Buổi tối, Nguyễn Yên không ngủ được.
Cô cảm giác mình đang trong trạng thái miên man, thường xuyên tỉnh lại, hoặc mơ hết giấc mơ này đến giấc mơ khác, tâm trí cô hỗn loạn, như một sợi dây quấn cùng một chỗ.
Trong giấc mơ, dường như cô bị kéo ra khỏi ô tô một lần nữa, cả người đau nhức, trên mặt toàn nước mắt, khi cô quay đầu nhìn lại, chiếc xe cô đang đợi đã nổ tung, ánh lửa tóe lên cao, giống như một đóa pháo hoa nở rộ.
Đây là cảnh cuối cùng cô nhìn thấy trước khi bị mù.
Cơn ác mộng giống như một sự tái hiện lại thực tế, lặp đi lặp lại.
Mãi đến khi bình minh lên, chân trời trở nên trắng xóa, tâm trí của Nguyễn Yên sợ hãi trong một thời gian dài cuối cùng cũng kiệt sức, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Gần tới tám giờ, Diệp Thanh nằm trên ghế sô pha trong phòng khách, chợt nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Cô ấy mở to mắt, ngồi dậy vặn người sau đó bật dậy ngay lập tức.
Cô mở cửa ra, nhìn thấy người trước cửa, đột nhiên sửng sốt:
“Chu tổng?”
Người đàn ông mặc áo gió màu đen cổ đứng, sắc mặt lạnh lùng như băng, mang theo khí lạnh từ bên ngoài, phong trần mệt mỏi.
Đi vào phòng, anh nhíu mày, mở miệng giọng nói như cát:
“Nguyễn Yên đâu?”
Diệp Thanh gật đầu:
“Đang ngủ ngon trong phòng, lúc nãy năm giờ vừa ngủ say, sau đó tôi mới ra ngoài này.”
Chu Mạnh Ngôn cởi áo khoác, đi vào phòng:
“Sau cuộc gọi tối qua đã xảy ra chuyện gì.”
“Tối hôm qua lúc trên đường tôi đưa phu nhân đến đây, cô ấy nôn khan, sau khi đến đây nghỉ ngơi một lát mới không có phản ứng mãnh liệt như vậy.”
Khi nhớ lại những giây phút sinh tử thường sẽ có những kích thích lớn như vậy, đều sẽ có những phản ứng khác thường.
Phản ứng của Nguyễn Yên là cảm giác buồn nôn.
Chu Mạnh Ngôn nghe vậy, đáy mắt hơi trầm xuống.
Sau một hồi lâu, anh trầm giọng cất lười:
“Tôi vào xem cô ấy, cô đi nghỉ ngơi đi.”
Chu Mạnh Ngôn nhẹ giọng đẩy cửa phòng ngủ ra rồi sau đó đóng cửa lại, đi vào được vài bước, liền nhìn thấy Nguyễn Yên nằm trên giường.
Cô gái cuộn mình, ánh mắt nhắm hờ, nhỏ bé gầy gò, sắc mặt không tốt lắm, đôi môi nhợt nhạt.
Anh bước tới phía trước, cuối cùng lên giường.
Chu Mạnh Ngôn nằm bên cạnh cô, cánh tày dài nhẹ nhàng vào qua lưng cô gái, ôm lấy cô vào lòng.
Đầu Nguyễn Yên khẽ tựa vào lòng anh, mày nhíu lại, mơ màng mở to mắt, có cảm giác mình bị ai đó ôm.
Trong lúc kinh hãi, bỗng nhiên cô cảm nhận được hơi thở nam tính quen thuộc, trong đầu ngạc nhiên:
“…Mạnh Ngôn?”
Anh đưa tay vén tóc che mặt cô, nói nhỏ:
“Đánh thức em rồi?”
“Sao anh lại ở đây, anh không phải đang đi công tác sao…”
Nguyễn Yên mơ màng khiếp sợ:
“Không phải em đang nằm mơ chứ…”
“Không phải mơ.”
Anh cụp mắt nhìn cô:
“Anh về rồi.”
“Anh, không phải ngày mai anh mới về sao?”
Nguyễn Yên cảm thấy bối rối trong đầu.
Anh siết chặt eo cô, dùng cằm ấn nhẹ lên mái tóc cô, nhắm mắt lại, một lúc sau mới giải thích:
“Bên kia… Kết thúc sớm.”
Anh ôm cô, im lặng một hồi, sau đó nới lỏng vòng tay ôm cô ra, nhìn đối diện cô nói:
“Tối qua khó chịu lắm đúng không?”
Nguyễn Yên khẽ run, nghẹn ngào gật đầu.
“Ừm.”
“Vì em nhớ lại vụ tai nạn giao thông?”
“…Đúng.”
Bỗng nhiên Chu Mạnh Ngôn nhớ từ lúc kết hôn với cô tới nay đã lâu như vậy, nhưng anh vẫn chưa từng tìm hiểu về cảm thấy hứng thú về quá khứ của cô, không biết cô bị tai nạn như thế nào, ở nhà họ Nguyễn thế nào, căn bản là anh cũng không quan tâm.
Anh chỉ quan tâm Nguyễn Yên có thể mang lại cho anh bao nhiêu lợi ích, bao nhiêu giá trị.
Cô từng thế nào, đều không liên quan gì đến anh, bọn họ chỉ là vợ chồng hiệp ước không có tình cảm thật lòng.
Chả trách cô lại từng nói rằng cô cảm thấy anh sẽ không quan tâm.
Người đàn ông cất giọng khàn khàn:
“Nếu em cảm thấy muộn phiền trong lòng, muốn kể cho anh về chuyện tai nạn giao thông thì em cứ kể, anh nghe.”
Nguyễn Yên nghe vậy, có cảm giác sống mũi hơi cay, lắc lắc đầu:
“Chỉ là em hy vọng…vụ tai nạn giao thông kia chưa từng xảy ra.”
Ngày cô bị tai nạn là buổi tối, Nguyễn Vân Sơn định đi dự một buổi tiệc tối về trang sức.
Lúc ấy Nguyễn Linh cùng Phùng Trang đi du lịch ở nước ngoài.
Nguyễn Yên ở nhà nhàm chán, rồi sau đó đã đưa ra ý định muốn đi cùng ông, Nguyễn Vân Sơn từ công ty trở về đón cô.
Tiệc tối được tổ chức ở một sơn trang lưng chừng núi.
Trên đường lên núi, vì gặp một chiếc xe tải có trọng lượng lớn vượt quá quy định, người lái xe đánh tay lái quá nhanh, do xe tải có trọng lượng lớn nên đã gây tai nạn giao thông nghiêm trọng ...
Hốc mắt Nguyễn Yên nóng lên:
“Có lúc em tự hỏi, có phải vì em nên mới xảy ra vụ tai nạn giao thông này không… Nếu ba không về nhà đón em, có lẽ cũng sẽ không gặp chiếc xe tải lớn này, ba cũng sẽ không…”
Người đàn ông đưa tay lên lau nước mắt trên mặt cô, thấy cô khóc, trong lòng cảm giác như bị người khác dùng dao đâm vào:
“Nguyễn Yên, chuyện đó không liên quan đến em.”
“Đúng là tai nạn đã xảy ra, nhưng chẳng có gì liên quan đến em cả.”
Anh nâng cằm cô lên, dịu dàng nói:
“Đừng đổ hết trách nhiệm lên đầu mình, hiểu chưa?”
“Chuyện đã qua, không nên nghĩ lung tung, chắc chắn ba mẹ cũng sẽ không mong em như vậy, đúng không?”
Nguyễn Yên khẽ gật đầu, tựa vào lòng anh nức nở, anh an ủi, nói với cô rất nhiều.
Cô không cần cảm thấy tội lỗi mà cảm thấy khó có thể buông ỏ, vì bản thân cô cũng là một nạn nhân vô tội.
Một lúc sau, cuối cùng cô cũng dừng khóc nghẹn ngào, Chu Mạnh Ngôn cúi mặt, đôi môi vô tình lướt qua vành tai cô, giọng nói bất lực mà trầm thấp bên tai cô:
“Khóc đủ chưa?”
Nguyễn Yên cũng không biết những lời này có phải là trêu chọc không, cúi đầu khẽ dạ, người đàn ông ôm lấy cô thở dài:
“Anh hiểu được.”
Cô mơ màng:
“Hiểu được…gì?”
“Không có gì.”
Chỉ là cuối cùng anh cảm nhận được cảm giác Nguyễn Yên bối rối không biết phải làm sao, là cảm giác như vậy.
“Vậy bây giờ khóc đủ rồi có muốn ngủ không?”
“Hả?”
Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt cô:
“Mắt sưng lên rồi, bây giờ khóc lại càng sưng to hơn, em muốn trở thành động vật được bảo vệ hạng nhất quốc gia không?"
Nguyễn Yên: qwq
“Ngủ đi.”
Nguyễn Yên cảm thấy buồn ngủ, khép đôi mắt lại, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ, Chu Mạnh Ngôn im lặng nhìn cô hồi lâu.
