Ban đầu Lộ Khiêm nghe thấy ba chữ “Khương Minh Chi” liền tập trung nghe, sau đó nghe ba chữ “treo trên tường” thấy vô lý đậm mùi lừa gạt, anh trực tiếp cúp điện thoại.
Tống Tinh: “Này? Này???”
Khương Minh Chi kinh ngạc khi nghe thấy Lộ Khiêm trực tiếp cúp điện thoại.
“Cái gì???”
“Anh ta trực tiếp cúp máy???”
Tống Tinh giơ cao điện thoại màn hình biểu hiện kết thúc cuộc gọi cho Khương Minh Chi xem: “Không tin cậu nhìn đi.
”
Đối phương đã cắt đứt, cuộc trò chuyện dài chín giây.
Khương Minh Chi cúi đầu,, nhìn thấy mấy chữ “đối phương đã cắt đứt”, bất luận là bên ngoài hay trong lòng đều vô cùng phù hợp với từ “hỗn độn trong gió”.
Trong nháy mắt trong lòng cô hiện lên vô số ý niệm “tức quá, tôi thật sự tức giận vì sao lúc trước đầu óc nghĩ gì lại muốn cùng anh kết hôn”, “tôi muốn ly hôn hiện tại phải ly hôn”, “Lộ Khiêm loại người này không xứng kế thừa chủ nghĩa xã hội”,sau đó hít hít nước mũi bị gió thổi ra nhìn Tống Tinh, kiên định cười nói: “Anh ta có thể, ùm, có thể gần đây thích lực không tốt lắm.
”
Tống Tinh đành phải quay đầu nhìn xung quanh coi có biện pháp gì đem Tống Tinh xuống dưới, chỉ một lát sau, điện thoại cô lại vang lên.
Tống Tinh lại bắt máy.
Người đàn ông hỏi cô: “Ở chỗ nào?”
Anh thở dài nói: “Tôi lập tức đến ngay.
”
! ! ! !.
Thời điểm Lộ Khiêm đến, nhìn Khương Minh Chi đích xác đang treo cao trên tường.
Cũng có thể nói ngồi cao trên tường.
Cô vịn tay vào vách tường kế bên, hai chân rũ xuống, vài sợi tóc bị gió thổi hơi rối, chóp mũi ửng đỏ, biểu tình đáng thương vô cùng, nếu xem nhẹ sự tình cụ thể, cảnh tượng này thực sự duy mĩ.
Khương Minh Chi nhìn Lộ Khiêm, nhớ tới lần đầu gọi anh trực tiếp cúp điện thoại, “hừ” một tiếng, ngạo khí mà quay đầu đi.
Trần Trung cũng nhìn thấy phu nhân cao cao ngồi trên tường, sau đó quay đầu phân phó vệ sĩ đem thang gấp dọn tới.
Khương Minh Chi vẫn giữ ngạo cốt không cùng Lộ Khiêm nói chuyện, đôi mắt một chút cũng không nhìn anh, thẳng đến khi cô nghe âm thanh lộc cộc, liền nghe thấy có người trước mặt nói: “Xuống đi”.
Âm thanh này cách cô rất gần, không phải khoảng cách Tống Tinh từ phía dưới truyền lên.
Khương Minh Chi quay đầu lại, thấy Lộ Khiêm lúc này đã đứng trên cây thang, đưa tay lại chỗ cô.
Khương Minh Chi biết lúc này không phải thời điểm giữ cốt khí, lại chờ thêm nữa liền thật sự không thể xuống được.
Đại minh tinh chỉ có thể ủy khuất duỗi tay.
Cô căng da đầu đem ngón tay đã đông lạnh đến đỏ bừng đưa cho Lộ Khiêm, sau đó thử thăm dò dẫm chân lên thang, sau khi đứng vững xoay người, từng bước một leo xuống bậc thang.
Không nghĩ tới Trần Trung cùng đám vệ sĩ của Lộ Khiêm đang chú ý đến cô.
Bất quá bọn họ nhìn thấy cũng đỡ hơn bị cộng đồng mạng nhìn thấy rồi làm meme.
Khương Minh Chi xuống rất chậm, tới bậc thang cuối bị trượt chân, cả người lảo đảo ngã về sau.
Ngã vào vòng tay rộng lớn.
Lộ Khiêm vẫn luôn ở phía sau hỗ trợ Khương Minh Chi, lúc này rất kịp thời tiếp được cô từ sau.
Khương Minh Chi thở một hơi nhẹ nhõm, đúng lúc này, phía xa đột nhiên truyền tới tiếng người ồn ào: “Chuyện gì đó?”
“Các người đang làm gì?”
Bảo an trực ban trường học phát hiện động tĩnh vội vàng chạy tới.
Khương Minh Chi phát hiện bảo an trường học chạy tới sợ tới mức tim dừng đập, không nghĩ tới cô một đời anh danh khó giữ được, nhưng ngay giây tiếp theo, cơ thể cô lật lại.
Khương Minh Chi trước mắt tối sầm, ngửi được hơi thở lãnh diệp trên người Lộ Khiêm.
Mặt cô đều chôn trên ngực Lộ Khiêm, Lộ Khiêm từ sau ôm đầu cô.
Khương Minh Chi không khỏi nắm chặt góc áo Lộ Khiêm.
Trần Trung chủ động tiến đến chỗ bảo an giải thích tình huống, vệ sĩ cũng xếp thành hàng ngang đứng phía sau anh, ngăn tầm mắt hai bên.
Lộ Khiêm cúi đầu nhìn Khương Minh Chi đem mặt chôn trước ngực anh: “Đi thôi.
”
Khương Minh Chi không quên vươn tay từ bên cạnh Lộ Khiêm vẫy vẫy, sau đó nghẹn ngào nói: “Tống Tinh tớ đi trước.
”
Tống Tinh dựa vào xe máy của mình, chợt nhận ra nhà tư bản so với cô tưởng tượng có tính người hơn một chút.
Trách không được Khương Minh Chi động tâm không muốn ly hôn.
! ! !.
Bên trong xe điều hòa mở ấm áp.
Khương Minh Chi xì mũi mấy lần, cả người cũng dần ấm lên.
Sau đó cô dựa vào sau ghế, quay đầu nhìn phía bên ngoài.
Trên thế giới này còn chuyện gì nhục nhã hơn việc bị kẹt trên tường không thể lên cũng không thể xuống chỉ chờ chồng tới cứu, sau đó bò xuống bị tập thể đám vệ sĩ cùng trợ lý nhìn chăm chú?
Nếu có thì khi lần đầu tiên bạn của bạn gọi chồng bạn nhưng chồng bạn tưởng bị lừa nên trực tiếp cúp điện thoại.
Nhớ tới lần đầu tiên gọi tới nam nhân này thế nhưng không lưu tình chút nào mà cúp điện thoại, thiếu chút nữa làm cô trên tường hong gió thành hòn vọng phu, Khương Minh Chi càng nghĩ càng không phục, không nhịn được, lặng lẽ đá chân anh.
Cẳng chân Lộ Khiêm đau nhói, quay đầu nhìn Khương Minh Chi, lúc này Khương Minh Chi đang nhìn chăm chú ngoài cửa sổ xe, chỉ chừa cho anh cái ót tròn trịa, một bộ tôi chuyện gì cũng không làm bộ dáng nghiêm túc ngắm phong cảnh.
Lộ Khiêm duỗi tay bắt lấy tay Khương Minh Chi.
Ở bên ngoài đông lạnh hồi lâu, tay cô vẫn còn lạnh lẽo.
Hôm nay lòng bàn tay Lộ Khiêm ấm hơn cô.
Khương Minh Chi cảm nhận được độ ấm từ tay nam nhân, nghe anh phía sau nói: “Do số lạ gọi tới.
