Cuộc Hôn Nhân Ngọt Ngào

Giang Nhiễm đứng bên cạnh, chờ họ nói chuyện xong mới bước đến gần: “Ông xã, ông nội có chuyện muốn nói với anh.”

Tiêu Mộ Viễn nhìn về phía cô, gật đầu: “Anh biết rồi.” Xoay người đi vào trong.

Còn Giang Nhiễm lại đứng tại chỗ mà nhìn Tiêu Như Như, chỉ cười mà không nói.

Tư thế khí định thần nhàn này ngược lại khiến Tiêu Như Như thấy không được tự nhiên.

Nhưng lời cảnh cáo của Tiêu Mộ Viễn vẫn còn văng vẳng bên tai nên Tiêu Như Như không dám đối xử lỗ mãng với cô nữa, chỉ có thể dùng ánh mắt khinh thường mà nhìn cô.

Giang Nhiễm đợi một lát rồi mới lên tiếng: “Xem ra em không có gì muốn nói cả, vậy chị đi vào đây.”

“…..” Tiêu Như Như bị nghẹn một hơi nên bỏ đi mất.

Tiêu Như Như phải giúp chuẩn bị cho tiệc tối nên đi trước. Khi chỉ còn hai vợ chồng Tiêu Mộ Viễn, ông cụ Tiêu mới nói với Giang Nhiễm: “Như Như còn nhỏ, có lúc vẫn chưa hiểu chuyện, cháu đừng chấp nhặt với nó nhé.”

Một việc nhỏ không đáng kể như vậy mà ông cụ cũng nhìn ra được… Cảm giác kính nể dưới đáy lòng Giang Nhiễm đối với sự nhạy bén, thận trọng của lão nhân gia càng tăng thêm.

Cô cười nói: “Cháu hiểu ạ, ông nội không cần nhọc lòng vì cháu như vậy đâu.”

Cô căn bản chẳng thèm để sự khiêu khích ấu trĩ của Tiêu Như Như vào mắt.

Ông cụ Tiêu nhìn sang Tiêu Mộ Viễn đứng bên cạnh, cười hỏi: “A Viễn, cháu có hài lòng với người vợ mà ông đã chọn cho cháu không?”

Ánh mắt Tiêu Mộ Viễn di chuyển khắp người Giang Nhiễm, không đáp, khoé miệng cong lên để ứng phó.

Ông cụ nói với Giang Nhiễm: “Thằng nhóc này, ngay từ nhỏ đã vậy, cái gì cũng nghẹn trong lòng, không bao giờ biểu đạt ra ngoài, ông cũng quen rồi.”

Giang Nhiễm cực kỳ đồng cảm gật gật đầu.

Vị tổng tài tiên sinh nghìn tỷ này rất muộn tao, cô đã sâu sắc cảm nhận được rồi.

Mỗi đêm dù thế nào cũng phải ôm cô ngủ, còn ôm chặt đến mức muốn chết ngợp, nhưng nhất định không nói một câu lời ngon tiếng ngọt nào.

Sau khi hai người rời khỏi viện điều dưỡng liền đến nơi tổ chức bữa tiệc sinh nhật đêm nay.

Đây là nhà chính của Tiêu gia, một căn biệt thự nằm trên lưng chừng núi cách xa trung tâm thành phố, chiếm một mảng diện tích lớn, có cả sân vườn và hồ nước. Tổng thể có kiến trúc cổ kính, do tự tay ông cụ Tiêu thiết kế năm xưa.

Trong lúc xe không ngừng đi sâu vào trong, Giang Nhiễm nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh như vẽ. Cô còn tưởng mình đang đi tới một khu nghĩ dưỡng cao cấp nào đó.

Đêm nay là tiệc sinh nhật mười một tuổi của Tiêu Ngữ Linh, Tiêu gia rất coi trọng nên đã tổ chức tại nhà, mời các nhóm bạn bè thân thích cùng đến chúc mừng.

Vốn Giang Nhiễm nghĩ đây chỉ là một bữa tiệc sinh nhật nhỏ để cả gia đình tụ họp với nhau.