Từng ánh nhìn như in lại khuôn mặt cô trong tâm trí anh, đáy lòng càng ngày càng mềm mại.
Bỗng nhiên anh nhớ tới câu Đằng Hằng hỏi anh sáng nay.
Thật ra ngay lúc đó anh cũng muốn hỏi mình rốt cuộc từ khi nào thích Nguyễn Yên.
Không biết vì sao, nói xong những chuyện uất ức trong lòng, sau khi nghe Chu Mạnh Ngôn an ủi, Nguyễn Yên cảm thấy dễ ngủ hơn nhiều.
Sau khi tỉnh lại, nhanh chóng đã đến giữa trưa, cô mở mắt ra, trở mình đã phát hiện không thấy người bên cạnh đâu.
Đang định ngồi dậy, chợt nghe tiếng trầm thấp của người đàn ông từ trước cửa sổ sát đất truyền đến:
“Ừ, tôi biết rồi…”
Cô nhìn qua, thấy hình ảnh mơ màng của người đàn ông đang đứng ở cửa sổ sát đất.
Chu Mạnh Ngôn đang nói chuyện điện thoại cùng Giang Thừa, sau khi ban xong chuyện hợp đồng sáng nay, cuộc trò chuyện kết thúc, anh buông điện thoại, quay đầu liếc nhìn thì thấy Nguyễn Yên ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn về phía anh, có chút ngốc nghếch đáng yêu.
Anh đi qua.
“Làm ồn em?”
“Không…”
Cô ngáp một cái, cảm giác người đàn ông ngồi xuống bên cạnh mình, nhớ lại thời điểm lần đầu tiên tỉnh lại sáng nay, hình như cô khóc trong lòng anh, khóc rưng rức, hai má phiếm hồng.
Hình như đây là lần đầu tiên cô không kiềm chế được cảm xúc mà khóc trước mặt anh.
Cũng không biết trong lòng anh có để tâm không, liệu anh có chịu đựng sự phiền toái để an ủi cô hay không.
Dù sao Chu Mạnh Ngôn cũng là người kiểm soát cảm xúc rất tốt, nếu con gái khóc sướt mướt, chắc chắn anh sẽ cảm thấy thực sự rất phiền, còn có thể an ủi cô như vậy, chắc chắn không hề dễ dàng.
Lần sau nhất định cô phải quản lý cảm xúc của mình thật tốt…
Người đàn ông nhìn thấy dáng vẻ thất thần của cô:
“Nghĩ gì vậy?”
Cô lập tức lắc đầu nhẹ giọng hỏi:
“Bây giờ em dậy ngủ muộn rồi đúng không?”
“Ừ, có thể ăn cơm trưa rồi.”
Đã vậy còn quá lâu.
Anh hỏi:
“Bây giờ cảm thấy dễ chịu rồi, em có muốn ăn gì không?”
“Ừ, không còn khó chịu nữa."
Chu Mạnh Ngôn hỏi cô có muốn ăn không, Nguyễn Yên bối rối, nói muốn ăn cháo thịt bà, Chu Mạnh Ngôn kêu cô dậy đi rửa mặt, đợi lát nữa sẽ cho người mua về.
Nguyễn Yên đứng dậy, đi tắm rửa, để cho tinh thần mình tốt hơn.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, Chu Mạnh Ngôn bỏ điện thoại xuống, đưa cô đến phòng khách dùng cơm.
Chu Mạnh Ngôn cũng gọi phần giống cô, rồi sau đó ngồi đối diện cô.
Ngửi thấy mùi thơm, Nguyễn Yên bắt đầu có cảm giác thèm ăn, dù sao hôm qua cũng nôn đến mức dạ dày rỗng tuếch.
Cô nhấp cháo, Chu Mạnh Ngôn im lặng nhìn cô đã có thể ăn uống bình thường, dần yên lòng:
“Trong tủ lạnh còn có thạch đá*, em muốn ăn không?”
*thạch đá: Bingfen (冰粉).
còn được gọi là thạch đá, là một món tráng miệng của Trung Quốc có nguồn gốc ở Tây Nam Trung Quốc, và được phục vụ như một bát thạch trong suốt có đá, được làm từ hạt của cây Nicandra Physalodes, cùng với lớp trên bề mặt như vảy diều và quả mâm xôi.
Nó thường được bán vào mùa hè như một món ăn đường phố.
“Thạch đá?”
Mắt cô sáng ngời:
“Muốn!”
Anh đem ra cho cô, Nguyễn Yên đang ăn thì anh nhớ tới một chuyện:
“À đúng rồi, chuyện của nhà bên cạnh giờ giải quyết thế nào?”
“Đêm qua điều tra phát hiện có người cố ý phóng hỏa.”
“Phóng hỏa?”
Căn cứ vào vật bên kia theo dõi, tối qua có hai người đàn ông mặc đồ đen lẻn vào sân biệt thự bên cạnh, qua có Theo quan sát bên kia cung cấp, sau khi bọn họ rời đi được được năm phút, nhà bên cạnh liền cháy.
“Bây giờ đã bắt được người cố ý phóng hỏa, là do nảy sinh mâu thuẫn.
Đối phương cố tình trả thù, bây giờ sau khi thương lượng về việc xử lý tài sản, đối phương đã chịu trách nhiệm về tài sản.
“Nhà chúng ta thì sao?”
“Trong nhà không có việc gì.”
Nguyễn Yên yên tâm.
Chu Mạnh Ngôn hỏi:
“Mấy ngày nay khu nhà chúng ta sẽ ồn ào,nên là trước hết cứ ở nơi này.”
Mấy ngày nay chắc chắn khu vực xung quanh sẽ không được yên tĩnh, anh sợ giờ đưa Nguyễn Yên về, nếu nhìn thấy cái gì đó, cô sẽ cảm thấy không thoải mái.
“Vâng…Vậy khi nào ba mẹ về nước?”
Ba bốn ngày nữa là đến giao thừa:
“Tầm hơn hai ngày nữa, nếu lúc đó mình quay về nhà cũ luôn?”
Nguyễn Yên gật đầu.
Quả nhiên đúng như Chu Mạnh Ngôn nói, ngày hôm sau, Nguyễn Yên ở khách sạn đã nhận được điện thoại của Tần Tích, đối phương nói bà ấy và Chu Tư Lễ đã từ nước ngoài trở về.
Chu Mạnh Ngôn đang ở công ty nên cho người đến sân bay đón, còn Nguyễn Yên cùng Diệp Thanh thì đi trả phòng, quay về nhà cũ.
Buổi chiều, khi Tần Tích và Chu Tư Lễ từ sân bay trở về, Nguyễn Yên đã đến nhà cũ.
Nguyễn Yên hỏi han hai người, Tần Tích gặp Nguyễn Yên, cực kỳ thân mật cầm tay cô:
“Lâu rồi không gặp Yên Yên, cuối cùng mẹ cũng về rồi.”
Quan hệ giữa Nguyễn Yên và Tần Tích trong nửa năm này càng ngày càng tốt, đặc biệt là vì chuyện thuốc Đông Y nên khiến Tần Tích cảm thấy cô gái này vừa đáng yêu vừa hiếu thuận.
Bây giờ tần suất Nguyễn Yên liên lạc với Tần Tích thậm chí còn thường xuyên hơn cả Chu Mạnh Ngôn.
Nguyễn Yên mỉm cười nói:
“Ba mẹ, mọi người mau vào ngồi đi.”
Giúp việc mang hành lý vào, ba người đi vào, ngồi trên ghế sô ba, Tần Tích vuốt vuốt tóc mai của Nguyễn Yên, dịu dàng nhìn cô:
“Mấy tháng qua không gặp, xem ra Yên Yên đã tốt hơn rồi, đúng không Tư Lễ?”
Chu Tư Lễ gật đầu:
“Đúng vậy, mặt tròn trịa hơn, nhìn đẹp hơn so với trước kia rồi.”
“Nghe nói mắt con đang dần hồi phục rồi?”
“Vâng.”
Nguyễn Yên miêu tả cho họ về tình trạng mắt bây giờ có thể nhìn thấy, về cơ bản chính là dáng vẻ thị lực đang được hồi phục.
“Vậy là tốt rồi, tiếp tục điều trị, không bao lâu nữa là nhìn thấy rồi.”
“Đúng rồi, con chó dẫn đường Mạnh Ngôn mua cho con kia đâu rồi?”
“Hình như Ca Cao đang chơi ở sân sau, để con bảo giúp việc đem nó vào…”
Hàn huyên một lát, Chu Tư Lễ đi đến phòng làm việc trên lầu, trong phòng khách chỉ còn lại Nguyễn Yên và Tần Tích.
Tần Tích thăm dò hỏi tình hình Nguyễn Yên và Chu Mạnh Ngôn gần đây chung sống thế nào:
“Mạnh Ngôn còn bận như trước không?”
Nguyễn Yên suy nghĩ một chút:
“Cũng bình thường ạ, gần cuối năm nên hơi vội một chút ạ.”
“Trước kia lúc Chu Mạnh Ngôn còn ở với ba mẹ, cũng bận công việc, không nói chuyện cùng ba mẹ nhiều, tính cách nó hơi trầm một chút.