”
Khương Minh Chi biểu tình cứng lại, sau đó phản ứng ra Lộ Khiêm đang cùng cô giải thích vì sao lần đầu tiên anh cúp điện thoại.
Tuy rằng vậy, cô ngồi trên tường tiến thoái lưỡng nan bị gió thổi run bần bật nếu Tống Tinh gọi anh được thì đâu đến nỗi, nam nhân này hiện tại một câu vì số lạ liền muốn tránh sao?
Khương Minh Chi keo kiệt đem tay của mình từ lòng bàn tay nam nhân rút ra, sau đó đôi tay hậm hực ôm ngực.
Lộ Khiêm nhìn vẻ mặt bất mãn của Khương Minh Chi, nhớ tới bộ dạng đáng thương hề hề khi cô treo trên tường không dám xuống.
Mãi cho đến khi về Tử Duyệt Tinh Hà xuống xe Khương Minh Chi cũng không nhìn Lộ Khiêm, vừa vào nhà lập tức tiến vào phòng tắm ngâm nước ấm, cô bao tóc lại ngâm mình trong bồn tắm, cảm nhận được nước ấm bao vây mỗi tấc da, ấm áp lan vào xương cốt, cuối cùng nhắm mắt thở dài, hôm nay ở trên tường bị gió thổi run lạnh lẽo giờ mới thấy đỡ hơn.
Khương Minh Chi ở trong phòng tắm ngây người hơn một giờ.
Cô lau khô tóc rồi ra khỏi phòng tắm, mặc bộ quần áo thoải mái ở nhà, lúc này mới cảm thấy bụng kêu đói.
Đêm nay ăn gì đây?
Trong nhà có mời dì và đầu bếp, chẳng qua bình thường Khương Minh Chi không thích có người khác trong nhà, cho nên bọn họ ở chỗ khác khi có yêu cầu mới tới đây.
Khương Minh Chi cầm điện thoại, vừa đi ra ngoài vừa tự hỏi hôm nay ăn gì.
Cô đi một đoạn, đột nhiên nghe tiếng nước sôi ùng ục.
Khương Minh Chi nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn nhìn khắp nơi, sau đó nhìn thấy thân ảnh đang loay hoay trong bếp, há miệng sững sốt.
Hơi nước trắng xóa, người đàn ông xắn tay áo sowmi, mặc tạp dề, đang cúi đầu cầm muỗng nếm thử nước trong nồi.
Khương Minh Chi ngửi mùi đồ ăn, không thể tin được màn trước mắt.
Lộ Khiêm, vậy mà, nấu cơm!
Lộ Khiêm nếm thử mùi vị, múc từ trong nồi ra hai cái tô, cuối cùng rải một lớp hành lá thái nhỏ, bưng lên bàn ăn.
Sau đó nhìn thấy Khương Minh Chi biểu tình khϊếp sợ đứng im nơi đó.
Khương Minh Chi cúi đầu xem xét trong tô Lộ Khiêm mang tới, anh chắc không giỏi nấu ăn cho nên làm mì nước đơn giản nhất, bất quá phối hợp không tệ lắm, phía trên có một cái trứng chần cùng vài miếng chân giò hun khói, màu xanh lá là hành thái nhỏ cùng rau dưa.
Nhưng Khương Minh Chi thấy chắc do quan điểm thẩm mỹ của cô nên mới thấy đẹp.
Lộ Khiêm dọn xong đũa hỏi: “Đói bụng không?”
Khương Minh Chi cảm nhận rõ tô mì này là tín hiệu của nam nhân nào đó.
Nếu không cho mặt mũi không khỏi không phúc hậu.
Cô nghe thấy bụng mình kêu ọt ọt một tiếng.
Khương Minh Chi chăm chú nhìn hai tô mì nước nóng hổi kia.
“Kỳ thực Lộ Khiêm không thể không tha thứ, chẳng qua cuộc gọi đầu tiên anh ta cúp thôi, sau đó không phải chủ động gọi tới sao.