Nhưng khi cô bước xuống xe, nhìn tới nhìn lui đều là nhóm nam nữ y hương tấn ảnh [*], kinh ngạc đến trợn tròn cả mắt.

[*] “Y hương tấn ảnh” là một thành ngữ: y = y phục, hương = hương thơm, tấn = mái tóc, ảnh = bóng dáng, miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa

Cô nhìn sang Tiêu Mộ Viễn bên cạnh: “Không phải chỉ là tiệc sinh nhật của em gái anh thôi sao? Sao giống như yến tiệc của mấy nhân vật nổi tiếng vậy?”

Đàn ông còn đỡ, dù sao đều là một thân tây trang. Nhưng những người phụ nữ kia đều mặc những bộ lễ phục dạ hội tinh xảo đẹp đẽ, còn đeo trang sức rực rỡ lấp lánh. So sánh với nhau, cô chỉ trang điểm theo kiểu hằng ngày, nhìn qua có chút tuỳ ý.

Giang Nhiễm ôm tay Tiêu Mộ Viễn, oán trách: “Anh không nhắc tôi phải mặc lễ phục, chẳng khác nào đem mặt anh vứt đi đó”

Tiêu Mộ Viễn liếc cô một cái: “Mặt tôi dễ vứt như vậy hả?”

Giang Nhiễm nhún vai: “Vậy được, nếu anh thấy không sao thì tốt rồi. Dù sao đều là bạn bè thân thích của anh mà.”

Tiêu Mộ Viễn cười nhạt một tiếng: “Với địa vị của em ở đây, cho dù em mặc hàng vỉa hè đi chăng nữa, thì cũng chẳng có ai dám liếc mắt đánh giá em đâu.”

Giang Nhiễm gật đầu, rồi lại gật lần nữa, cười nhẹ: “Phu nhân của tổng tài nghìn tỷ, cho dù có khoác vải bố thì vẫn thanh lệ thoát tục, không giống người thường mà.”

Vốn dĩ cô có chút xấu hổ, nhưng sau khi nghe Tiêu Mộ Viễn nói vậy thì đã hoàn toàn bình thường trở lại.


Hai người mới đi được vài bước đã lập tức có người tới đây chào hỏi, Tiêu Mộ Viễn giới thiệu từng người một với cô.

Giang Nhiễm ở cạnh sắm vai một người vợ tốt, tự nhiên hào phóng bắt chuyện với mọi người.

Ứng phó xong mấy người, Tiêu Mộ Viễn liền dẫn Giang Nhiễm vào trong biệt thự, lên lầu hai.

Ánh mắt cô thưởng thức khắp mọi nơi, tán thưởng: “Rất có phong cách đặc sắc của kiến trúc Baroque đó.”

Tiêu Mộ Viễn dắt cô đến trước một căn phòng, dùng vân tay mở cửa, đi vào trong.

Giang Nhiễm theo sau anh, căn phòng này rất lớn, đi tới trước cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy cảnh sắc trong vườn.

Cô hỏi: “Đây là phòng của anh hả?”

Tiêu Mộ Viễn đáp ừ rồi đóng cửa lại, lấy một quyển sách xuống từ trên giá, lười biếng dựa vào ghế nằm, bắt đầu đọc sách.

Giang Nhiễm quay đầu thấy dáng vẻ đó của anh, kinh ngạc hỏi: “Anh muốn đợi trong phòng hả? Không ra ngoài tiếp khách à?”

Ánh mắt lạnh thấu xương của Tiêu Mộ Viễn bắn tới, Giang Nhiễm vội sửa lời: “Nói sai rồi, là đãi khách, đãi khách.”

Tiêu Mộ Viễn lật một trang, lười biếng nói: “Tôi cũng là khách mà.”

Giang Nhiễm cảm thấy đợi ở trong phòng không có chút ý nghĩa gì. Cô đặc biệt cảm thấy hứng thú với phong cảnh và lối thiết kế của căn biệt thự này, trong đầu sớm đã phác hoạ ra một vài hình ảnh trong phim.

