Cánh tay run rẩy đưa lên hờ hững, Nhiên Cẩm ở sau bóng lưng của người phụ nữ chăm chú quan sát rất rõ, Ôn Bích 10 phần mạnh mẽ thì có hết 3 phần sợ sệt.
Những kẻ đứng trước mặt đều là những lẻ bậm trợn, chúng còn có vũ khí, chỉ sợ chúng không vừa mắt lại 1 nhát làm bị thương người phụ nữ.
Nhiên Cẩm bắt buộc phải bảo vệ người yếu đuối, cô kéo cánh tay của Ôn Bích xuống, ra trước chắn.
"Người của Nhậm gia không phải người tầm thường muốn gây sự là gây sự.
Tốt nhất mấy người nên đi đi! Vệ sĩ của tôi mà tới đây thì mấy người xong đời đấy!"
Cô vốn muốn dùng lời để giật quyết mọi chuyện trong êm xuôi, nhưng đây những kẻ không biết trời cao đất dầy, lại được sai khiến tới gây sự, nào có nghe lọt tai câu nào.
"Nhậm gia? Nhậm gia là cái thá gì? Mày thử gọi vệ sĩ của mày đến xem!"
Một tên trong đó ngoáy tai chẳng buồn để tâm, to gan lớn mật thách thức.
Tác phong tới hành động đều thuộc dạng những kẻ mợ tập làm côn đồ, không biết thế nào là lợi hại, cả Nhậm gia oai nghiêm, nổi tiếng đến mức nào chúng cũng gạt bỏ dễ dàng.
"Bọn côn đồ này! Dám huênh hoang với người của Nhậm gia hả?
Còn không đi đừng có trách tao báo cảnh sát gô cổ chúng mày!"
Giọng lanh chanh chói tai, An Hạnh Uyên vậy mà lại cố ý chọc tức những kẻ ở trước mặt, làm cho bọn chúng cộc cằn chĩa vũ khí vào phía họ.
"Mẹ k.iếp mày dám hăm dọa bọn tao?"
Nhiên Cẩm không muốn dây dưa, Lương Mạnh luôn theo sát, hiện giờ chỉ cần cô ám hiệu người sẽ lập tức xông tới xử gọn chúng.
Thế nhưng, còn chưa làm gì thì Ôn Bích ở phía sau lại kéo cô lùi lại.
"Mấy người đừng có làm bậy...nếu không đừng có trách!"
Bà ta tiếp tục giả làm mẹ hiền, hy sinh bảo vệ, ra sức cảnh cáo những tên phía trước, ngoài mặt che chở cho hai cô gái ở phía sau, song lại ngấm ngầm ra hiệu bằng mắt cho bọn chúng hung hăng hơn.
"Mẹ k.iếp bà già tránh ra! Khôn hồn thì để hai đứa ngoài sau theo hầu hạ bọn tao một chút, không thì đừng có trách!"
"Giữa ban ngày ban mặt mà dám trêu ghẹo phụ nữ hả? Có tin tôi la lên không?"
Người phụ nữ làm dữ hơn nữa, bao nhiêu nét hoang mang đều bị bà ta đào xới lên sử dụng, thực tế đây vốn là kế hoạch của Ôn Bích sắp xếp.
Cố tình thuê những tên côn đồ đến quấy rối, còn bà ta thì giả làm người tốt, ra sức bảo vệ để Nhiên Cẩm để cô gái xiêu lòng, tin tưởng bà ta, rồi sẽ âm thầm gài bẫy cô.
An Hạnh Uyên cũng có phần trong đó, cùng Ôn Bích diễn trò lố lăng, người phụ nữ thì ra sức hăm dọa, còn cô gái thì ngang ngược thách thức.
Chỉ duy nhất Nhiên Cẩm bình tĩnh quan sát sự việc, ngoài bãi đỗ xe tuy vắng vẻ, nhưng việc xảy từ này đến giờ sao lại không có người ra vào ?
Cô biết đây là cái bẫy, nhưng không rõ âm mưu là gì ? Càng không biết được kẻ chủ mưu là ai, ngoài trừ việc nghi ngờ.
Bọn côn đồ đi đúng kế hoạch, xắng xở tới đẩy ngã Ôn Bích sang một bên.
"Mẹ à!"
Nhiên Cẩm chứng kiến nhất thời xao lãng, gấp gáp đỡ người phụ nữ đang lồm ngồm bên dưới, mặt đường sần sùi làm đầu gối và chỏ tay trầy xước.
Cô nóng máu lên, phùn mang trợn mắt, quát tháo.
"Bọn chó! Tụi mày dám đối xử với mẹ chồng tao như vậy?"
"Ôi cô em giận dữ dễ thương ghê!"
Chúng ngửa cổ cười lớn, bắt đầu xúm lại vừa trêu chọc Nhiên Cẩm, vừa động tay động chân cả An Hạnh Uyên để không bị nghi ngờ.
"Tránh ra!"
An Hạnh Uyên giãy nãy, mấy tên này càn rỡ không thôi, Nhiên Cẩm cũng bị chúng động chạm không hoảng quá mức, còn chưa kịp dùng vũ lực xử lý thì Ôn Bích lại nhào vào bảo vệ, bị bọn chúng đẩy ra lần nữa.
"Mẹ à!"
Hai lần mắt thấy người phụ nữ bị ngã, lúc này Nhiên Cẩm đã đạt giới hạn chịu đựng, một đấm vào mặt kẻ càn rõ.
Một đấm ấy cũng báo hiệu cho Lương Mạnh.
Anh lập tức xông tới, tay chân nhanh nhẹn tấn công những tên kia.
"Mẹ à! Nhiên Cẩm!"
Như một sự ngẫu nhiên, Nhậm Cảnh cũng xuất hiện đúng lúc, trùng hợp nhìn thấy Nhiên Cẩm đang đỡ Ôn Bích đứng dậy, hắn khẩn trương chạy đến.
"Mẹ à!"
Cánh tay đặt cách người Ôn Bích một tấc, run rẩy như mất khống chế, những vết trầy trên người bà ta đập vào mắt hắn, máu nóng trong người sôi sục, Nhiên Cẩm lại thêm lời đúng lúc.
"Nhậm Cảnh là mấy tên đó làm mẹ bị thương đấy!"
Cô chỉ tay mấy tên côn đồ đang bị Lương Mạnh áp chế, Nhậm Cảnh nghe mẹ mình bị bọn kia làm hại, hùng hổ xông đến cùng Lương Mạnh dạy cho chúng một bài học.
Trong vài cái chớp mắt, bọn côn đồ nằm la liệt dưới đất, chắp tay khẩn cầu xin tha.
Ôn Bích chết chân tại chỗ, không biết vì sao con trai lại xuất hiện ở đây, làm đảo lộn hết mọi kế hoạch.
Nhậm Cảnh nhanh chóng cho người đến tóm những tên côn đồ đưa đi xử lý, rồi nhanh chóng quay lại với mẹ hắn.
"Cảnh, sao con lại ở đây?"
Người phụ nữ có chút thất thần, ý thức suýt bị xáo trộn, An Hạnh Uyên chứng nào tật nấy, hễ thấy Nhậm Cảnh lại sáp vào tỏ ra tội nghiệp.
Nhưng hắn chẳng quan tâm, cái miệng thì trả lời mà đôi mắt thì thăm dò Nhiên Cẩm.
"Con đến gặp đối tác gần đây, đi ngang thấy mọi người?
Sao mọi người đi ra ngoài mà không có vệ sĩ nào đi theo hết vậy?"
Hắn thản nhiên trách cứ, nét mặt giận dữ như ai lấy mất của của hắn.
"Chắc tôi chết rồi?"
Lời vừa dứt, Lương Mạnh tùy tiện đáp trả, khinh khi rõ rệt, làm cho người đàn ông vốn không ưa càng gai mắt, nghe chẳng lọt tai liền gây sự.
"Nếu nói vậy tại sao lại để mẹ tôi bị thương hả?"
"Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ Tiểu Cẩm, đâu phải theo hầu mẹ và...."
Giọng nói ngạo nghễ pha chút châm chọc, Lương Mạnh không khách khí liếc nhìn vào An Hạnh Uyên còn đang nắm vào cánh tay của Nhậm Cảnh mếu máo.
"Anh..."
Nhận thấy tình cảnh sắp xảy ra chuyện, Nhiên Cẩm miễn cưỡng đứng ra ngăn chặn.
"Bây giờ không phải là lúc để hai người cãi nhau!
Mau đưa mẹ về rồi gọi bác sĩ tới kiểm tra xem có bị thương chỗ nào không!"
Thanh âm nói ra như có mê lực, hai người đàn ông lắng xuống tức giận, họ cùng trở về Nhậm gia, hắn liền cho gọi bác sĩ tới kiểm tra.
May mắn đây vở kịch do chính Ôn Bích dựng nên nên không bị thương gì nặng, ngã trầy vài dấu nhỏ, Nhiên Cẩm lúc này còn ở cạnh an ủi bà ta vài câu.
Xong xuôi, cô cùng Lương Mạnh lặng lẽ trở về, thay vì nói chuyện, họ lại dùng điện thoại nhắn tin giao tiếp.