Đến đầu giờ chiều, Nhiên Cẩm cũng hoàn thành nhiệm vụ thăm dò ngôi dinh thự bên kia, cô trở về nhà riêng cũng hơn 1h30.
Lương Mạnh ngồi ở phòng khách đợi cô từ lâu, nhiệm vụ của anh là thăm dò xung quanh, bởi thân phận vệ sĩ hiện tại rất khó thâm nhập vào bên trong, chỉ có thể để mình Nhiên Cẩm đối phó.
"Sao rồi?"
Giọng nói trầm khàn, Lương Mạnh chú ý vẻ mặt không mấy khởi sắc, nhăn mày chờ đợi câu trả lời.
Nhiên Cẩm bước lơ đãng vào trong, thân thể nặng nề mà ngồi bịch xuống ghế, ảm đạm đáp.
"Không có gì kì lạ cả, tôi ra vào tự do không một ai cấm cản."
"Còn anh?"
Cô ngã người ra ghế, chống cùi chỏ ngước mắt đánh giá người đàn ông nghiêm mặt kia.
Chỉ thấy Lương Mạnh lắc đầu, biểu tình trên khuôn mặt không khá hơn Nhiên Cẩm, anh xích lại gần cô, nhả giọng trình bày như báo cáo theo thói quen.
"Người làm ở đây điều rất cảnh giác.
Tôi bất cứ chỗ nào họ cũng nhìn theo, mặc dù không cấm cản nhưng những ánh mắt của họ rất lạ.
Trực giác của tôi mách bảo, họ không phải cảnh giác người lạ...mà là đang cảnh giác người thăm dò."
"Thăm dò ư?...."
Lương Mạnh gật đầu thừa nhận, Nhiên Cẩm bắt đầu ngờ hoặc, ánh mắt xáo trộn bộn bề suy ngẫm.
"A Mạnh, tôi và anh điều không để lộ ra sơ hở, ngay từ đầu họ đã luôn cảnh giác như vậy.
Xem ra, 80% Nhiên Nhã mất tích có liên quan tới những người ở đây, họ đã đề phòng cao độ như vậy sẽ rất khó kiếm được manh mối."
"Vậy thì phải làm sao? Tiếp cận, làm thân với họ ư?"
Ánh mắt của Nhiên Cẩm bỗng hằng lên tia nguy hiểm, họ đang ở trong địa bàn của kẻ thù, mọi hành động đều được quan sát, khó mà dễ dàng khai thác thông tin từ người khác.
Bởi vì vụ việc Nhiên Nhã mất tích vẫn còn là một bí ẩn, bên phía Nhậm gia cũng không có động thái khác thường, trước đó dù cảnh sát đã vào cuộc nhưng cũng không có manh mối.
Nhậm gia được nằm ngoài tình nghi, cho nên, càng tiếp cận với nhiều người xung quanh thì càng dễ bị lộ sơ hở, kẻ đằng sau sẽ càng ẩn nấp kĩ hơn.
Nhiên Cẩm đắng đo một hồi, sau cùng cũng đưa ra quyết định.
"Mục tiêu của chúng ta là Nhậm Cảnh, những người xung quanh Nhậm gia vốn đã bị mua chuộc giữ kín bí mật.
Chúng ta không có chứng cứ về vụ mất tích của Nhiên Nhã, không thể để họ biết Nhiên gia còn đang âm thầm điều tra Nhậm gia.
Nếu không sẽ rút dây động rừng, làm cho người bên đó càng giữ kín hơn."
"Vậy nên...tôi phải giăng bẫy Nhậm Cảnh!"
"Như thế nào?"
"Làm cho hắn chủ động tấn công tôi!"
Ngữ khí thêm phần kiên định, Lương Mạnh há hốc mồm, không phải chưa từng thấy Nhiên Cẩm sử dụng kế này.
Nhưng hiện giờ anh biết người kia rất ghét Nhiên Cẩm, làm sao để hắn tấn công cô?
"Tiểu Cẩm...tôi biết cô vì lo cho em gái nên cái gì cô cũng dám làm, nhưng mà....
Nhậm Cảnh cực kì ghét cô!"
"Chính vì hắn càng ghét nên tôi càng dễ ra tay."
Thanh âm cứng rắn không thay đổi, Lương Mạnh nhất thời vẫn chưa hiểu ý của cô gái, anh nhìn đăm đăm vào đôi mắt cáo sắc lẹm, nhăn cả mặt mày, lắp bắp.
"Kế hoạch...của cô là...gì?"
"Ấn tượng xấu đã có, bây giờ đổi ấn tượng tốt thôi!
A Mạnh, chuyện này phải nhờ anh rồi."
Nhiên Cẩm lườm mắt nham hiểm vào người Lương Mạnh, toàn thân rắn chắc bỗng rét run kì lạ.
Cô kéo ngay người đàn ông lại gần, lí nhí vào tai Lương Mạnh kế hoạch tấn công Nhậm Cảnh.
....
Buổi tối, Nhậm Cảnh trở về sau một ngày làm việc bên ở ngoài, bước vào cửa thì cũng đã là 8h, trông hắn cực kì mệt mỏi, bước vô thức lại trở về căn dinh thự.
Hắn tắm rửa sửa soạn theo thói quen, lúc trở ra hắn mới sực nhớ bản thân hiện giờ đã dọn sang ngôi nhà nhỏ bên kia.
Từ trên lầu cao, hắn cầm chiếc khăn lau tóc, híp mắt nặng nề quan sát.
Đi cả một ngày trời, hắn tự hỏi không biết cô gái kia ở cùng với kẻ khác có xảy ra chuyện gì không?
Đầu óc bỗng có suy nghĩ đen tối, hắn tức tốc chạy sang đó.
Cô gái nhỏ và Lương Mạnh vẫn như ngày hôm qua, lại đánh cờ giao lưu, hắn bước xộc vào cả hai đều bày ra nét mặt cau có không hoan nghênh.
"Nhậm Cảnh?"
Giọng âm u hữu lực, mắt cáo nhúm nặng nề, Nhiên Cẩm có chút không vừa ý, đánh giá người đàn ông đang điều chỉnh hơi thở ở trước mặt.
Không lâu trước cô đã thấy hắn về lại dinh thự, còn tưởng đêm nay hắn sẽ ở bên đó, thật không ngờ vậy mà hắn vẫn xuất hiện.
"Anh không ở bên kia sao?"
"Tôi có việc sang đó, xong thì về với vợ! Cô ý kiến sao?"
Hắn nói dối lấp liếm cho sự đãng trí, ánh mắt hình viên đạn không ngừng hướng vào Lương Mạnh, như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Ai cũng nhìn ra sự giận dữ từ trên bộ mặt hắn, Nhiên Cẩm nắm bắt thời cơ, tỏ vẻ không thèm chấp nhặt.
Cô không đánh cờ nữa, ở nơi Nhậm Cảnh không nhìn thấy đá mắt ám hiệu cho Lương Mạnh.
"A Mạnh, chúng ta ra ngoài vườn đi dạo đi."
"Ưm."
Tự nhiên đồng ý, rồi tự nhiên vương tay mời gọi, Lương Mạnh theo kế hoạch làm cho Nhậm Cảnh ghen tị đến đỏ mắt.
Nhiên Cẩm vô cùng phối hợp, cánh tay mềm mại vương tới tức thì bị giữ lại.
Nhậm Cảnh nhang như chớp lao tới bắt ngay cánh tay của Nhiên Cẩm, một lực siết chặt như muốn bẻ gãy xương cốt.
"Nhiên Cẩm, chồng cô ở đây mà dám tò te với người đàn ông khác sao?"
"Anh bị điên à? Tôi và Lương Mạnh đã làm gì?"
Nhiên Cẩm gạt tay hắn ra, khó chịu chau mày, hôm qua đến nay hắn cứ ra vẻ như cô và hắn là vợ chồng thật sự, càng đi đúng quỹ đạo cô mong muốn.
Cô bực dọc, như cụt hứng, gắt gỏng.
"A Mạnh, về phòng đi! Ngủ sớm, hôm nay gặp phải âm binh rồi!"
Bước chân đùng đùng đi một mạch về phòng, Lương Mạnh cũng làm theo lời, trước khi đi còn cố ý liếc xéo khiêu khích Nhậm Cảnh.
Hai người hai phòng riêng biệt, cửa đóng chặt chỉ mình người đàn ông kia đứng trơ trọi, hắn chưa bao giờ bị kẻ khác thờ ơ như vậy.
Cơn tức trong lòng lại càng tăng cao, chỉ mới hơn 8h mà đèn trong nhà đều tắt hết.
Trong phòng kín, Nhậm Cảnh ngồi trên sofa lộ nét đăm chiêu, hắn vừa vào thì cô gái kia đã đi tắm, bắt hắn ngồi ở bên ngoài đợi khá lâu, đợi sắp mất kiên nhẫn.
Một lúc sau, Nhiên Cẩm cũng bước ra, còn đang dùng khăn lau khô mái tóc ướt, trên da thịt săn chắc âm ẩm giọt nước vừa mới tắm xong.
Nhậm Cảnh lập tức tối sầm mắt lại, bởi người trước mặt quá tự tiện, mặc một chiếc váy ngủ hai dây ngắn mỏng manh, ở trên còn không mặc đồ lót..