không nghi ngờ, có lòng nhắc nhở, từ nãy đến giờ ông đều bơ Nhậm Cảnh, cũng đến lúc xã giao với hắn đôi ba lời.

Cả hai trước mặt Nhiên Côn đều ra sức diễn trò, Nhậm Cảnh không hiểu vì lí do gì Nhiên Cẩm lại phải thỏa thuận với hắn làm một đôi vợ chồng mặn nồng, cho đến khi Nhiên Côn quay vào trong lấy quà tặng mừng cả hai, thì lúc này cô gái kia mới bộc bạch với hắn.

"Nhậm Cảnh, anh tốt nhất đừng làm ông tôi lo lắng, nếu không tôi sẽ đem vụ việc anh bỏ tôi một mình trong ngày tân hôn để tôi bị cướp cho ông biết.

Lúc đó, tôi không chắc ông nội tôi sẽ để yên đâu!"
"Còn nữa, tiếng tăm của Nhậm Tổng không nhỏ, đừng để báo chí đánh giá anh đối xử với vợ mới cưới không ra gì!"
"Nhiên Cẩm, cô dám hâm dọa cả Nhậm Cảnh này.

"
Hắn cay cú, dù biết cô vì sợ Nhiên Côn lo cho cuộc sống của cô ở Nhậm gia, thế nhưng dùng hành động hăm he này chỉ khiến hắn thêm ghét cô.

Tuy nhiên, hắn hiện giờ lại không thể chống đối, trách hắn đã cưới phải một cô vợ không tầm thường, thế lực của Nhiên gia cũng phải hạng vừa.

Huống chi, trong tay Nhiên Cẩm còn đang nắm khối tài sản to lớn, dựa vào tài tiền và địa vị hiện giờ của cô, hắn không thể ngang nhiên làm khó.

- Về nhà tôi nhất định không tha cho cô.

Nhậm Cảnh tự nhủ trong lòng, rồi cũng phải miễn cưỡng nhu thuận theo, lần đầu trong đời hắn lại phải làm theo yêu cầu của kẻ khác, còn là một cô gái, mà cô gái này hắn lại ghét vô cùng.

Buổi thăm ông nội diễn ra rất thuận lợi, Nhậm Cảnh và Nhiên Cẩm trở về cũng không có gì khác thường.

Ôn Bích vẫn luôn tìm cách thân thiết với Nhiên Cẩm, từ từ dụ cô gái.

Nhiên Cẩm ở Nhậm gia cũng được một tuần lễ, ngoài hay gây nhau chí chóe với Nhậm Cảnh thì còn có thêm rắc rối với hai người phụ nữ kia, một người đấm một người xoa, khiến cho Nhiên Cẩm vốn thích yên tĩnh phải gạt bỏ, dấn thân vào đối kháng cả 3.

Đêm đến, cô ngủ ở ngôi nhà tách biệt này lúc nào cũng thấy lạnh lẽo, cái lạnh không phải từ điều hòa hay gió, mà lạnh từ trong xương cốt lạnh ra.

Cảm giác quái lạ chưa từng có, Nhiên Cẩm biết rất rõ bản thân không hề bị bệnh, nhưng cứ hễ đi ngủ cô vừa ngã lưng lên giường lại lạnh toát.

Đêm nay chợp mắt cũng không khác gì những đêm trước, mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa, Nhiên Cẩm không ngừng cựa quậy, gương mặt nhăn nhó như một bà cụ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui