Khi Nguyễn Yên được Diệp Thanh đưa vào phòng nghỉ, cô còn cho rằng Diệp Thanh chỉ là muốn đưa cô đi tìm một nơi không có người để xoa dịu cảm xúc.
Đẩy cửa phòng ra, Nguyễn Yên vẫn cúi đầu lau đi nước mắt, không ngờ ngay sau đó là một giọng nam trầm thấp quen thuộc vang lên:
“Các người đi ra ngoài trước đi.”
Nguyễn Yên nghe thấy giọng nói của Chu Mạnh Ngôn thì cảm thấy kinh ngạc ngước đôi mắt mông lung lên, trong khi đang hoảng hốt nhìn đến trên ghế sô pha thì thấy có một người đang ngồi ——
Sao Chu Mạnh Ngôn lại có thể ở đây?!
Cô đang khóc thì bỗng nhiên dừng lại.
Sau khi Diệp Thanh đi ra ngoài cửa thì bên trong phòng nghỉ trở nên im lặng.
Trên ghế sô pha, người đàn ông nhìn thấy Nguyễn Yên vẫn có chút không phản ứng kịp mà đứng tại chỗ thì bất chợt đứng dậy đi tới trước mặt cô.
Trong tầm nhìn của Chu Mạnh Ngôn, khuôn mặt cô gái đẫm nước mắt và đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ, anh nhíu mày, đưa tay lên ôm lấy gáy của cô rồi khẽ thở dài:
“Làm sao mà khóc thành thế này?”
Không đợi cho Nguyễn Yên kịp trả lời thì anh đã cúi xuống và bế cô lên sau đó đi đến sô pha rồi ngồi xuống và để cô ngồi lên trên đùi của anh.
Anh dùng một tay ôm eo cô, sau đó lấy khăn giấy đã chuẩn bị sẵn và lau nước mắt cho cô.
Khi Nguyễn Yên phản ứng lại được thì trong lúc nhất thời bị hành động mạnh mẽ và dịu dàng của anh làm cho tim đập rối loạn, hai má ứng đỏ, ở trong lòng lộ ra vẻ xấu hổ.
Sao người này lại đến sớm như vậy chứ...!vừa rồi cô đã khóc vô cùng “Tuỳ tâm sở dục*” qwq.
*Tuỳ tâm sở dục: làm một cách tuỳ ý, muốn gì làm nấy.
Chu Mạnh Ngôn ôm cô và cảm thấy cô dựa đầu vào bên cổ của anh, nước mắt chảy xuống, ướt đẫm một mảng, anh đau lòng nên giọng nói trở nên vô cùng lạnh lùng:
“Đáng lẽ anh không nên để cho em đi đóng kịch nói.”
Nếu sớm biết cô sẽ phải chịu nhiều vất vả và ấm ức như vậy thì dù cho nói cái gì đi nữa thì anh cũng sẽ không để cho cô đi diễn kịch nói.
Giọng anh như đang trách móc, nhưng Nguyễn Yên có thể nghe ra, anh đang quan tâm cô.
Nguyễn Yên thì thào: “Sao anh lại đến đây?”
“Anh xong việc rồi nên đến đây tìm em.”
Vốn nghĩ rằng muốn đến đây để đưa cô đi chơi ngày lễ hôm nay một cách vui vẻ nhưng không nghĩ đến đi tới đây lại làm cho anh tức giận như thế này.
“Vậy thì anh vừa...!nhìn thấy em đang tập luyện sao?”
“Em nghĩ thế nào?” Anh trầm mặc nhìn cô: “Nếu hôm nay anh không đến, có phải em sẽ không định nói với anh về buổi tập luyện ngày hôm nay không?”
Cô chột dạ cho nên giọng nói rất khẽ: “Thật ra cũng không có gì đâu ạ, chỉ là tập luyện mà thôi...”
Anh nhớ đến vừa nãy cô bị ngã mấy lần: “Em có bị thương ở đâu không, có bị đau chỗ nào hay không?”
Nguyễn Yên Lắc đầu: “Không có đâu ạ, đó chỉ là mấy động tác giả mà thôi.” Từ sau khi cô bày ra vẻ mặt lạnh lùng với Yến Đan Thu thì đối phương cũng biết điều mà không dám làm mấy hành động mờ ám đó nữa.
Ngón tay của anh lau đi nước mắt trên gò má cô: “Biên kịch của em thay đổi kịch bản khi nào vậy?”
“Vào buổi chiều ạ...”
“Tạm thời thay đổi sao?”
“Đúng ạ.”
Anh đột nhiên hỏi: “Em cảm thấy bình thường cô ta đối xử với em như thế nào?”
Nguyễn Yên sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết nên nói như thế nào, người đàn ông nhìn ra suy nghĩ của cô: “Phải nói thật.”
Cô rũ mắt xuống: “Em chỉ cảm thấy cô ấy giống như không thích em cho lắm, nhưng cũng có thể là do em nghĩ quá nhiều...”
Cô vẫn luôn cảm thấy có lẽ là do ảo giác của mình, dù sao thì Triệu Nguyệt cũng là bạn của Trọng Trạm Tĩnh, giữa hai người cũng không có vướng mắc nào, nhưng khoảng thời gian này ở trong tổ kịch, cô có thể cảm nhận ra Triệu Nguyệt có vài phần thù địch đối với cô.
Cũng giống như hai ngày trước đây vậy, cô ở trong quá trình tập luyện đã có một góp ý nhỏ, Triệu Nguyệt lập tức vòng vo nói rằng cô không xứng để có thể khoa tay múa chân ở đây, mỗi lần phải đối diễn, nếu Triệu Nguyệt có mặt ở nhà sản xuất thì gần như không hề để ý đến cô mà chỉ nói chuyện với những người khác.
Hơn nữa Triệu Nguyệt chưa từng sửa đổi kịch bản, chỉ có duy nhất hôm nay, cố tình lại là những động tác động tay động chân của Yến Đan Thu.
Sau khi Chu Mạnh Ngôn nghe xong thì chỉ nói: “Anh biết rồi.”
Thấy anh không nói thêm lời nào thì Nguyễn Yên ngẩng đầu lên nhìn anh:
“Anh cảm thấy vừa rồi em diễn có tốt không?”
Cô gái không hề để những chuyện ấm ức kia ở trong lòng mà ngược lại điều cô chú ý đến lại là diễn có tốt hay không.
Người đàn ông trong lúc nhất thời bị cô chọc giận đến nở nụ cười: “Đến lúc này còn để ý tới những chuyện này hay sao?”
“Đương nhiên rồi ạ...”
Màn diễn kia tốt thì nước mắt của cô mới có giá trị!
Anh càng ôm cô chặt hơn: “Diễn rất khá.”
Tốt đến mức làm cho anh cảm thấy vô cùng chân thật cùng với hoảng hốt chỉ muốn ngay lập tức kêu dừng lại rồi lên trên sân khấu kéo cô vào trong lòng ngực.
Sau khi nhận được sự khẳng định thì nụ cười bừng sáng lập tức xuất hiện ngay sau đó, người đàn ông thấy cô nở nụ cười thì cũng cong khóe môi lên: “Được khen thì rất vui vẻ sao?”
“Ừm...” Cô nhẹ giọng nói: “Đặc biệt là sự khẳng định đến từ anh.”
“Tại sao?”
“Bởi vì lúc trước anh không tin em có thể diễn tốt, còn nói em không biết tự lượng sức mình, nói vớ nói vẩn, em cũng sợ nếu như em diễn không tốt, nếu như có người biết em thì sẽ làm cho anh mất mặt.”
Chu Mạnh Ngôn không nghĩ tới những lời nói trước kia đã gây đả kích đến cô, làm cho cô nhớ đến tận bây giờ.
Anh khẽ nâng gương mặt của cô lên, giọng nói khàn khàn: “Thật có lỗi, lúc trước anh đã nói sai rồi.
Từng cảm thấy em làm không được nhưng bây giờ anh đã thấy được rồi.”
Giọng nói của anh vô cùng dịu dàng: “Hơn nữa anh khi nào nói với em là sợ em làm anh mất mặt, hửm?”
Anh chưa từng có suy nghĩ như vậy.
Anh xoa xoa đầu của cô: “Em chỉ luôn làm cho anh cảm thấy kiêu ngạo.”
Nguyễn Yên nghe thấy như thế thì trái tim có chút nhộn nhạo.
Cho tới tận bây giờ cô vẫn chưa từng có hy vọng xa vời sẽ có thể nghe được những lời nói như thế từ trong miệng của Chu Mạnh Ngôn.
Nguyễn Yên cảm thấy trong lòng giống như được thổi qua một làn gió xuân, thổi đi tất cả những luồng mây đen bao trùm trong lòng của cô, cô mỉm cười, chợt nghe thấy anh hỏi: “Bây giờ vẫn còn muốn khóc nữa sao?”
Cô lắc đầu.
Cô cảm thấy cảm xúc dịu đi rồi.
Anh thấp giọng hỏi: “Vậy bây giờ anh có thể đưa em đi chưa?”
Nguyễn Yên nghi hoặc: “Muốn đi đâu ạ?”
“Đi ăn tối.”
Nguyễn Yên đứng lên từ trên đùi của anh, Chu Mạnh Ngôn lập tức nắm lấy tay của cô rồi đi ra khỏi phòng nghỉ, Diệp Thanh cùng với Giang Thừa đã đợi sẵn ở cửa, người đàn ông mở miệng: “Trước tiên đưa phu nhân lên xe rồi chờ tôi một lát.”
Diệp Thanh gật đầu rồi rời đi cùng với Nguyễn Yên.
Ngay sau đó người đàn ông nhìn về phía Giang Thừa, giọng nói trở về vẻ lạnh nhạt: “Người ở đâu?”
“Ở trong phòng làm việc.”
Người trong sân khấu kịch ở bên kia cũng dần dần tản đi, Triệu Nguyệt đứng ở hàng ghế đầu tiên của khán phòng, trong đầu không ngừng vang lên những gì mà trợ lý của Chu Mạnh Ngôn vừa đi đến nói trước mặt cô ta, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, tim đập loạn xạ.
Cô* không thể ngờ rằng Chu Mạnh Ngôn vừa đến sân khấu kịch trong lúc tập luyện, cô thậm chí không chú ý đến anh ta!
*những lúc nhân vật độc thoại thì mình sẽ giữ từ cô thay vì cô ta cho đỡ rối nhé.
Chẳng lẽ Chu Mạnh Ngôn tìm cô có thể là bởi vì chuyện...!cô đã sửa kịch bản hay không?
Anh ta nhìn thấy Nguyễn Yên bị một chút ấm ức thì lập tức muốn tìm tới cô để gây khó dễ hay sao?
Triệu Nguyệt lòng dạ rối bời, nhưng đột nhiên cô ta nghĩ đến - tại sao cô phải sợ? Cô chính là biên kịch của [Tĩnh Hồ]! Cô có quyền lợi sửa kịch bản, tất cả những điều này đều là vì bộ kịch, Chu Mạnh Ngôn thì có quyền gì mà đến làm khó dễ cô?!
Ngay cả khi anh ta đau lòng thì có thể làm gì, anh ta còn có thể quản được đến đoàn kịch này hay sao? Anh ta có thể làm gì được cô?!
Chờ đợi mười phút đồng hồ, trong lòng Triệu Nguyệt càng ngày càng vô cùng lo lắng, rõ ràng cảm giác được Chu Mạnh Ngôn là cố ý muốn lạnh nhạt với cô ta thì sự hoảng sợ cùng với chột dạ trong lòng đột nhiên biến thành tức giận.
Anh ta dựa vào cái gì mà để cho cô phải chờ ở đây? Tại sao cô phải nghe lời anh ta?
Triệu Nguyệt cầm túi xách lên, vừa mới đi về phía trước hai bước thì lập tức nhìn thấy cửa bị đẩy ra, bóng dáng của Chu Mạnh Ngôn xuất hiện ở trong không gian mờ tối, nhìn không thấy cảm xúc trên gương mặt của anh.
Người đàn ông chậm rãi đi về phía bên này, Triệu Nguyệt cố gắng đứng thẳng người đợi anh đi tới trước mặt cô ta, cô ta mới ngẩng đầu lên rồi trực tiếp nhìn thẳng vào mắt anh:
“Chu tiên sinh, anh tìm tôi có việc gì không?”
Chu Mạnh Ngôn nhìn cô ta, gương mặt lập tức tản ra tia lạnh nhạt:
“Sửa đổi kịch bản đã vừa lòng chưa?”
Trái tim của Triệu Nguyệt chùng xuống, cô ta nhếch môi lên: “Tôi là biên kịch nên sửa kịch bản là trách nhiệm của tôi, anh hỏi tôi chuyện này không cảm thấy rất kỳ lạ hay sao?”
Có hàm ý là: Anh có tư cách gì để hỏi?
“[Tĩnh Hồ] được viết rất tốt.”
Anh thưởng thức bật lửa trong tay rồi nhìn về phía cô ta: “Kịch bản viết xong rồi, công việc của biên kịch Triệu cũng có thể tạm dừng, ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Triệu Nguyệt có cảm giác mình đang nghe thấy ảo giác.
“Anh, anh có ý gì?”
“Tôi sẽ thông báo với đoàn phim không cần cô trong những lịch trình sau này của bộ kịch nói.”
Triệu Nguyệt trợn to hai mắt: “Anh muốn làm gì? Muốn để cho tôi từ nay về sau không bao giờ xuất hiện ở đây nữa đúng không? Ngài Chu, đây là đoàn kịch Quang Ảnh, không phải là công ty của anh! Anh không có quyền!”
“Tôi chính là nhà đầu tư lớn nhất cho bộ kịch này, cô nói xem tôi có quyền hay không?”
Triệu Nguyệt ngây người.
Nhà đầu tư...!nhà đầu tư bất ngờ đến cách đây vài ngày?! Thế mà lại là Chu Mạnh Ngôn sao?
Triệu Nguyệt cảm thấy toàn thân như bị điện giật, trừng lớn mắt:
“Chu Mạnh Ngôn, chỉ bởi vì tôi thay đổi kịch bản của Nguyễn Yên mà anh trả đũa tôi như thế này sao? Nếu không phải là kịch bản của tôi thì vợ của anh ngay cả muốn diễn cũng không có đất để diễn đâu!”
Nguyễn Yên ở trong mắt cô thì tính là cái gì cơ chứ!
Chu Mạnh Ngôn đột nhiên bật cười khi nghe thấy những lời đó.
“Nguyễn Yên không có bộ kịch này thì vẫn còn có thể diễn những bộ kịch khác, nhưng nếu cô Triệu mất đi công việc biên kịch này, thì điều gì sẽ xảy ra?”
“Chu Mạnh Ngôn, anh đang phóng đại mọi chuyện đấy sao?”
Anh ta thế mà lại đe dọa bát cơm của cô sao?!
“Có phải phóng đại hay không thì cô có thể thử xem.”
Triệu Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của anh, biết với vốn liếng sau lưng của Chu Mạnh Ngôn, nếu cô ta hoàn toàn chọc giận anh thì những gì anh nói sẽ trở thành sự thật...
“Hôm nay về chuyện sửa kịch bản, tôi thật sự không cố ý nhằm vào Nguyễn Yên...”
Anh lạnh lùng nhìn cô ta: “Thật sao?”
Triệu Nguyệt nghe thấy giọng điệu kiên quyết của anh thì cảm thấy chân mềm nhũn, đầu ngón tay không tự chủ được mà run lên, cô ta rũ mi xuống, giọng nói run rẩy:
“Chu tiên sinh, tôi sẽ sửa lại kịch bản, cầu xin anh có thể...”
Triệu Nguyệt chưa kịp nói xong thì người nọ đã trực tiếp xoay người rời đi.
Triệu Nguyệt nhìn bóng lưng của anh, linh hồn dường như bị rút đi, đến tận lúc này mới nhận ra hậu quả mà cô ta phải gánh là như thế nào.
Nguyễn Yên ngồi đợi ở trên chiếc xe Rolls Royce, qua một lúc thì cánh cửa bên phía tay phải được mở ra, Chu Mạnh Ngôn ngồi vào bên trong.
“Anh đã làm gì thế?” Nguyễn Yên thuận miệng hỏi.
“Chỉ là một chút chuyện nhỏ mà thôi.”
Chu Mạnh Ngôn nói tài xế: “Vịnh hồ Tâm Nguyệt.”
Chiếc xe được lái ra ngoài, xuyên qua màn đêm, lái qua thành phố đông đúc hướng ra vùng ngoại thành.
Ở bên trong xe, điện thoại của Nguyễn Yên rung lên, cô đeo tai nghe rồi mở màn hình, nghe giọng nói ghi âm thông qua màn hình, cuối cùng bấm vào tin nhắn thoại từ Chúc Tĩnh Chi:
[Đêm nay ở đâu thế? Ở nhà sao?]
Nguyễn Yên trả lời: [Không...!mình đang ở bên ngoài, vừa mới ra khỏi đoàn kịch, chuẩn bị đi ăn tối.]
[Cậu ở một mình sao?]
[Không phải, còn có Chu Mạnh Ngôn.]
[Bây giờ Chu Mạnh Ngôn ở chung với cậu?!]
Nguyễn Yên khá nghi hoặc tại sao cô ấy lại phải kinh ngạc như thế: [Có chuyện gì sao?]
Chúc Tĩnh Chi nói một cách kích động: [Hai người các cậu thế mà lại cùng nhau trải qua ngày lễ tình nhân sao???]
Nguyễn Yên nghe thấy như thế thì trong đầu run lên một chút ——
Hôm nay là ngày mười bốn tháng hai?!
Cô mở lịch ra xem thử thì quả nhiên là như vậy, gần đây cô bận đến mức ngày hôm nay là lễ tình nhân mà cũng không biết.
Chúc Tĩnh Chi: [Có phải là do Chu Mạnh Ngôn chủ động đưa cậu ra ngoài hay không?]
[Hmm...] Thật sự đúng là anh hẹn cô.
[Anh ta sẽ không phải là đặc biệt muốn cùng cậu trải qua lễ tình nhân chứ! Ôi trời ạ...]
Nguyễn Yên cảm thấy đầu của mình nóng lên nên lập tức phủ nhận, làm sao có thể! Anh muốn cùng cô trải qua lễ tình nhân, đây là một chuyện tuyệt đối không có khả năng có được hay không?
Chúc Tĩnh Chi: [Chu Mạnh Ngôn đưa cậu đi đâu?]
Nguyễn Yên: [Nơi đó có vẻ được gọi là Vịnh hồ Tâm Nguyệt.]
Chúc Tĩnh Chi: [???!]
[Cậu chưa từng nghe nói có một Hồ Người Tình vô cùng đẹp ở Vịnh hồ Tâm Nguyệt hay sao? Đó là một nơi vô cùng lý tưởng dành cho các cặp đôi hẹn hò.]
Nguyễn Yên: ???
Ừm, hả???