Thôi Tử Mặc cau mày:
[Gọi một người mù đến diễn kịch, còn không phải là người chuyên nghiệp, đoàn kịch chúng ta là cửa hàng tạp hóa, nhét bừa người vào sao?]
Bùi Gia:
[Cô Nghê rất thích cô ấy, trước khi bị mù cô ấy đã từng diễn qua vài vở kịch ở trường chúng tôi, còn nổi danh lắm đó.
Dù sao cũng chỉ là một vai diễn nhỏ thôi mà, không quan trọng.]
Thôi Tử Mặc còn nghĩ thầm người này chỉ cần không gây thêm phiền toái là tốt lắm rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, vì quá phấn khích nên Nguyễn Yên đã tỉnh từ sớm.
Rửa mặt, trang điểm xong, cô mặc một chiếc áo lông màu tím nhạt, phía dưới phối với một chiếc váy len ngắn, trông vô cùng năng động.
Sau khi dùng bữa sáng xong, cô và Chu Mạnh Ngôn ra hành lang thay giày gần như cùng một lúc.
Người đàn ông quay đầu nhìn mắt Nguyễn Yên, phía trên khăn quàng cổ là hai má sáng sủa, trắng trẻo, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên.
“Đi đến tổ kịch?”
Cô vui vẻ gật đầu:
“Vâng.”
“Hôm nay qua đó họp.”
Người đàn ông không nói gì nữa, anh rời khỏi hành lang, vừa ra ngoài sân thì thấy Diệp Thanh đang đứng đợi:
“Chu tổng.”
Anh nhàn nhạt dặn dò:
"Báo cáo tình hình mỗi ngày."
“Vâng.”
Lúc Nguyễn Yên dắt Ca Cao ra khỏi cửa, Chu Mạnh Ngôn đã lên xe rời đi.
Nguyễn Yên lên xe, khẽ thở phào một hơi rồi sau đó cười nói với Diệp Thanh:
“Chị Diệp Thanh, vất vả cho chị rồi.”
“Phu nhân khách khí quá, Chu tổng nói bây giờ tôi chính thức trở thành trợ lý tư nhân của ngài.
Về chuyện đóng kịch này, tôi sẽ đi cùng ngài.”
“Được.”
Một tiếng sau, xe chạy đến tầng dưới của toàn cao ốc của đoàn kịch [Kiều Nguyệt].
Bởi vì cô Nghê đã dặn cho nên vừa bước vào cô đã gửi tin nhắn cho cô ấy, cô ấy sẽ cho người xuống dưới đón cô.
Nguyễn Yên đi vào đại sảnh, một cô gái búi tóc bước đến nói:
“Cô có phải là Nguyễn Yên không?”
“Đúng vậy, chào cô.”
“Xin chào, tôi là trợ lý của đạo diễn, cô hãy theo tôi đi lên đi.”
Nguyễn Yên đi theo cô ấy, trợ lý thấy cô đang dắt chú chó dẫn đường cùng người đi bên cạnh, chỉ đơn giản là quan tâm đến tình trạng mắt cô, về phần khác cũng không nói gì.
Thang máy di chuyển đến tầng hai, đây là nơi có phòng họp và phòng tập thường.
Cô đi vào, bên trong có mấy người đang đứng trước sân khấu nghỉ ngơi nói chuyện.
Như Diệp Thanh miêu tả thì trước mặt cô là một rạp hát quy mô như mọi khi, nhưng chỉ có mấy dãy ghế đơn giản.
Nguyễn Yên cũng có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ.
Cô chậm rãi đi dọc thính phòng, cô chú ý đến Ca Cao đang ngửi tới ngửi lui.
Bỗng có một cô gái đi đến trước mắt, cúi đầu nhìn điện thoại, đột nhiên bước chân tăng tốc nên đụng phải vai Nguyễn Yên, cà phê trong tay bị văng ra ngoài.
Nguyễn Yên cứ tưởng do cô không nhìn thấy đường nên vội vàng xin lỗi:
“Thực xin lỗi…”
Thôi Tử Mặc đi vào phòng tập luyện, vừa lúc đi ngang qua bọn họ, nghe thấy Nguyễn Yên đang xin lỗi, còn cà phê đổ trên mặt đất, anh ta liếc nhìn họ một vòng rồi cất lời:
“Mau chóng xử lý cà phê trên sàn nhà đi.”
Cô gái kia gật đầu:
“Vâng anh Thôi…”
Thôi Tử Mặc đi về phía trước, một chàng trai theo sau anh ta
Nói:
“Ồ, cô gái vừa nãy hình như là người cô Nghê giới thiệu tới đúng không?”
Thôi Tử Mặc nghe vậy thì cau mày, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Đúng là đến đây chỉ thêm phiền toái.”
