Cuộc Hôn Nhân Lầm Lỗi


"Không có gì, vào trong nghỉ ngơi đi, đừng để đứa bé bị làm sao."
Quách phu nhân nhàn nhạt mở miệng, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt mang theo vài phần lãnh đạm.

Liếc Đỗ Nhược Vi vài cái, sau đó, bà xoay lưng quay sang chỗ khác, lẳng lặng bước vào trong nhà, hoàn toàn chả thèm để tâm tới trạng thái hiện tại của Đỗ Nhược Vi.
Người con gái cúi đầu, chẳng dám thở mạnh, lẽo đẽo theo sau mẹ chồng.

Không biết vừa nãy Quách phu nhân liệu có nghe được hết mọi chuyện? Đỗ Nhược Vi hoang mang đặt câu hỏi, tuy nhiên, cô chưa tài nào tìm được lời lý giải sao cho phù hợp.

Ngồi xuống ghế, Quách phu nhân đặt ít đồ mình mua lên trên bàn, nhắc nhở Đỗ Nhược Vi: "Cô ăn cái này bổ sung chất cho đứa trẻ trong bụng đi, đừng khiến cháu đích tôn nhà họ Quách gặp chuyện.

Lúc nào biết được giới tính nhớ báo cho tôi cùng Thừa Nhân nó biết.

Thời gian gần đây hạn chế ra ngoài đường đi, đừng để người khác họ nhìn thấy rồi đánh giá.

Đứa trẻ gặp bất kỳ mệnh hệ gì thì cô chết chắc." Thanh âm từ miệng đối phương nhẹ vầng tuy nhiên hàm ý nặng trĩu bên trong vô cùng rõ ràng, Đỗ Nhược Vi ở phía trước cũng trở nên căng thẳng hẳn.

Hoàn toàn cảm nhận được thái độ mẹ chồng dành cho mình mấy ngày này đều thay đổi, chỉ cần tinh ý chú là có thể nhận ra luôn.

Đỗ Nhược Vi cũng chẳng hiểu nổi tại sao lại có sự biến đổi mạnh mẽ như vậy nữa? Trước lúc kết hôn, đặc biệt trước mặt gia đình cô, Quách phu nhân vô cùng hài hòa, dạo gần đây bà ấy lạnh nhạt hơn hẳn, chỉ chú tâm tới đứa trẻ Đỗ Nhược Vi đang mang, nhất là giới tính.

Nghi hoặc một hồi, cô nghĩ rằng chắc là bản thân mình nghĩ nhiều thôi.

Trong mắt Đỗ Nhược Vi thì mẹ chồng là người tốt bụng, bà chẳng có ý gì đâu.

Nhưng những lời vừa rồi dường như đang cố tình nhắc nhở Đỗ Nhược Vi ngồi im ngoan ngoãn ở nhà, đừng chạy ra đường bị người ta nhìn vào rồi họ đánh giá, khiến nhà họ Quách mất mặt vì cô.

Thầm lắc đầu, Đỗ Nhược Vi nhắc nhở bản thân tránh suy nghĩ lung tung, tốt cho đứa trẻ.

Người con gái cúi đầu, nhẹ nhàng đáp: "Con biết rồi thưa mẹ."
"Ừ." Quách phu nhân vắt chân lên ghế, bàn tay đan xen lấy nhau, cả người toát ra phong thái sang trọng, gương mặt trầm mặc, điềm nhiên mở miệng: "Nghe nói thời gian này Thừa Nhân nó ít về nhà đúng chứ? Cô dưỡng thai cần gì thì tự thân ra ngoài mua cũng được, phụ nữ sinh con cần vận động nhiều một chút mới tốt, chứ nằm cả ngày trên giường chả ai chăm được cô đâu.

Đừng gọi điện thoại cho chồng cô, nó cần xử lý rất nhiều công chuyện, lấy đâu ra thời gian quan tâm tới những việc nhỏ nhặt.

Hơn nữa, cho dù nó có làm gì đi chăng nữa cô cũng tránh ý kiến, Thừa Nhân nó không thích chút nào đâu.

Đàn ông mà, có thêm dăm ba người phụ nữ vẫn là chuyện thường tình, cô làm vợ thì tốt nhất cứ an phận hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao." Bà nhấn mạnh từng chữ, đôi mắt híp chặt dán lên người Đỗ Nhược Vi.

Thịch một tiếng.

Trái tim cô đập mạnh, mở to mắt khẽ nhìn người mẹ chồng đang ngồi trên ghế, bình tĩnh nâng ly trà đưa lên miệng nhấp một ngụm kia, da đầu nhất thời tê dại, từ từ tiêu hóa những lời vừa rồi.

Tuy nhiên, Đỗ Nhược Vi chẳng dám hé răng nửa câu.

Dặn dò thêm vài lời, Quách phu nhân trực tiếp đứng dậy, trở về nhà chính, mặc kệ Đỗ Nhược Vi sống tại cái nơi cô độc một mình chẳng ai quan tâm tới này.

Tim nơi lồng ngực người con gái đập thình thịch thình thịch loạn xạ hết cả lên, từng trải qua nên Đỗ Nhược Vi hiểu rất rõ, lời mẹ chồng cô muốn nói là gì.