Nhưng không phải là không muốn nói chuyện đâu, lâu lâu, con có thể lôi kéo Mạnh Ngôn nói chuyện nhiều hơn…”
Tăng thêm tình cảm.
Tần Tích không nói ra những lời này.
Thật ra bà rất hài lòng về Nguyễn Yên, cũng cảm thấy một cô gái dịu dàng đáng yêu như vậy rất thích hợp với tính cách của con mình, tự nhiên bà hy vọng họ có thể yêu nhau thật lòng.
Còn con trai bà, bà không còn mong đợi gì nữa, với tính cách của anh thì tuyệt đối không có khả năng thông suốt trong chuyện tình cảm nên hiện tại bà đành phải bắt đầu với Nguyễn Yên trước.
Nguyễn Yên nghe vậy thì ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc chập tối, đang chuẩn bị bữa tối trong nhà cũ thì Chu Mạnh Ngôn từ công ty trở về nhà sau khi làm xong việc.
Về đến nhà, anh chào hỏi bố mẹ trước, sau khi đi ra khỏi phòng làm việc, anh quay vào phòng ngủ, nhìn thấy Nguyễn Yên đang ngồi trên thảm chơi đùa cùng Ca Cao, cười rất vui vẻ:
“Ca Cao mau lên…”
Ca Cao nhặt quả bóng lông trở về, vô cùng thân thiết bổ nhào vào Nguyễn Yên, Nguyễn Yên ngã xuống thảm, ngay sau đó cảm nhận được Ca Cao đang liếm tay cô bỗng nhiên dừng lại.
Chu Mạnh Ngôn lạnh lùng kéo Ca Cao sang một bên.
Ca Cao: oan ức.jpg
Nguyễn Yên ngửa đầu lên thì nhìn thấy bóng người đang đứng trước mặt, ngạc nhiên, lập tức ngồi dậy:
“Mạnh Ngôn? Anh về rồi?”
“Ừ.”
Anh ngồi xuống bên cạnh cô:
“Chơi vui vậy luôn?”
Nguyễn Yên mỉm cười:
“Em giải sầu cho Ca Cao, cũng là giải sầu cho chính mình thôi.”
Anh nhìn cô, một lúc lâu sau mới hỏi:
“Bình thường, từ thứ hai đến thứ sáu, nếu ở một mình, em sẽ làm gì?"
Nguyễn Yên bó gối, cằm đặt lên đầu gối, nghe anh hỏi câu này hơi khó hiểu:
“Sao tự nhiên anh lại hỏi cái này?”
“…Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Anh chỉ muốn bắt đầu tìm hiểu về cuộc sống của cô.
Trước kia anh bận công việc, từ thứ hai đến thứ sáu, lúc Nguyễn Yên còn chưa nhìn rõ, anh đều ra ngoài, buổi tối phải đi xã giao đến tận khuya mới về nhà, anh cũng chưa bao giờ quan tâm cô trải qua cuộc sống ở nhà như thế nào.
Anh nhớ trước đây lúc cô nói muốn diễn kịch, cô đã từng nói với anh là không muốn ở nhà cả ngày vì không có gì làm.
Có lẽ việc làm Chu phu nhân khiến cô cảm thấy cực kỳ buồn tẻ.
Nguyễn Yên chớp mắt suy nghĩ:
“Đơn điệu lắm, buổi sáng nghe chút bài chuyện ngành hoặc là luyện kịch nói, ngủ trưa, buổi chiều lúc dậy chơi cùng Ca Cao, buổi tối tập piano, hầu hết ngày nào cũng như vậy.”
Chu Mạnh Ngôn nghe vậy, cuối cùng nói:
“Sau này em có thể diễn bất cứ vở kịch nào mà em muốn, nhưng đừng quá sức, cũng phải chú ý an toàn nữa.”
Hai mắt Nguyễn Yên sáng ngời:
“Này, không phải trước đây anh không ủng hộ em sao? Không cần cảm thấy phiền lòng như vậy.”
Sao đột nhiên hôm này người này lại thay đổi việc từ chối?
Người đàn ông nhìn cô:
“Em thích gì thì làm đó.”
Miễn sao cô vui là được.
Trong lòng Nguyễn Yên bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, có chút chưa kịp phản ứng lại, nhẹ giọng lẩm bẩm:
“Mạnh Ngôn, em có cảm giác anh hơi thay đổi…”
Anh nghiêng mình sang một bên, kéo sát lại khoảng cách với cô vài phần, hỏi lại:
“Thay đổi thế nào?”