Chàng trai đi rồi, cô gái cầm cà phê mới nói với Nguyễn Yên:
“Tôi mới đúng là người phải xin lỗi, vừa rồi tôi không nhìn đường.
Cô không sao chứ? Có bị cà phê đổ vào không?”
“Không có.”
Cô gái cúi đầu nhìn về phía Ca Cao:
“Cô tới tập luyện còn mang theo chó nữa sao?”
“Đây là con chó dẫn đường của tôi."
Cô gái sửng sốt:
“Ô, tôi nhớ rồi, cô là… Nguyễn Yên vừa được thêm vào nhóm chat đúng không?”
“Đúng vậy.”
Cô gái tự giới thiệu mình tên là Hàng Phù, cũng là một trong những diễn viên ở đây:
“Người vừa rồi là anh Thôi, phó đạo diễn của chúng ta.”
Cô ấy hạ giọng:
"Nói trước cho cô biết, anh ấy rất nghiêm khắc, siêu cấp hung dữ.”
Nguyễn Yên gật đầu, cô vừa nghe thấy ngữ khí đã nhận ra rồi.
Hai người hàn huyên một hồi thì có người tới thông báo mọi người chuẩn bị họp.
Vì Nguyễn Yên chỉ là một vai diễn nhỏ nên lúc đi đến phòng họp, cô chỉ an vị ngồi trong một góc.
Bước Gia làm đạo diễn nên ngồi ở vị trí đứng đầu, hai bên là Thôi Tử Mặc và biên kịch.
Ở đây còn có cả tổ đạo cụ, tổ hóa trang vân vân, gần như toàn bộ thành viên đều tụ tập lại.
Sau khi cuộc họp bắt đầu, đầu tiên mọi người thay phiên giới thiệu về bản thân một chút.
Đến lượt Nguyễn Yên, cô đứng dậy mỉm cười cất lời:
“Chào mọi người, tôi tên là Nguyễn Yên, tôi là sinh viên năm bốn trường đại học F.
Tôi đã từng ở trong câu lạc bộ kịch Tư Ngữ, tôi rất vinh hạnh khi được tham gia buổi biểu diễn lần này.”
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người cô, cảm thấy dáng vẻ của cô mong manh, mềm mại, có người tò mò hỏi:
“Nguyễn Yên, mắt của cô…”
Cô giải thích.
Mọi người đều rất kinh ngạc, bởi vì đây là lần đầu thấy người bị mù đến diễn kịch:
“Cô như vậy diễn xuất có vẻ không tiện nhỉ? Cô thấy lời kịch thế nào?”
Nguyễn Yên dịu dàng nói:
“Tôi sẽ học thuộc trước.”
Thôi Tử Mặc nhìn về phía cô:
“Lên sân khấu biểu diễn không phải cứ thuộc lòng là được.
Vì cô là do cô Nghê đề cử tới nên không cần phải trải qua phỏng vấn.
Nhưng nếu cô không có đủ năng lực, tôi cũng sẽ mời cô rời đi.”
Mặc dù Thôi Tử Mặc là phó đạo diễn, nhưng cũng nằm trong tổ biên kịch.
Hắn vô cùng coi trọng vở kịch lần này nên không hy vọng chỉ vì một vài người mà ảnh hưởng đến chất lượng của vở kịch.
Mọi người không ngờ Thôi Tử Mặc lại nói chuyện thẳng thắn như vậy với một người phụ nữ.
Nguyễn Yên sửng sốt, gật đầu nói:
“Tôi sẽ cố gắng.”
Sau đó, biên kịch bắt đầu giới thiệu vở kịch phải diễn [Thời gian và em].
Đây là một câu chuyện về tình yêu thanh mai trúc mã giản dị và cảm động.
Câu chuyện xảy ra vào những năm chín mươi, nam nữ chính là bạn chơi với nhau khi còn nhỏ, nữ chính là một cô gái sinh ra trong gia đình bình thường, còn nam chính lại có gia cảnh rất tốt.
Vì chuyển nhà nên hai người mất liên lạc, mãi cho đến khi học cùng trường trung học, họ mới gặp lại nhau.
Sau khi gặp lại, nữ chính thầm mến nam chính, nhưng vì tính cách cố chấp, tự ti nên không dám nói ra.
Bên cạnh cô xuất hiện nam phụ cực kì tốt, mà bên cạnh nam chính cũng có nữ phụ là thiên kim cao ngạo theo đuổi.
Nữ chính vẫn luôn cho rằng nam chính không thích cô, nhưng thật ra nam chính cũng thầm mến cô, hai người đối với nhau ngây ngô mà ngọt ngào.
Sau khi thi tốt nghiệp đại học, cứ nghĩ hai người sắp ở bên nhau nhưng nam chính lại thông báo sẽ đi du học, nữ chính vô cùng buồn bã, nhưng chỉ có thể áp chế trái tim mình, để người đàn ông theo đuổi sự nghiệp.
