Hơn một tuần làm dâu, Nhiên Cẩm sang dinh thự này nhưng chỉ toàn vào những lần dùng bữa, hầu như chưa có cơ hội tham quan, đa phần cô toàn lượn lờ quanh sân vườn, để ý từng chi tiết, vị trí từ camera cho tới người làm.
Ở đây an ninh rất chặt chẽ, từ hồi cô xảy ra chuyện thì Nhậm Cảnh càng cho tăng cường người canh gác, những vệ lúc nào cũng đi tuần quanh dinh thự tới nhà nhỏ bên kia.
Mặc dù, Nhiên Cẩm ở một mình bên đó hắn vẫn rất chú ý đến từng động thái của cô, rõ mồn một mà chính bản thân cô cũng nhìn thấy được sự chú ý đó của hắn.
Nhiên Cẩm chủ động tìm đi quanh trong dinh thự, từng căn phòng, từng tầng, chỗ nào cũng có người hầu đứng canh, vệ sĩ đi tuần cứ cắt 30 phút lại lượn qua.
Họ thấy cô chỉ cúi đầu chào theo phép tắc, cô đến đâu làm gì cũng không có lấy một tiếng ngăn cản.
Quản gia ở nơi này cũng thế, vỏn vẹn chỉ cần biết cô muốn gì thì lập tức sẽ có người đến hỗ trợ cho cô.
Điểm này thu hút lòng đa nghi của Nhiên Cẩm cực kì cao, họ đối xử với cô quá lạ lùng, vừa thân thiện mà vừa bí ẩn.
Nhiên Cẩm thăm quan lên đến tầng 4 thì bắt gặp người hầu bưng bê trà nước đi vào, cô thuận miệng hỏi thăm.
"Trên tầng này có khách sao?"
"Dạ không ạ, là phu nhân và An tiểu thư đang ở phòng trà thư giãn ạ."
Người hầu cung kính đáp, sợ lỡ dở công việc liền nhún người rời đi.
Nhắc đến Ôn Bích, Nhiên Cẩm đột nhiên có đảm giác quan tâm tình trạng của bà ta, tiện thể cũng đã sang đây cô cũng thể hiện chút lễ phép của một nàng dâu.
Cô sải bước theo sau nữ hầu bưng trà nước, đi chẳng được lâu đã đứng trước một căn phòng trang trí như phòng trà kiểu Pháp, cực kì sang trọng.
Cánh cửa to lớn mở toang, đứng bên ngoài liền nhìn thấy hai người phụ nữ đang tám chuyện xôn xao.
Ôn Bích cùng An Hạnh Uyên như hình như bóng, lúc nào làm gì cũng đi cạnh nhau, trông như mẹ con ruột thịt, khiến người ta nhìn vào phải nhầm lẫn.
Ở đây đâu đâu cũng có người hầu, Nhiên Cẩm không thể cứ đứng mãi ngoài cửa mà nghe ngóng cuộc nói chuyện, đành phải vào trong diện kiến.
Bước chân đặt qua cửa, hai người kia có chút kinh ngạc, há hốc mồm, nhìn chòng chọc vào cô gái đang ung dung bước vào.
"Chào buổi sáng, thưa mẹ!"
Nhiên Cẩm giữ lễ nghĩa, đứng trước ánh mắt phức tạp cười tươi hân hoan.
Đây là lần đầu tiên cô tìm đến, Ôn Bích bất ngờ đến kinh người, trong lòng không khỏi dấy lên nghi ngờ, bà ta mau chóng điều chỉnh lại cảm xúc, hòa nhã đáp.
"Nhiên Cẩm, con có chuyện gì à? Sao hôm nay nhã hứng sang đây thế?"
"Không ạ, con sang để xem mẹ đã ổn hơn chưa?
Tiện thể chúng ta trò chuyện một chút!"
Thanh âm nhu mềm, Nhiên Cẩm nhã nụ cười thân thiện, vẻ đanh đá của cô hiện giờ lại không thấy nữa, là vì trong lòng cô thật tâm chú ý đến người phụ nữ đó.
Ôn Bích như cảm thấy Nhiên Cẩm bị bà ta làm dao động, nhanh trí nhu thuận theo hoàn cảnh.
"Mẹ ổn rồi, nào vào đây chúng ta nói chuyện một chút, từ hồi con vào Nhậm gia chúng ta vẫn chưa có cơ hội."
Bà ta kéo Nhiên Cẩm ngồi xuống ghế, còn ngồi cạnh bà ta, tự tay rót cho cô một tách trà Thanh Mai.
Trên bàn bánh quy đã hết, bà ta như đón khách, nhanh chóng đưa đĩa trống trơn cho người hầu, ra lệnh.
"Lấy bánh thêm đi!"
"À!"
"Thêm một ít nho cho thiếu phu nhân!"
Vẻ chu đái làm người khác ghen tị, mặc dù biết Ôn Bích chỉ đang diễn kịch, nhưng An Hạnh Uyên luôn gai mắt Nhiên Cẩm nên nhìn người toàn liếc xéo đanh đá.
"Dì đúng là tốt với chị dâu quá!"
Giọng chế giễu pha chút châm chọc, An Hạnh Uyên thở dài ra mặt, Ôn Bích thừa hiểu tính cách ganh ghét của cô gái kia, lợi dụng điểm này, bênh vực lấy lòng Nhiên Cẩm.
"Hạnh Uyên, không được vô lễ!"
Bà ta liếc mắt chứa đựng sự nguy hiểm nhắc nhở, biểu cảm thay đổi nhanh đến chóng mặt, vừa mới hằn học với An Hạnh Uyên liền tươi cười với Nhiên Cẩm, hòa nhã xoa lòng.
"Nhiên Cẩm con đừng để ý nhé! Con bé từ nhỏ được nuông chiều nên xin hư, thêm lúc mẹ nó mất gửi gắm cho mẹ.
Không có người thân bên cạnh, mẹ không nỡ gắt gao với nó, cho nên tính tình hơi kiêu căng một chút."
"Con đừng để tâm, mẹ sẽ dạy bảo em nó lại!"
Cánh tay mềm mại tự tiện vỗ nhẹ lên vai Nhiên Cẩm, hành động nhẹ nhàng không khác gì lời nói.
"Không sao đâu ạ!"
Nhiên Cẩm cũng không mấy để ý, chủ yếu cô cũng muốn thăm dò lòng dạ của từng người nên không muốn gây nhau.
Ôn Bích hỏi thăm cô rất nhiều chuyện riêng tư, cô cũng theo lễ đáp lại, chẳng có gì khác biệt so với lúc ngày thường, người phụ nữ này vẫn luôn hòa nhã với cô.
Trong lòng bắt đầu có một sự cởi mở, Nhiên Cẩm dần có phần quan tâm không nên có với Ôn Bích, cô vô thức tiếp nhận sự dịu dàng đầy thâm độc của bà ta.
Cả buổi sáng, Ôn Bích chủ yếu nói đến sở thích của cô, có vài câu còn so sánh cô và Nhậm Cảnh có cùng sở thích, cứ như bà ta đang muốn ghép đôi cho cô và hắn.
Nhiên Cẩm không tránh né, gặp câu nói khó cô cười trừ cho qua chuyện.
Ngồi thêm tí nữa lúc thì cũng gần đến trưa, họ cùng nhau dùng bữa.
Bữa trưa hôm nay chủ yếu là hải sản, Nhậm Cảnh bận việc từ sáng đã ra ngoài, trong phòng chỉ có ba người phụ nữ, ăn uống cũng thoải mái, không gây gỗ.
Dùng xong thức ăn chính thì đến đồ tráng miệng, người hầu bưng lên một khay trái cây toàn là cam, quýt và bưởi, chứa cực kì nhiều vitamin C.
Người hầu cẩn thận đặt trái cây lên bàn, còn chưa kịp để xuống hoàn toàn liền bị Ôn Bích trừng mắt, đứng bật dậy quát tháo.
"Ai?"
"Ai lên thực đơn? Có biết hôm nay ăn hải sản không?
Tôm và mấy thứ này kị nhau, muốn hại chủ mấy người à?"
Bà ta cực kì tức giận, cơn thịnh nộ bất chợt làm người khác giật mình, đĩa trái cây bị bà ta thô bạo dí vào người người hầu, mắng mỏ.
"Mắng người làm ăn tắc trách như vậy hả?
Mau đi đổi cái khác nhanh!!!"
Thanh âm cứng như băng, vẻ uy nghiêm của một phu nhân làm cho Nhiên Cẩm chứng kiến phải im lặng, chưa bao giờ cô thấy bà ta giận như thế.
Người hầu bị giáo huấn không dám cãi, chỉ biết cúi đầu nhận lỗi.
Thực tế, chính bà ta là người lên thực đơn, cố tình tạo ra tình huống này để lấy lòng Nhiên Cẩm.
"Nhiên Cẩm, mẹ xin lỗi nhé! Nhà bếp dạo này làm ăn cẩu thả quá!
May mà mẹ ngăn kịp không thì..."
"Mẹ lo lắng rồi, con ổn ạ..."
Nhiên Cẩm dễ dàng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Đáng lí, vụ việc này cô phải dấy lên nghi ngờ, không hiểu sao khi thấy người phụ nữ này tốt bụng cô lại đánh rơi phòng bị của mình, để bà ta dễ dàng qua mặt..