”
“Anh ấy không phải đem cô từ trên tường bình an bước xuống dưới sao, vì phòng ngừa cô bị bảo an nhận ra nên đem mặt cô ấn trên ngực anh xém chút nữa nghẹn chết.
”
“Tôi đói quá tôi thật sự rất dói làm sao bây giờ tô mì này thoạt nhìn khá ngon.
”
“Không phải cô vẫn còn bất mãn với hắn sao giờ khuất phục như thế thật không còn mặt mũi.
”
“Một tô mì nước tạm xem được mà thôi bổn tiên nữ sơn hào hải vị gì chưa ăn qua.
”
Khương Minh Chi cả người lâm vào trạng thái thiên nhân giao chiến, chẳng qua cuối cùng tôn nghiêm không thắng được đói khát, cô nuốt nước miếng, đúng lý hợp tình mà ngồi vào bàn ăn trước.
Khương Minh Chi trước dùng cái muỗng hớp một ngụm nước dùng.
Lộ Khiêm quan sát vẻ mặt cô hỏi: “Thế nào?”
Khương Minh Chi chép chép miệng, cố giữ vẻ đoan trang, không lộ ra biểu tình khoa trương: “Cũng còn được.
”
Bất quá sau khi cô nói câu “cũng còn được”, từ đầu đến cuối buổi tối người này đem tô mì ưu nhã mà ăn sạch, sau đó uống sạch nước dùng.
Khương Minh Chi uống xong nước dùng sau đó cầm tô đưa cho Lộ Khiêm, thích ý tựa lưng vào ghế ngồi, sau đó nhìn anh đem chén đũa bỏ vào máy rửa chén.
Cô lần đầu tiên thấy trên người Lộ Khiêm có cảm giác ở nhà, ngay cả luồng khí sắt bén bình thường cũng bắt đầu trở nên nhu hòa.
Lộ Khiêm thu dọn phòng bếp xong xuôi sau đó gỡ tạp dề, đem tay áo buông xuống.
Khương Minh Chi cầm điện thoại nhìn thời gian.
Lộ Khiêm hẳn là chưa tan tầm liền chạy tới cứu cô, cho nên lăn lộn đến giờ thời gian vẫn còn sớm.
Khương Minh Chi bống nhiên nhớ tới lời Tống Tinh nói hôm nay.
Tuy rằng hiện tại xét trên lập trường nam nhân này không có vấn đề, nhưng Khương Minh Chi cảm thấy, vì sau này, hiện tại nên bắt đầu làm chút việc từ giờ.
Khương Minh Chi đột nhiên hướng Lộ Khiêm phát ra lời mời: “Xem phim không?”
! ! ! !.
.
Đèn phòng khách đều bị tắt, máy chiếu phát ra.
Khương Minh Chi điều chỉnh thiết bị, cầm lấy điều khiển từ xa, chỉ tay vào màn hình hỏi Lộ Khiêm: “Anh muốn xem cái nào?”
Lộ Khiêm không biết vì sao Khương Minh Chi mời anh xem phim, hiện tại nhìn trên màn hình “Kiến quốc nghiệp lớn” “Kiến đảng sự nghiệp to lớn” “Kiến quân nghiệp lớn” còn có “cách mạng Tân Hợi” từ từ hiện ra, biểu tình trên mặt dần dần cứng lại.
Khương Minh Chi ngồi xếp bằng trên sô pha: “Em cảm thấy đều không tồi, cốt truyện kỹ năng diễn chưa nói tới, chủ yếu là anh thích cái nào.
”
“Nếu không mỗi tuần chúng ta xem một bộ, anh thấy sao?”
Lộ Khiêm nghe xong xoa xoa ấn đường.
Sau đó anh đột nhiên xoay người ngăn Khương Minh Chi.
“Không muốn xem.
” Lộ Khiêm đem Khương Minh Chi đè xuống, sau đó nhỏ giọng hỏi bên tai cô, “Chúng ta làm chuyện khác?”.