Cũng may nhiều năm sau nam chính về nước, trở lại bên cạnh nữ chính chủ động tỏ tình, cuối cùng hai người đã đến với nhau.
Nguyễn Yên được phân đóng vai em gái nữ chính, cô chỉ có hai cảnh diễn đơn giản, một cảnh là nói chuyện với nữ chính, cảnh khác là giúp nữ chính đưa chiếc đồng hồ đã đeo lâu năm cho nam chính trước khi đi.
Sau khi phân kịch bản từ đầu đến cuối xong, Bước Gia thông báo với mọi người đợt lát nữa sau khi hội nghị kết thúc là có thể tiến hành tập luyện bước đầu.
Cuối cùng Bước Gia nói:
“Thời gian biểu diễn dự kiến vào giữa tháng sau.
Chúng ta có thời gian tập luyện chưa đến một tháng, hy vọng mọi người sẽ nắm bắt thời gian, nghiêm túc thực hiện.”
Sau khi cuộc họp kết thúc, Bước Gia đề nghị một mình Nguyễn Yên ở lại, đưa cho cô một bộ kịch bản điện tử, nhân tiện tìm hiểu về tình huống của cô.
Mặc dù hôm nay không có phân cảnh cô diễn nhưng cô không có ý định về sớm.
Cô đã ở lại phòng tập, nghe bọn họ tập luyện, cô nghĩ mình ở bên cạnh cũng nên nghiền ngẫm một chút, dù sao thì cũng lâu lắm không tập luyện rồi.
Hàng Phù chính là nữ phụ thiên kim, lúc cô ấy không cần tập luyện sẽ ngồi bên cạnh Nguyễn Yên, nói chuyện với cô.
Trừ lần đó ra cũng không tập trung soi mói cô.
Ban ngày sau khi kết thúc việc tập luyện, Nguyễn Yên cùng mọi người rời đi, lúc này có một chàng trai nhìn thấy cô:
“Ơ, Nguyễn Yên, sao hôm nay cô lại đến? Không phải hôm nay cô không cần diễn à?”
“Tôi đến xem mọi người tập luyện.”
“Vất vả, vất vả rồi.”
Sau khi Nguyễn Yên chào tạm biệt mọi người, có người bắt đầu thảo luận:
"Có một điều tôi đã nói, Nguyễn Yên rất khá nha, vừa trắng vừa xinh, nhan sắc này đỉnh quá.”
“Trước đây cô ấy ở câu lạc bộ kịch Tư Ngữ không phải sao? Các đàn em của tôi đều nói là biết cô ấy, nghe nói rất giỏi.”
“Tiếc thật, nếu mắt cô ấy bình thường, bây giờ cũng không phải diễn vai nhỏ rồi.
Cô ấy vất vả mà vẫn muốn đến diễn xuất.”
“Tôi cảm giác anh Thôi rất không thích cô ấy.”
“Không phải là không thích mà là anh Thôi cảm thấy vai diễn này có rất nhiều người có thể đóng, vì sao lại chọn một người có chướng ngại vật về thị lực như vậy đóng, sợ sẽ làm chậm tiến độ.”
Buổi tối, Nguyễn Yên về nhà, sau khi ăn tối đi đến thư phòng.
Mấy ngày nay giúp việc đã dọn dẹp một phòng để làm phòng làm việc cho cô, sau này cô có thể tập luyện ở trong này.
Việc đầu tiên Nguyễn Yên làm là lấy đoạn ghi âm Diệp Thanh ghi lại ở cuộc họp ngày hôm nay nghe lại một lần nữa, rồi sau đó lại nghe kịch bản mấy lần để hiểu rõ tính cách của nhân vật.
Tên của cô ở trong vở kịch là [Tiểu Đình], mặc dù lời thoại không nhiều lắm, nhưng vai diễn này cũng rất quan trọng.
Đây là người mà nữ chính lần đầu tiết lộ tâm tư thầm mến.
Lời thoại của cô phải dẫn dắt để nữ chính bày tỏ cảm xúc trong lòng.
Sau đó lại tặng đồng hồ, điều đó cũng có nghĩa nhân vật này là cầu nối giữa nam và nữ chính.
Cô nghe lời kịch xong, bắt đầu cố gắng học thuộc lòng, rồi sau đó thể hiện cảm xúc và hành động.
Hai ngày sau, mặc dù Nguyễn Yên không có lịch, nhưng ban ngày cô vẫn đến câu lạc bộ kịch, buổi tối trở về luyện tập, đôi khi Diệp Thanh sẽ ở lại nhà đọc thoại với cô.
