Editor: Mỹ Mạnh Mẽ
Ba chữ mong đợi đã nhiều năm, nay trong tình huống bất ngờ không chuẩn bị nghe thấy, Vãn hảo khó tin mở to mắt không chớp, hơi thở cũng nghẹn lại. Rất lâu sau cô mới giật giật khóe môi khô khốc, thế nhưng Đường Khải Sâm lại ngắt lời cô lần nữa.
Hình như anh khẩn trương, hoặc sợ phải nghe câu từ chối, vội vàng nói: “Đừng trả lời anh ngay, Khương Vãn Hảo, chúng ta đều không còn trẻ, dù cho em không thể yêu anh một lần nữa như trong quá khứ, cũng xin cho anh một cơ hội. Lần này đến phiên anh yêu em trước, giống như em trong quá khứ được không…”
Thấy cô vẫn mím môi không nói lời nào, anh khẽ nắm nắm tay: "Chúng ta còn có Bắc Bắc."
Đây là uy hiếp cô, Vãn Hảo không nói được lời nào, hai người chưa từng thẳng thắn với nhau về Bắc Bắc, nhưng rõ ràng, bé con mãi mãi là mối dây ràng buộc bọn họ.
Tạm gác mọi chuyện sang một bên, Vãn Hảo cùng anh đi ăn cơm trước, đại khái vài ngày chưa ăn gì, mỗi lần Đường Khải Sâm nuốt xuống đều nhíu mày.
Vãn Hảo nhìn thấy liền đi vào bếp, Đường Khải Sâm nghe thấy tiếng thái rau lách cách vui tai phát ra, lát sau cô bưng ra một đĩa dưa chuột xào nhìn rất bắt mắt đặt trước mặt anh.
Màu sắc xanh xanh đỏ đỏ nhẹ nhàng khoan khoái, hương vị chua cay kích thích vị giác, chỉ là món ăn gia đình bình thường nhưng đã dỗ được Đường Khải Sâm ăn thêm hai bát cơm.
Lúc cúi đầu xới cơm, trong lòng thỏa mãn lạ thường, hóa ra thứ con người bận rộn khao khát đeo đuổi nửa đời, cũng chỉ muốn có người ở bên lúc tịch mịch đói khát, có người chuẩn bị cho anh một bữa cơm gia đình, cùng anh an ổn ăn xong.
Thứ hạnh phúc bình thản này, lúc anh có dễ dàng như trở bàn tay lại bỏ lỡ.
Thời điểm ăn cơm, Khương Vãn Hảo liên tục nhận vài cuộc gọi, hoặc từ nhà hàng của cô, hoặc là Chu Tử Nghiêu, ngay cả Lâm Kì cũng gọi hai cuộc hỏi khi nào cô về.
Thật là vật đổi sao dời, trước khi hai người li hôn, anh rất hiếm khi ăn cơm ở nhà, hai người cũng không nói được mấy câu. Nhưng mà lúc ấy người bận rộn là anh…
Tâm trạng Đường Khải Sâm thật phức tạp, anh hơi ngước mắt nhìn Khương Vãn Hảo, thấy cô luôn chú tâm nói với mấy người kia, ánh mắt gần như không nhìn sang anh lần nào. Điều này làm cho anh thấy rất không thoải mái, vì thế vươn tay lấy điện thoại cô đang nghe, ngắt máy luôn: “Sức khỏe em vừa mới khá lên, ngay cả những chuyện nhỏ nhặt này cũng đến tay, vậy còn thuê bọn họ làm cái gì.”
Vãn Hảo trợn trắng mắt nhìn anh: “Anh cho là em cũng làm ăn lớn như anh chắc?”
Anh không nói lại, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, Vãn Hảo gõ gõ mặt bàn hung dữ nói: "Đưa di động cho em.”
Đường Khải Sâm thẳng thắn ra yêu sách: "Hôn anh một cái, anh trả lại em.”
Vãn Hảo không thể tin được lời này thốt ra từ miệng Đường Khải Sâm, hơn nữa người này còn mặt không đổi sắc nói ra, có thể là rất lâu rồi hai người không thiếu đứng đắn như vậy, bỗng nhiên cô cảm thấy hai má nóng rực.
Đường Khải Sâm buông bát đũa, dùng khăn ăn lau lau khóe môi, vẻ mặt chờ mong nhìn cô, ngay cả nét cười bên môi cũng rạng rỡ: “Hôn chỗ nào tùy em.”
Thật đúng là không biết xấu hổ! Vãn Hảo trực tiếp bưng cốc nước trên bàn bước đi: “Tối qua anh nằm mơ giờ vẫn chưa tỉnh à?”
"..."
***
Mắt thấy Đường Khải Sâm ăn cơm cũng tạm, nhưng tinh thần không tốt hơn trước là bao, bác sĩ vừa đến nhà kiểm tra, kết quả khiến Vãn Hảo vô cùng giật mình: "Anh Đường đang phát sốt, sốt lâu rồi không ai phát hiện ra ư?”
Vãn Hảo lập tức ngây ngẩn cả người, lúc trời tối hai người đứng bên ao có gió thổi, lúc ấy cô cũng không thấy có gì khác thường, bây giờ ngẫm lại thấy mình thật sơ suất, anh có ho khan.
Bác sĩ giơ nhiệt kế trước mặt cô, ánh mắt có chút trách cứ: “Gần bốn mươi độ, may mắn phát hiện kịp thời."
Vãn Hảo hết đường chối cãi, thành thành thật thật giúp bác sĩ ghim đầu kim truyền dịch, hôm này cô đặc biệt đến chăm sóc người này, đã gửi gắm Bắc Bắc xong xuôi.
Bác sĩ vừa rời đi, nhất thời trong phòng chỉ còn hai người đối mặt nhìn nhau, Vãn Hảo dời mắt quan sát bức tranh trên tường, kì thật đây là phòng ngủ trước kia của hai người, bây giờ xem ra, cũng không có thay đổi gì nhiều.
Bàn trang điểm cũng còn đó, có một dạo cô cho rằng sau khi li hôn Đường Khải Sâm hẳn là xóa sạch sẽ mới đúng…
“Anh là một người không thú vị, nói ra thật xấu hổ, một người đàn ông lại rất sợ sự thay đổi.” Đường Khải Sâm đang im như thóc bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt vẫn giằng co trên người cô, dường như đang rầu rĩ không biết làm thế nào.
Anh thở ra một hơi nói tiếp: “Anh nhớ hôm ba ra đi, ông ấy vẫn đứng trong sân nhìn theo anh đến trường, thậm chí ông còn cười nói “Hẹn gặp lại” giống như những buổi sáng bình thường khác. Nhưng đến khi anh về nhà, ông lại không như ngày thường, nằm yên ở đó gọi thế nào cũng không tỉnh, nói “Hẹn gặp lại” nhưng thực ra không hề chờ anh, cũng không nhắn nhủ vói anh lời nào.” (ở đây cha anh nói “Tái kiến” thường chuyển sang mình là “tạm biệt”, mình đổi thành “hẹn gặp lại” cho sát nghĩa của câu.)
“Bà nội cũng thế, anh mới hôm trước còn đi thăm bà, bà còn giễu cợt anh động tác quá chậm chưa lừa được em về, còn nói muốn ăn bánh phù dung ở cửa hàng phía nam… Lúc anh đi quay đầu nhìn lại bà vẫn đang nằm xem ti vi, giống như mọi ngày.”
“Cho nên anh rất sợ mọi thứ xung quanh mình thay đổi, bất kể là nhiều hơn hay ít đi một cái, đều cảm thấy day dứt không yên.”