Cô thấy Tiêu Mộ Viễn thật sự nghiêm túc đọc sách, liền nói với anh: “Vậy anh nghỉ ngơi một lúc đi, tôi đi ra ngoài một chút.”

Tiêu Mộ Viễn giương mắt nhìn cô: “Mới có vậy đã chịu không nổi rồi hả?”

Giang Nhiễm đi tới trước mặt Tiêu Mộ Viễn, tay chống trên tay vịn ghế, cúi người xuống áp sát vào anh, cười một cách giảo hoạt lại câu dẫn người: “Ông xã, anh muốn tôi ở lại bên cạnh anh hả?”

Tiêu Mộ Viễn: “…..”

Giang Nhiễm thổi hơi vào tai anh: “Anh mà nói thì tôi sẽ ở lại ngay.”

Tiêu Mộ Viễn cúi đầu đọc sách, mặt vô cảm nói: “Không cần.”

“Vậy tôi đi đây, lát nữa gặp nhé.”

Giang Nhiễm đứng dậy, vẫy tay, tiêu sái rời đi.

Sau khi thân ảnh người phụ nữ biến mất, tiếng đóng cửa vang lên, trên mặt Tiêu Mộ Viễn mới hiện lên một tia bực bội.

Lại đọc sách một lần nữa, tầm mắt dừng trên những hàng chữ, bởi vì tâm tư rối loạn mà một chữ cũng đọc không vào.

Ngẩng đầu, hai mắt nhìn vào khoảng không…

Trước mắt giống như xuất hiện ảo giác…

Một người phụ nữ xinh đẹp nắm tay một cậu bé trai đi vào phòng: “Tiểu Viễn, tối nay muốn đọc sách gì, mẹ sẽ cho con đọc.”

Cậu bé ngẩng đầu nhìn mẹ mình: “Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc vậy?”

“Mẹ không có khóc mà…”

“Mẹ đừng gạt con, mắt mẹ đã sưng lên hết rồi kìa.”

Tiêu Mộ Viễn đột nhiên đứng dậy, kéo bản thân mình ra khỏi những hình ảnh quá khứ kia.

Mắt nhìn quanh căn phòng trống rỗng, nơi này diện tích rất lớn, nhưng mỗi một chỗ đều lộ ra cảm giác chật chội.

Bỗng cảm thấy áp lực đến khó nhịn, vẻ bực dọc trên mặt cùng sự nôn nóng không rõ nguyên do càng trầm trọng thêm.


Anh ném quyển sách kia đi, đi tới trước cửa sổ, ánh mắt dừng trên đám người không ngừng đi qua đi lại dưới sân.

Giữa những khách nữ trang điểm tỉ mỉ, Giang Nhiễm – người chỉ mặc một bộ trang phục nhẹ nhàng, nền nã lại giống như một dòng nước trong vắt, đặc biệt thu hút người khác.

Trông cô rất tự tại, hoàn toàn không có chưt gò bó nào. Cầm điện thoại chụp ảnh khắp nơi, vô cùng vui vẻ tự mình tìm thú vui.

Ánh mắt Tiêu Mộ Viễn dừng trên người Giang Nhiễm, di chuyển theo cô.

Thấy cô lơ đãng lộ ra lúm đồng tiền, lớp sương mù dày đặc trong lòng anh phảng phất tản dần ra.

Chí ít, bên cạnh anh vẫn còn lại một người…

Trong thư phòng.

Trần Tư Vận mặc một bộ sườn xám màu trăng non, từng đường kim mũi chỉ đều được thêu thủ công, sang trọng, ung dung cao quý. Nhờ dáng người duyên dáng, thanh nhã và đường cong mê người càng khiến sự thành thục nữ tính của bà có thêm mị lực.

Vốn dĩ nên vui mừng vì sinh nhật của con gái nhưng giờ phút này mắt bà lại phiếm hồng, gương mặt sầu muộn.

Tiêu Hạo đứng đưa lưng về phía bà, nhìn giá sách trước mặt, trên tường treo đầy tranh chữ.