Quả thực cô sẽ tiêu tốn nhiều năng lượng hơn người khác, cũng mệt mỏi hơn, nhưng cô không muốn mình mắc bất cứ sai lầm gì, cho nên yêu cầu rất nghiêm khắc đối với bản thân.
Sáng sớm bảy giờ rời giường, buổi tối mười một giờ hơn mới trở về phòng tắm rửa.
Buổi tối, lúc Chu Mạnh Ngôn làm việc xong Nguyễn Yên vẫn chưa ngừng.
Anh bước đến cửa phòng, không nghe thấy gì, đẩy cửa ra thì đã thấy Nguyễn Yên ngồi trên chiếc thảm lông dê, đầu tựa vào ghế sô pha, một bên đeo tai nghe, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái lộ ra vẻ mệt mỏi, hơi thở khẽ, giống như một chú mèo nhỏ đang ngủ say.
Vất vả mấy ngày nay, Chu Mạnh Ngôn đều chứng kiến cả.
Anh nhìn cô trong chốc lát, rồi sau đó đi vào phòng, nhìn thấy màn hình máy tính trên bàn làm việc vẫn còn sáng, anh nhìn thấy ảnh tạm dừng trên màn hình, thì ra là Nguyễn Yên.
Chu Mạnh Ngôn ngồi xuống trước máy tính, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhấn vào nút phát.
Hình ảnh chuyển động, trong vườn hoa, ánh trăng lờ mờ, Nguyễn Yên mặc một chiếc váy ngủ dài màu trắng.
Đứng trước mặt một người đàn ông, mặt Nguyễn Yên lộ vẻ ngượng ngùng:
“Nói cho tôi biết, sao anh lại tới đây?”
Người đàn ông:
“Tôi nương nhờ đôi cánh tình yêu bay qua tường, bởi một bức tường gạch không thể ngăn cách được tình yêu..."
Đây là vở kịch [Romeo và Juliet], đoạn Romeo và Juliet tâm sự với nhau trong vườn hoa, hẹn ước yêu đương.
Vở kịch này, cũng là một trong những bộ kịch mà Nguyễn Yên diễn năm ngoái.
Nguyễn Yên cười e thẹn, ánh mắt sáng ngời, diễn giải vô cùng rõ ràng cảm xúc trước mặt người yêu.
Chu Mạnh Ngôn bất giác nhìn xuống.
Sau đó, khi Juliet biết rằng Romeo đã chết vì cô ấy, cô ấy đã cầm con dao găm của Romeo đâm vào bụng mình, bi thương đến tột cùng:
“Hãy để cho em chết bên chàng, để đêm nay trở thành vĩnh cửu đi!”
Lúc đó, nước mắt từ khóe mắt Nguyễn Yên tuôn ra, cảm xúc buồn bã tuôn trào, chạm đến trái tim của khán giả.
Chu Mạnh Ngôn mở file tài liệu ra, nhìn thấy bên trong còn có rất nhiều tên kịch bản khác, khi nhấn vào thì thấy tất cả đều là những bộ kịch Nguyễn Yên đừng đóng.
Lúc thì dễ thương, lúc tươi sáng, lúc kiêu ngạo, lúc lại yếu đuối.
Giống như cảm xúc trăm lần ứng biến.
Thì ra trước đây Nguyễn Yên nói với anh đã từng diễn kịch qua là như vậy.
Anh chưa bao giờ biết, trước đây cô lại từng diễn nhiều bộ kịch như vậy.
Ánh mắt người đàn ông di chuyển sang phía cô gái đang tựa trên sô pha, cô vẫn ngủ say như cũ.
Anh đứng dậy, khép máy tính rồi sau đó đi đến trước mặt Nguuyeenx Yên.
Cô nhíu mày, lẩm bẩm nói mớ, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, chợt nghe thấy giọng cô rất khẽ:
“Đạo diễn…Tôi sẽ cố gắng diễn thật tốt…Cho…tôi một cơ hội nữa…”
Chu Mạnh Ngôn chăm chú nhìn cô hồi lâu, khẽ cất lời:
"Tại sao lại khiến bản thân mệt mỏi như vậy."
Đôi mắt Nguyễn Yên vẫn đang khép lại, tiếp tục lẩm bẩm.
Một lúc lâu sau, anh vòng tay qua ôm lấy đầu gối cô, nghiêng người ôm cô vào lòng.
Nguyễn Yên nghiêng đầu, dựa vào lòng anh, mấp máy môi, giọng nói trong mơ của cô nhẹ nhàng, giống như đang làm nũng:
“Buồn ngủ…”
Anh cụp mắt nhìn thấy cô mệt mỏi đến mức này, đột nhiên trái tim như bị cây kim nhỏ đâm vào.
Anh chăm chú nhìn mặt cô, cuối cùng dịu dàng cất lời:
“Chúng ta đi ngủ thôi.”