Vãn Hảo nhìn anh một cái: "Không nghĩ tới anh lại thiếu cảm giác an toàn đến thế.”
Đường Khải Sâm rũ mi cười: “Trước kia cảm thấy rất mất mặt, không muốn nói với ai.”
“Cho nên kết hôn với em, anh luôn không dám ở nhà?” Cô còn tưởng rằng Đường Khải Sâm thật sự chán ghét cô tới cực điểm, nên mới luôn tìm mọi lí do ra ngoà[email protected]@đ@@[email protected]@q##đ**
Đường Khải Sâm gật gật đầu, anh im lặng một lát, lại nhìn cô, giọng nói thật nhỏ: “Thực ra sau khi em bỏ về trường học, anh có đến tìm em một lần.”
Vãn Hảo suy nghĩ mãi mới hiểu anh chỉ chuyện cô sau khi “sinh non” rời khỏi bệnh viện. Cô hơi hoảng hốt mở to mắt: “Anh đi tìm em?”
Nhưng sao cô không biết.
Đường Khải Sâm có vẻ hơi xấu hổ, chắc là cảm thấy rất mất mặt, hơi hơi nghiêng đầu nói: "Anh vẫn nghĩ, em không rời bỏ anh, sớm muộn gì cũng trở về bên anh. Nhưng là anh đợi một ngày lại một ngày, kết quả em cứ không trở lại."
Trong phòng quá yên tĩnh, chỉ có âm thanh của anh nhẹ nhàng ngốc nghếch lan ra, Vãn Hảo thất thần nhìn hoa văn trên sàn, nghe từng câu từng chữ.
“Anh cũng không rõ cảm giác của mình khi đó, chỉ biết là, em không ở đây, anh cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, chỉ muốn tìm em trở về, sau đó từ từ nói chuyện…”
Bỗng nhiên Vãn Hảo thấy anh cau mày lại, cẩm thấy lời kế tiếp chính là mấu chốt, lí do vì sao họ đi đến việc li hôn năm đó.
Đường Khải Sâm muốn nói lại thôi, khó khăn vặn bàn tay: “Sau đó anh đến nhìn thấy em cùng các bạn đón Giáng Sinh, trong lúc đó, em rất thân mật với một nam sinh, cuối cùng cậu ta còn đưa em về kí túc xá, thậm chí còn ở dưới nhà hôn em.”
***
Vãn Hảo giật mình tại chỗ như bị sét đánh, đương nhiên cô nhớ rõ tiệc tối Giáng Sinh lần đó, bởi vì lớp trưởng yêu cầu mọi người đều phải tham gia. Về người nam sinh kia cô cũng nhớ rõ, không ai khác chính là lớp trưởng.
Lúc trước vẫn thấy kì lạ vì sao bắt người vốn không quen biết ai trong lớp là cô nhất định phải tham gia, cho đến khi cả bữa tiệc cậu ấy đều chăm sóc riêng cho cô, lại đưa cô đến tận chân kí túc xá… Nếu đến thế cô vẫn chưa nhận ra ý của đối phương thì quá ngốc rồi.
Nhưng hôn nhau là chuyện quái gì? Cô thực sự không nhớ rõ, chỉ là cậu ta tỏ tình không thành, sau đó ôm cô một cái luyến tiếc mà thôi, chẳng lẽ là do góc nhìn?
Cô khó có thể tin được mà nghĩ, bởi vì chuyện này, mà bọn họ một lần nữa bỏ lỡ nhau không thể giải thích? Nói đến cùng chuyện tình yêu tình sâu duyên mỏng này, thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một cái cũng không được.
Giữa bọn họ luôn chậm một bước, sai một bước, kết quả biến thành như bây giờ, Vãn Hảo thật không biết phải nói gì.
Đường Khải Sâm thấy cô thất thần, một tay còn lại nhẹ nhàng cầm tay cô, ngón tay khẽ mài đầu ngón tay cô: “Trước đây anh quá tự phụ, lại còn không nghiêm túc tìm hiểu con người em, giờ anh đã biết, chuyện như vậy em nhất định không làm. Em yêu anh “quá mức” như thế, sao có thể để người khác vào trong mắt được. Là anh ngu ngốc, lãng phí nhiều thời gian vô ích như vậy.”
Ban đêm Vãn Hảo không ngủ được, cô nhắm mắt rồi lại tỉnh dậy rất nhiều lần, ác mộng quấn thân, lúc quá khứ, khi thì tương lai, tất cả đều là Đường Khải Sâm và Bắc Bắc, khiến lòng cô bị khuấy đảo.
Nhìn dáng vẻ ngủ say của người đàn ông bên cạnh, Vãn Hảo có chút cảm khái, anh không còn trẻ, cũng đã mài mòn những nét sắc nhọn trước đây, trải qua năm tháng đã trở thành một người đàn ông thành thục, kiên định tự nhiên, cũng biết bao dung tiến lùi, cô có thể tin anh không?
Nhưng cô cũng không biết nên làm thế nào, đoạn tình cảm này đã lấy đi của cô quá nhiều yêu thương và nhiệt huyết, để tiến thêm một bước cũng cảm thấy khó khăn.
***
Lần thứ hai tỉnh lại, không biết nằm trong lòng anh từ bao giờ, Vãn Hảo vừa mở mắt đã bắt gặp đôi con ngươi đen bóng nhìn mình chằm chằm, sáng sớm, vài vụn ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu lên tấm chăn, thật ấm áp.
“Chào buổi sáng.”
“… Chào buổi sáng.”
Vãn Hảo muốn len lén chuồn êm, lại bị anh ôm càng chặt, cô đành cứng ngắc trốn tránh cánh tay anh: “Để em xem anh đã hạ sốt chưa.”
"Không cần phiền phức như vậy." Đường Khải Sâm nói xong, mỉm cười dán trán lên trán cô, sống mũi cao thẳng lướt qua cô như có như không, yêu thương dịu dàng buổi sáng sớm, quả thực mê luyến lòng người.
“Hình như hết sốt rồi—— "
"Ừm." Anh đáp lời, lại càng ôm cô chặt hơn, Vãn Hảo gần như không thể hô hấp.
Đàn ông sáng sớm dễ gây chuyện, Vãn Hảo nhanh chóng cảm nhận được nơi nào đó đang hung hăng ngóc đầu dậy “hỏi thăm” mình, độ cứng cùng số đo kia khiến trái tim cô nhảy càng thêm lợi hại, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh, không dám chớp mắt: “Đường Khải Sâm?"
"Ừ?” Môi anh dừng lại ở hàng mi, tự nhiên nhẹ nhàng hôn xuống dưới, sau đó vang lên giọng nam trầm khàn, mang theo cảm xúc đặc trưng vào buổi sáng, nhẹ nhàng oanh tạc tai cô: “Khương Vãn Hảo, anh yêu em.”
Vãn Hảo ngẩn ra, ngón tay Đường Khải Sâm luồn trong mái tóc dài, ánh mắt chuyên chú: “Bổ lỡ nhiều năm, nay anh muốn mỗi ngày đều nói với em, mong bù được thời gian lúc trước.”
Ai nói người này sẽ không nói mấy câu yêu đương, nói còn êm tai hơn trong phim truyền hình dài tập, Vẫn Hảo dường như nghe được tiếng tim mình đập ngày càng dồn dập, gần như một giây sau sẽ phát nổ, cô không dám nhìn anh, sợ sẽ để lộ điều gì. d.d.l.q.d.
"Anh biết bây giờ em là vì bà nội mới đến chăm sóc anh, nhưng không sao, anh có lòng tin sẽ khiến em yêu anh lần nữa.” Đột nhiên anh xoay người, ôm cô đặt dưới thân.