Trần Tư Vận nói: “Mộ Viễn có phải đã quá đáng rồi không… Đều là người một nhà cả, nó thật sự muốn đẩy Trí Quân vào tù hả…”

Tiêu Hạo trầm giọng cất lời: “Ai bảo hắn ta làm việc không trong sạch? Đã cho hắn cơ hội mà còn không biết quý trọng, giữa chừng còn muốn bỏ túi riêng.”

Ngữ khí Trần Tư Vận trở nên kích động: “Mấy ban ngành dưới đó, có người nào dám vỗ ngực đảm bảo mình trong sạch không? Ai lại không tính toán vì mình chứ? Chỉ bởi vì nó là người nhà của tôi nên liền trở thành cái đinh trong mắt của Mộ Viễn, phải diệt trừ mới sảng khoái chứ gì!”

Tiêu Hạo cũng nóng lên: “Trần Trí Quân bị người ta nắm nhược điểm mà bà còn có mặt mũi đứng đây khóc hả?”

“Tôi thừa nhận nó sai, cách chức cũng được, lấy lại hết số tiền đó cũng tốt, tôi đều không phản đối. Nhưng dù thế nào cũng đừng tới mức phải đối mặt với pháp luật, phải vào tù, hủy hoại cả nửa đời… Thủ đoạn này cũng quá độc ác rồi, không chừa cho người ta chút lối thoát nào.”

Trần Tư Vận đi tới trước mặt Tiêu Hạo, nắm lấy tay ông, lã chã chực khóc: “Mộ Viễn trưởng thành, cánh cứng cáp rồi, càng ngày càng cường thế, hiện tại tôi chỉ có thể dựa vào ông thôi… Bằng không tôi sẽ bị nó ép đến mức không có chỗ dung thân cho mà xem.”

Tiêu Hạo thấy bà như vậy, tim cũng mềm xuống, ôm thân hình mảnh mai kia vào lòng, vỗ vỗ sau lưng bà: “Yên tâm đi, bà là nữ chủ nhân của căn nhà này, không ai có thể động đến địa vị của bà được đâu.”

“Chuyện của Trí Quân…” Trần Tư Vận chôn trong lòng ngực ông, sụt sịt nói, “Tôi biết phải đối mặt với nhà mẹ đẻ như thế nào đây… Sau này bọn họ sẽ không dám ủng hộ tôi, không ai tin tưởng tôi nữa, bởi ngay cả người nhà mà tôi cũng không bảo vệ được…”

Tiêu Hạo bị bà khóc đến rối lòng, dù sao cũng là người cùng chung chăn gối.

Ông thở dài một hơi: “Việc này liên quan tới lợi ích của Tập đoàn, chuyện mà Mộ Viễn đã kiên quyết, tôi cũng không thể phản đối. Nếu bà có thể nghĩ cách khiến Mộ Viễn không truy cứu nữa thì tôi cũng có thể giải quyết với những cổ đông kia.”

Bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa: “Mẹ ơi… mẹ ơi…”

Trần Tư Vận ngẩng đầu từ trong ngực Tiêu Hạo, mau chóng lau nước mắt: “Tiểu Ngữ tới rồi.”

Bà đi tới mở cửa ra, Tiêu Ngữ Linh liền bổ nhào vào lòng bà: “Sao mẹ không ở bên con vậy?”

“Tiểu Ngữ ngoan, mẹ và ba có chuyện cần nói mà.”

“Mẹ ơi, các bạn học của con đều đã tới rồi.”

Tiêu Hạo đi tới cạnh cửa, nhìn cô con gái nhỏ, trên mặt lộ ra sự từ ái, cười xoa đầu cô bé: “Ba mẹ nói chuyện xong rồi. Nào, chúng ta cùng Tiểu Ngữ đi chào hỏi với các bạn học nhé.”

Khi Giang Nhiễm đang đi dạo khắp vườn hoa thì gặp được hai người.

Một người là Tiêu Như Như cô đã gặp qua vào buổi chiều, còn lại là một cô gái xinh đẹp chưa thấy mặt bao giờ.

Tiêu Như Như thấy cô vẫn mặc trang phục như lúc sáng liền bật cười: “Bộ chị không có thay quần áo hả? Mặc như vậy đến đây đó hả?”

Giang Nhiễm cười thản nhiên: “Đúng vậy, Mộ Viễn nói tùy chị mà.”


Tiêu Như Như bị sặc một cái: “Anh tôi bảo chị tùy ý, chị liền tùy ý thật hả? Chị nhìn thử xem ở đây có ai không nghiêm túc tham dự chứ? Xem ra chỉ có chị không để tiệc sinh nhật của tiểu công chúa Tiêu gia vào mắt thôi.”

Giang Nhiễm nhìn cô ta cười, giống như cách trưởng bối nhìn tiểu bối, biểu cảm thong dong hào phóng: “Em gái à, tâm ý không thể chỉ dựa vào một bộ lễ phục đâu.”

“Đúng vậy, mặc cái gì cũng không quan trọng, chủ yếu là tâm ý thôi.” Người đẹp bên cạnh Tiêu Như Như bổ sung.

Thoạt nhìn cô ta rất thân thiện, còn chủ động chào hỏi Giang Nhiễm: “Chào chị, tôi là bạn của Như Như, cũng là bạn của anh Mộ Viễn, tôi tên là Thư Khả. Rất vui khi được biết chị.”

Ánh mắt Giang Nhiễm dừng trên người cô ta, gật đầu: “Chào cô.”

Vóc dáng người phụ nữ cao gầy, cô mặc một bộ lễ phục màu vàng nhạt, mái tóc thẳng và đen. Trái ngược với phong cách kiều mị, cởi mở của Tiêu Như Như, người này thoạt nhìn rất có phong vị phụ nữ.

Thư Khả nói: “Thời điểm hai người tổ chức hôn lễ tôi không có ở đây, lúc đó còn mãi suy nghĩ, rốt cuộc là người phụ nữ thế nào mới được anh Mộ Viễn cưới về nhà. Hôm nay vừa gặp thì không thể không thừa nhận, anh ấy rất có mắt nhìn.”

Giang Nhiễm hỏi: “Cô Thư đã kết hôn chưa?”

Vấn đề bất thình lình thế này khiến Thư Khả sửng sốt, sau đó mới trả lời: “Vẫn chưa.”

Giang Nhiễm cười nói: “Cô đẹp như vậy, hơn nữa khí chất lại dịu dàng, là mẫu người mà đàn ông rất thích. Chồng của cô sau này chắc chắc sẽ là nhân trung long phượng [*]. Tôi xin chúc mừng trước một tiếng.”

[*] Nghĩa là người nổi bật, tài giỏi nhất trong đám đông

Tâm trạng của Thư Khả vừa xấu hổ vừa bực bội, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh cười cười: “Cảm ơn chị.”

Giang Nhiễm cũng không muốn nói nhiều, sau khi hàn huyên thêm vài câu liền đi khỏi đó.

Tiêu Như Như nhìn bóng cô đi xa, thầm nói: “Cậu xem, còn cố ra vẻ lợi hại nữa đấy.”

Thư Khả kéo tay Tiêu Như Như, dắt cô quay lại, vừa đi vừa nói: “Cậu đó, tính tình ngay thẳng như vậy sớm muộn gì cũng gặp bất lợi. Mặc kệ cậu có thích cô ta hay không, nhưng cô ta vẫn là chị dâu của cậu, cậu phải khách sáo một chút.”

“Chị dâu cái gì, chẳng qua chỉ dựa vào sự quen biết của cha mẹ mới bám được vào Tiêu gia đó chứ.” Vẻ mặt Tiêu Như Như cực kỳ khinh thường, “Cô ta chính là cái loại “phượng hoàng” mà tớ ghét nhất đấy!”

Cô ta vốn tưởng rằng loại phụ nữ có thân phận thấp kém như vậy khi giao tiếp với cô ta sẽ cụp mi rũ mắt nịnh bợ lấy lòng.

Ai mà ngờ được… Cô từ trong ra ngoài đều lộ ra một loại khí chất lãnh đạm thanh cao như vậy.

Thư Khả cười bất đắc dĩ: “Cậu nên học hỏi cô ta đi. Người ta đúng là rất bình tĩnh, đối với mấy lời châm chọc mỉa mai của cậu mà mặt cũng không đổi sắc.”

“Đó là vì da mặt cô ta dày. Nếu không dày thì sao còn không biết xấu hổ mà gả vào đây?” Tiêu Như Như buồn bực, “Vốn cho rằng cậu có thể trở thành chị dâu của tớ, ai ngờ lại bị người khác cướp mất.”

“Việc đã đến nước này đều do ông trời sắp xếp, đừng nhắc đến đề tài thương cảm này nữa.” Sự ảm đạm cùng không cam lòng trong mắt Thư Khả bị cô ta giấu đi, nở nụ cười: “Đi thôi, chúng ta đi tìm Tiểu Ngữ nào.”

Sau khi Giang Nhiễm đi xa lại tiếp tục chụp lấy tư liệu sống mà cô cảm thấy hứng thú.

Cô không có chút để tâm nào đến Tiêu Như Như và bạn của cô ta. Hoặc là nên nói, dung lượng não cô có hạn, chỉ có thể tập trung vào vật và người mà mình cảm thấy có hứng thú.

Cô đứng trên một con đường nhỏ, khi đang chụp đường chân trời cách đó không xa thì bên cạnh chợt có âm thanh truyền tới.

“Két ——”

Giang Nhiễm vội xoay người, một chiếc Halley khó khăn phanh gấp, dừng lại trước mặt cô.

Trên xe là một chàng trai anh tuấn, mặc một thân tây trang, đẹp trai mà không cứng ngắc.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Giang Nhiễm, anh ta liền giật mình, đáy mắt lướt qua một tia kinh diễm.

Giang Nhiễm tránh sang một bên, ý bảo đối phương có thể đi rồi.

Nhưng đối phương lại dừng lại, đạp chân lên mặt đất, nhìn cô cười: “Chị gái nhỏ, tôi có thể xin số điện thoại của chị không?”

“…..” Giang Nhiễm thật không nghĩ tới lại gặp được một người muốn tiếp cận mình.

Cô cự tuyệt không chút do dự: “Không thể.”

“Tại sao chứ?” Trên mặt anh ta rõ ràng rất uể oải.

“Bởi vì tôi đã kết hôn rồi.”

Anh trợn mắt há mồm nhìn cô: “Chị thoạt nhìn cũng không lớn hơn tôi bao nhiêu, trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi sao?”

Giang Nhiễm chỉ cười mà không nói, nhưng ánh mắt lại khẳng định.

Vẻ thất bại trên mặt chàng trai mau chóng chuyển thành nụ cười ung dung: “Không sao, vẫn có thể làm bạn mà. Tôi cảm thấy chúng ta rất có duyên, tên tôi là Tiêu Mộc Thành, còn chị là?”


Tiêu Mộc Thành… Lại là một người họ Tiêu.

Giang Nhiễm đang định trả lời, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là Tiêu Mộ Viễn gọi tới.

Giang Nhiễm cười với Tiêu Mộc Thành một cái, sau đó mới đi ra xa bắt điện thoại.

“Em đi đâu rồi?” Thanh âm trầm thấp của Tiêu Mộ Viễn truyền đến.

“Thì đi tản bộ xung quanh thôi, tôi thấy phong cảnh phía sau biệt thự cũng rất đẹp đó.”

“Tôi đang chờ em ở bể bơi bên này, mau đến đây đi.”

“Hả? Anh không nghỉ ngơi nữa hả?”

“Bớt nói nhảm đi.”

“Hóa ra là nhớ tôi.” Giang Nhiễm cười tủm tỉm.

Cô cứ tưởng rằng sau những lời này chắc chắn sẽ là tiếng cúp điện thoại.

Kết quả sau một khoảng trầm mặc, anh lại hỏi tiếp: “Em đi tới chỗ nào rồi?”

“Đang đi về hướng anh nè. Kẻ có tiền đúng là tiêu tiền như nước, chỉ là một căn biệt thự mà xây như rừng rậm hay công viên vậy.”

Sau khi hai người gặp nhau, Tiêu Mộ Viễn nắm lấy tay cô, dùng sức nhéo, thấp giọng nói bên tai cô: “Em tới đây là để ở bên cạnh tôi, không phải tới để hít thở không khí, đừng có chạy loạn nữa.”

Giang Nhiễm tỏ vẻ vô tội: “Không phải anh không cần tôi ở cạnh sao?”

Tiêu Mộ Viễn: “…..”

Vả mặt nhanh tới như vậy. Trong nháy mắt, vẻ mặt người đàn ông không có chút biểu cảm nào.

Cách thời gian mở màn bữa tiệc sinh nhật, mọi người đều lục tục quay về.

Tiêu Ngữ Linh mặc một chiếc váy công chúa màu trắng, nắm tay mẹ đi tới trên đài của đình nghỉ mát giữa hồ nhân tạo. Trên đó có bày một chiếc đàn dương cầm và đàn violin.

Ánh đèn lập lòe biến ảo không ngừng rơi vụn xuống mặt hồ.

Các tân khách tốp năm tốp ba ngồi trên ghế nghỉ chân bên hồ, nhìn về phía tiểu thọ tinh ở giữa.

Tiêu Ngữ Linh khom người chào các dì các chú, sau đó mới ngồi xuống trước dương cầm, bắt đầu diễn tấu.

Giang Nhiễm ngồi bên cạnh Tiêu Mộ Viễn, ánh mắt dừng trên người Tiêu Ngữ Linh. Đúng là một cô bé xinh đẹp, diễn tấu trước mặt nhiều người như vậy lại không hề luống cuống, ngược lại còn tự nhiên hào phóng. Huống chi cô bé có thể đàn chuẩn như vậy ở độ tuổi này đã là không tồi rồi.

Chẳng qua so với người anh cùng cha khác mẹ này lại không giống nhau lắm, có lẽ là thừa hưởng gien từ mẹ rồi.

Tiêu Ngữ Linh đàn xong lại cầm lấy violin biểu diễn. Các tân khách lần lượt vỗ tay khen ngợi.

Thời điểm Giang Nhiễm vỗ tay có nhìn qua Tiêu Mộ Viễn. Anh cúi đầu bấm điện thoại, trông cực kỳ thờ ơ.

Biểu hiện của anh đêm nay cũng giống như lời anh nói, chỉ là một người khách mà thôi. Hơn nữa còn là một vị khách cực kỳ có lệ.

Sau khi Tiêu Ngữ Linh biểu diễn xong thì vũ hội cũng bắt đầu. Tất cả mọi người sôi nổi khiêu vũ với nhau.

Tiêu Mộ Viễn ở bên cạnh nói chuyện với bạn, còn Giang Nhiễm đi tới bên bàn ăn, chọn một vài món điểm tâm.

Mới vừa cầm một lát bánh kem mousse lên, bên tai liền vang lên giọng nói kinh hỉ: “Chị gái nhỏ, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Giang Nhiễm quay đầu, nhìn thấy anh chàng đẹp trai vừa rồi.

Vẻ mặt anh ta nhiệt tình dào dạt, vươn tay ra trước mặt cô, cười hỏi: “Có duyên như vậy, liệu có thể mời chị nhảy một điệu không?”

“Không thể!” Giang Nhiễm còn chưa trả lời, thanh âm trầm thấp của người đàn ông đã vang lên.

Tiêu Mộ Viễn đi tới bên cạnh Giang Nhiễm, dùng một tư thế vô cùng chiếm hữu ôm vai cô.



Editor: Tiêu Mộc Thành là người tốt, Mộc Thành là người tốt, Thành là người tốt!!! Điều quan trọng phải nhắc lại 3 lần ~~



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận