"Hôm đó anh bỏ tôi một mình, suýt chút bị hại đời, tôi thật không dám tin cả Nhậm gia của anh lại đối xử với tôi như vậy!
Nói tóm lại, anh ấy là bạn tốt của tôi, 24/24 phải ở cạnh tôi, đảm bảo an toàn cho tôi!
Còn anh, xem tôi là vợ khi nào mà bày đặt ghen tuông?"
Cô hếch mặt ghét bỏ, nụ cười mỉa mai chẳng dịu bớt, mắt cáo híp nặng một bên như ngờ vực.
"Ghen?"
Nhậm Cảnh sực chột dạ, bấy giờ mới để ý hắn tự dưng lại có hành động và cử chỉ không đúng với tính tình mọi khi của hắn chốc chốc nội tâm xáo trộn.
- Nhậm Cảnh, mày ghen sao ? Ghen vì điều gì ?
Hắn làm sao chấp nhận người khác áp đặt cho mình chuyện không có thật, hắn việc gì phải ghen khi không thích Nhiên Cẩm, chẳng qua vì mặt mũi của hắn, vì mặt mũi của Nhậm gia, và vì tính tình tự kiêu của hắn.
Đương nhiên, hắn nghe những lời vô lý của Nhiên Cẩm sẽ không hài lòng mà phản bác lại.
"Nhiên Cẩm, cô nghĩ mình là ai mà tôi ghen? Tôi không thích cô nhé!
Tự luyến vừa thôi!"
Hắn khom người dồn ép Nhiên Cẩm ngã lưng ra sau, tưởng chừng chê bai cô như thế sẽ khiến cô xấu hổ, nhưng hắn đã quên mất Nhiên Cẩm là cô gái cứng rắn còn hơn cả đàn ông.
Cô mạnh tay đẩy hắn ra, chẳng thua kém đáp trả hắn cực gắt.
"Ờ, không thích thì đừng xen vào cuộc sống riêng tư của tôi!
Nhắc cho anh nhớ, chúng ta là vợ chồng trên danh nghĩa!"
Dáng người nhỏ nhắn vừa xoay lưng, cánh tay kiều xảo lập tức bị hắn tóm níu lại, gương mặt hằn học, ngữ khí kiên định chưa từng có.
"Tôi không cho phép hắn ở chung nhà với cô!
Cô phải nghĩ cho mặt mũi của tôi và Nhậm gia chứ?
Nếu cô cương quyết muốn vệ sĩ thì tôi sẽ cho người bảo vệ cô, còn không thì phải cho hắn ra khu người làm ở!"
Cổ tay nhỏ bị hắn kìm hãm, kẹp chặt đỏ ửng một vòng, Nhiên Cẩm ghét nhất hạng người ích kỷ như hắn, thẳng cước đạp bằng hết sức lực lên chân hắn.
Vừa nhảy lò cò kêu lên, Nhiên Cẩm liền đẩy ngã hắn, mắt cáo nhúm vài phần phẫn nộ, tuyên bố.
"Nhậm Cảnh, biết giữ mặt mũi cho mình sao không giữ cho Nhiên gia của tôi?
Đêm đó nếu tôi không may bị gì thì giờ Nhiên gia của tôi ra sao?
Hạng người ích kỷ như anh không có quyền lên tiếng cấm cản tôi!
Anh tốt hơn hết đừng có mà xen vào chuyện của tôi, bằng không tôi không nhịn nữa đâu!"
Dứt lời, cô chẳng thèm ngó ngàng với hắn, cộc cằn quay vào trong, trước con mắt cay cú của hắn, cô cư nhiên cười nói với Lương Mạnh, đích thân dẫn người khác vào phòng.
"Mẹ kiếp! Chó má nhà cô!
Có một cái lí do mà lấy ra nói hoài! Đúng là đồ thù dai!"
Hắn làu bàu mắng, sôi máu trong lòng chẳng thể dịu xuống.
Vợ của hắn ngang nhiên ở chung với một người đàn ông khác, còn ở ngay trong nhà riêng của hắn, đây là một sự sỉ nhục không hề nhẹ, kẻ coi trọng sỉ diện nào có thể nhắm mắt làm ngơ ?
Nhậm Cảnh bỏ về biệt thự, đùng đùng phát tiết trong phòng làm việc, Ôn Bích và An Hạnh Uyên đứng ở ngoài nghe ngóng liền vào khuyên hắn mấy câu.
Thế nhưng, hắn không nghe lọt tai bất cứ lời lẽ nào, đuổi họ ra ngoài, Ôn Bích cùng An Hạnh Uyên tức tối kéo ra hành lang ngó sang căn nhà nhỏ bên kia, thì thầm to nhỏ với nhau.
"Dì à, cô ta thuê vệ sĩ vậy sau này chúng ta làm sao đàn áp cô ta đây?"
An Hạnh Uyên nhóm chân dòm sang, nét mặt lo lắng cứ như đang sợ sệt điều gì đó.
Ôn Bích cũng giống hệt cô ta, hai mắt giáo giác khó chịu trong lòng, một mình Nhiên Cẩm đối phó đã có phần khó khăn, nay lại có thêm trợ thủ.
Huống chi, Nhiên Cẩm không hề yếu đuối nhu nhược như Nhiên Nhã, nhất thời làm Ôn Bích rơi vào thế bí.
"Dì à, dì mau nghĩ cách đi!"
Cánh tay bị An Hạnh Uyên lay động, dồn dập hối thúc, Ôn Bích tắc lưỡi, trong chốc lát đầu tự nhảy ý.
"Yên tâm, dì không để thằng vệ sĩ đó ở lại đây đâu!
Cảnh không thích, chúng ta đều không thích!"
Bà ta nhanh chóng kéo An Hạnh Uyên lại gần, lí nhí kế hoạch mới.
Tối đó, ngôi nhà nhỏ sáng đèn, không gian yên tĩnh đột ngột bị phá vỡ, một trai một gái đang ngồi thong thả đánh cờ thì có người hầu mang theo đồ đạc chất chồng đi vào.
"Thiếu phu nhân!"
Nhiên Cẩm và Lương Mạnh cau có đôi mày, nghiêng đầu đến kinh ngạc, cả hai nhìn nhau như đang hỏi.
- Chuyện gì nữa đây ?
Cô đặt quân cờ xuống, người hầu chả thèm để mắt tới cô, chào hỏi xong liền kéo đồ vào trong.
"Ý gì đây?"
Người ở Nhậm gia coi thường cô ra mặt, cư nhiên đi một mạch vào phòng cô, làm người khác phải nổi giận.
Nhiên Cẩm lập tức chặn lại, trừng mắt sắc lẹm vào người hầu, gắt gỏng.
"Tôi hỏi mấy người đang làm gì? Coi tôi là không khí sao?
Tự ý vào phòng tôi mà không nói tiếng nào?"
"Dạ thưa! "
"Tôi sai người mang hành lí sang đây ở với vợ tôi đấy!"
Thanh âm sắc lạnh, Nhậm Cảnh từ đâu xuất hiện, bộ dạng như thanh niên ngả ngớn, khiễng chân phóng khoáng bước vào trong, mắt xếch liếc vào Lương Mạnh đang đứng phía sau cô gái.
Nhiên Cẩm vừa nhìn đã hiểu hắn lại muốn kiếm chuyện, cô không muốn đôi co, nhưng cư nhiên đòi ở chung phòng cô mà chẳng nói qua tiếng nào là điều cô không thể bỏ qua.
"Nhậm Cảnh, anh ở thì cũng phải nói với tôi một tiếng chứ?
Anh cho người mang đồ sang đây, tôi hỏi thì chẳng ai đáp!
Mấy người coi tôi là không khí à?"
"Thì giờ tôi đích thân sang thông báo rồi đấy!
Cô còn muốn bắt bẻ sao?"
Hắn rất điềm tĩnh phản bác lại cô gái, lời lẽ cũng sắc bén không thua kém, còn hếch bộ mặt tự đắc ra như khiêu khích Nhiên Cẩm cãi lại.
Phải cãi như thế nào đây ?
Người này là chủ, còn là chồng, cô hiện tại đang ở nhờ nhà hắn, tự ý cho người khác vào sống chung đã là điều không nên.
Cô biết rõ nhưng vẫn làm, dẫn đến hắn vì sợ cô bôi nhọ thanh danh miễn cưỡng phải sang đây ở chung là điều hiển nhiên.
Cô không có lấy một tiếng nói nào, chủ động nhường đường cho người hầu dọn hành lý của hắn vào trong.
Từng món đồ được sắp xếp chung với đồ của cô, hắn đứng đối diện giám sát còn cố tình chỉ điểm cho người hầu đặt đồ đúng theo ý.
Nhiên Cẩm cũng không có ý kiến, im lặng chờ người đi hết cô quay lại con người thờ ơ, kéo Lương Mạnh trở lại tiếp tục bàn cờ dang dở.
Nhậm Cảnh chưa chịu để yên, lẽo đẽo theo sau, còn ngồi cạnh cô, ánh mắt hình viên đạn dành cho Lương Mạnh vẫn chưa thản bớt.
.