Vãn Hảo theo bản năng vươn tay chặn lồng ngực anh, phần cơ bắp khiến cô thấy đau: “Anh, anh làm gì?”
Hai má cô đỏ rực rất đáng yêu, Đường Khải Sâm cười bên tai cô trêu đùa: "Tuy rằng rất muốn làm... em, nhưng mà bây giờ thể lực không cho phép, anh sợ sẽ khiến em thất vọng.”
Trên mặt Vãn Hảo xanh trắng liên tục, túm lấy cái gối đập vào mặt anh, nổi giận đùng đùng mắng: "Ai thất vọng chứ!"
Đường Khải Sâm cười chụt một cái lên môi cô, đáy mắt chợt lóe lên tinh quang, tay nhẹ nhàng vuốt ve eo cô, thổi khí: “Ý là, mặc kệ thể lực như vậy, em cũng rất mong chờ? Vậy anh sẽ cố gắng làm một lần thật hài lòng —— "
Lời còn lại bị Vãn Hảo đập một phát vào đầu mà cắt đứt, Vãn Hảo xoay người chặn anh, dùng sức che miệng anh: "Không cho nói, không biết xấu hổ!"
"Đây mà là không biết xấu hổ, anh còn không biết xấu hổ hơn cơ."
"A!"
Những người làm đang quét tước ngoài cửa sổ nghe động tĩnh trong phòng, tất cả không ai bảo ai đều rời đi.
***
Bởi vì bị Đường Khải Sâm lôi kéo trên giường nhàm chán một trận, lúc Vãn Hảo rời giường đã rất muộn, cô vừa thẹn vừa giận rửa mặt xong thì muốn đi ngay, vừa ra khỏi cửa bỗng gặp một thân hình nhỏ bé chạy vụt vào. d.d.l.q.d.
Bắc Bắc mặc áo lông màu xanh lam, khuôn mặt nhỏ trắng hơn mọi ngày, cậu phát ra từng tiếng giòn tan: “Dì Hảo—— "
Vãn Hảo đứng ở bậc thang trước cửa, ánh sáng chói mắt chiếu vào khiến mắt cô lóa lên, nhưng độ ấm của nó cũng khiến cô cảm thấy an bình.
Bắc Bắc nhảy lên, ôm hông cô, đôi mắt cong cong: “Dì chỉ lo yêu đương cùng chú, bỏ mặc con.”
Vãn Hảo vội vàng ngồi xổm xuống giải thích: "Dì đâu có mặc kệ Bắc Bắc đâu..."
“Trêu dì đó.” Bắc Bắc vươn tay nhỏ bắn vào trán cô, động tác đó rất giống Đường Khải Sâm. Bé ưỡn cằm vui vẻ nói: “Dì có người yêu con mới yên tâm nha.”
"Yên tâm?" Vãn Hảo không biết vì sao, bỗng nhiên có dự cảm không tốt. d.d.l.q..d
Quả nhiên Bắc Bắc mặt mày hớn hở nói cho cô biết: "Ông bà nội của còn đã về, họ đến đón con đi, con cố ý nhờ chú tài xế đưa đến đây chào tạm biệt dì.” (ở đây là “từ biệt”)
Vãn Hảo giật mình không nhúc nhích, vừa lúc Đường Khải Sâm đi từ trong phòng ra.
Bắc Bắc nghiêm trang chào hai người một cái, đôi mắt đen láy không giấu được vẻ vui mừng khi được gặp lại người thân: “Chú dì, cảm ơn hai người trong khoảng thời gian này chăm sóc cho con, con phải đi rồi, hai người phải thật tốt, phải yêu thương lẫn nhau đó.”
Vãn Hảo tự nhiên ướt hốc mắt, nhưng phải cố gắng khống chế bản thân, cô thong thả gật gật đầu, đưa tay về phía bé, nói thật khẽ: “Dì, tiễn con…”