Bà ấy nhắc nhở Đỗ Nhược Vi biết thân biết phận, đừng bao giờ đi quá giới hạn, giống với Quách Thừa Nhân từng cảnh cáo cô, tuy nhiên, bà ấy vô cùng nhẹ nhàng, đúng phong thái phu nhân giới thượng lưu.

Giúp việc xung quanh nhìn vào chỉ nhận định rằng đây chỉ là mẹ chồng lo cho con dâu mà thôi, còn Đỗ Nhược Vi nghe rất nhiều lời mỉa mai nên cô mới dễ dàng thấu hiểu.

Chua xót bật cười, cô nàng từ từ đứng dậy, vịn tay vào ghế trở về phòng nghỉ.

Quách phu nhân chắc hẳn ghét mấy kẻ ăn không ngồi rồi, dựa vào Quách Thừa Nhân như cô lắm nên cố tình móc mỉa bằng những lời vừa nãy.

Tuy nhiên, Đỗ Nhược Vi đều chấp nhận, cô chỉ cần họ để tâm tới thiên thần nhỏ của mình là được.

Hiện tại, ở phía Quách phu nhân, bà tức tối về nhà than thở với chồng: "Mình à, theo tôi quan sát thì những lời người ta đồn đoán về Đỗ Nhược Vi kia hoàn toàn chính xác rồi.

Vợ Quách Thừa Nhân vốn dĩ chỉ là cô tiểu thư hữu danh vô thực thôi, gia đình nó đâu thèm để mắt.

Tôi còn tưởng người ta đùa cợt mới thế, nhưng hôm nay vô tình nghe được cuộc điện thoại giữa Đỗ Nhược Vi với ba mẹ ruột thì chắc chắn xác nhận.

Nhà họ Đỗ kia gả con gái hờ tới gia đình mình nguyên nhân chỉ vì trục lợi thôi, bọn họ tính nương nhờ vào Quách gia hòng chiếm lợi.

Tức chết tôi mất, cứ nghĩ rằng Đỗ Nhược Vi là thiên kim cành vàng lá ngọc, hóa ra thực chất là cóc ghẻ đội lốt thiên nga thôi." Lồng ngực Quách phu nhân phập phồng, bà ta thở hồng hộc, mặt mũi đỏ bừng vì máu lên tới tận não.

Bà ta khi còn ở nhà Quách Thừa Nhân đã cố tình theo sau Đỗ Nhược Vi, nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con.

Khóe môi Quách phu nhân nhếch lên, thầm đánh giá Đỗ Nhược Vi, hóa ra chỉ là lợi dụng Quách Thừa Nhân để leo lên được vị trí này.

Đúng thật là người phụ nữ tâm cơ, làm sao bà ta chấp nhận được một kẻ như vậy trở thành nữ chủ nhân nhà họ Quách.

Khi Đỗ Nhược Vi vừa bước vào nhà được một thời gian, Quách phu nhân đã bắt đầu đi nghe ngóng về đứa con dâu bọn họ danh chính ngôn thuận rước về.

Bà ta nắm được tin tức rằng Đỗ Nhược Vi ở nhà ngoại vốn dĩ chả là cái thá gì hết, chỉ như kẻ ăn nhờ ở đậu thôi.

Quách phu nhân nghi hoặc tìm hiểu, sau khi biết đó là sự thật thì vô cùng tức giận, tuy nhiên vì mặt mũi gia đình, bà ta trước mắt chưa thể làm gì Đỗ Nhược Vi, tuy nhiên, đánh giá về đối phương ngày càng tệ hại.

Bà ta một mực khẳng định, người phụ nữ như Đỗ Nhược Vi lấy gì xứng để bước chân vào nhà họ Quách?
"Bé bé cái mồm thôi." Người đứng đầu nhà họ Quách, tức là Quách lão gia đưa tay chống cằm, trầm giọng nhắc nhở: "Để ai khác nghe thấy thì khó mà giải quyết lắm.

Đỗ Nhược Vi gì đó cứ mặc kệ đi, giờ biết được nó mang thai con trai hay gái chưa?"
Quách phu nhân bất mãn lắc đầu: "Chưa, nay tôi hỏi rồi nhưng con nhỏ đó ngang ngược lắm, định sinh đứa bé ra mới chịu.

Nếu không phải vì cháu đích tôn của tôi thì bà già này đã trực tiếp tống cổ Đỗ Nhược Vi đi rồi.

Mà cứ cái đà tiếp diễn như vậy đằng nào sau khi đứa trẻ sinh ra tôi cũng bắt Quách Thừa Nhân ly hôn với nó." Bà ta nghiến răng nghiến lợi.

"Làm gì thì làm, nhớ kín đáo một chút, tránh để bị phát hiện." Quách lão gia dựa lưng vào ghế, hừ lạnh: "Mặt mũi gia đình với quyền lực xây dựng bao nhiêu năm nay đừng vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà gây ảnh hưởng."
Người phía trước gật đầu, đưa tay đỡ trán: "Ông yên tâm, tôi hành động vô cùng cẩn thận, đằng nào tội danh đều bị đổ hết lên đầu Đỗ Nhược Vi thôi." Liếc mắt quan sát xung quanh xác nhận chẳng có ai, Quách phu nhân tiếp tục nói: "Xem ra tình hình này phải gọi con bé Hướng Vãn Ý về rồi, để Đỗ Nhược Vi tung hoành trong cái nhà này nhất định có ngày gặp họa.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui