Cuộc Hôn Nhân Trên Danh Nghĩa FULL


Mãi đến khi về tới Mạn Duyệt Loan, hai người mới được giải phóng.

Vừa bước ra khỏi thang máy, mở cửa phòng, Tưởng Thừa Vũ một lần nữa ôm lấy Lâm Gia Thanh, đặt cô lên tường tiếp tục hôn môi.

Vội vã là chủ đề tối nay.

Lâm Gia Thanh tiện tay ném áo khoác lên tủ, nhón chân ôm lấy cổ Tưởng Thừa Vũ.

Hai người đều nặng nề thở dốc.

Bởi vì thân thể của anh và cô ép sát vào nhau, vậy nên vật nam tính rất tự nhiên cách lớp vải chống vào người cô lần nữa.

Trong khi hôn cô, anh cầm tay cô kéo khóa kéo của anh ra.

Nhịn nửa ngày, nơi đó đã sớm trướng đến biến dáng.

Cô chạm vào hai quả trứng nặng trịch kia, nhất thời giống như phải bỏng, muốn rút tay lại.

Anh không cho phép cô chạy trốn.

Kéo tay cô vuốt ve quanh thân vật đang giận dữ của anh, quy đầu không ngừng cọ xát vào lòng bàn tay cô, còn mình thì vươn tay cởi quần áo của cô.


Cô không hề kháng cự, giao phó toàn bộ thể xác và tinh thần tựa vào lòng anh, giống như một viên chocolate bị lột vỏ thiếc.

Vừa cởi khóa kéo, chiếc váy lập tức rơi xuống đất.

Anh lại cởi tất chân và quần lót của cô.

Tay dán vào làn da mềm mại của cô xoa nắn, dễ dàng khiến cho cô rên rỉ ra tiếng.

Cô nắm lấy cổ áo sơ mi của anh, nằm trong lòng anh: “Vào đi.”

Anh nghe vậy thì ôm lấy cô đặt lên lên sô pha, tách hai chân cô ra vuốt ve phần thịt nóng ẩm của cô, sau đó đưa mình vào.

“Ưm...” Đột nhiên cảm giác được lấp đầy khiến Lâm Gia Thanh thoải mái rên rỉ.

Giống như mỗi lần tiến vào, cảm giác này rất căng trướng...

Lưỡi thịt sưng tấy và cứng rắn từng chút từng chút chen vào trong động hoa trơn trượt, gần như mỗi nếp gấp bên trong đều được chống đỡ đến trơn nhẵn.

Cô cong lưng lên, trong đôi mắt mơ màng là dục vọng nồng đậm.

Sau khi đi vào, Tưởng Thừa Vũ dừng lại một hồi, nhìn cô.

Cô cũng ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh đèn chiếu rọi những đường nét góc cạnh anh tuấn của anh, gân xanh đang gồ lên trên trán thật sự rất gợi cảm.

Cô nhịn không được vươn tay vòng quanh cổ anh, lại lần nữa hôn anh —— chạm nhẹ lên khuôn mặt anh tuấn, khóe môi gợi cảm, yết hầu nhô lên của anh...

Đồng tử u tối của anh khóa chặt cô, rất nhanh, vật nam tính chôn trong cơ thể cô lại tăng lên một vòng.

Thắt lưng của anh bắt đầu dùng lực di chuyển.

Lưỡi thịt đỏ thẫm theo động tác đong đưa chậm rãi nhưng mạnh mẽ không ngừng ra vào thân thể cô.

Quy đầu tròn trịa đâm thẳng vào miếng thịt mềm mẫn cảm của cô.

Lâm Gia Thanh điều chỉnh cơ thể để vật thô cứng tiến vào chỗ sâu hơn, cảm nhận được gân xanh vừa rồi cô vuốt ve hiện tại đang đập mạnh trong vách thịt của mình.

Làm cho cô nhịn không được híp mắt run rẩy, một hồi lâu mới kịp phản ứng: “Anh không mang bao!”


“Ừ.

Muốn đi lấy không?” Tưởng Thừa Vũ vừa đẩy vừa hỏi.

“Không cần.” Lâm Gia Thanh lắc đầu, “...Như vậy sẽ gần hơn một chút.”

Bình thường cô không thích nói những lời rõ ràng, cũng không am hiểu chuyện này, cho dù anh cố ý bắt nạt cô, cô cũng chỉ cắn môi, rầm rì rên rỉ.

Thế nên, tính sát thương của những lời này là quá rõ ràng.

Tưởng Thừa Vũ dừng động tác, nhìn thẳng vào cô, bỗng nhiên tăng tốc độ muốn kích thích thể lực của cô.

Không mang bao và mang bao khác biệt rất lớn.

Nhiệt độ và độ ẩm thực tế hơn; ma sát càng rõ ràng, không hề có ngăn cách...Mỗi lần anh chen vào, vách thịt mềm ướt của cô đều nhiệt tình xoắn chặt anh.

Tất cả dây thần kinh đều đang náo động vì phấn khích.

Vật nam tính theo từng lần ma sát càng lúc càng sưng tấy.

Tưởng Thừa Vũ dùng sức giữ thắt lưng Lâm Gia Thanh, hai túi cầu phồng lên như muốn chen luôn vào trong cơ thể cô, khiến cô thở dốc liên tục.

Lâm Gia Thanh lún sâu vào sô pha.

Thân thể tiếp xúc với không khí nhanh chóng bị mồ hôi bao phủ.

Từ gò má, chóp tai, sườn cổ đến bầu ngực đều nổi lên tầng ửng hồng.

Nhũ hoa mềm mại vì sự đụng chạm mà run rẩy không ngừng, đỏ tươi như thật.


Tưởng Thừa Vũ có chút hoa mắt, cúi người ngậm lấy một bên, nhẹ nhàng liếm mút.

“Ưm...” Khoang miệng ẩm ướt và ấm áp của anh khiến Lâm Gia Thanh vừa tê vừa ngứa, cô lại không kìm được thốt ra tiếng rên rỉ.

Lúc này cô mới phát hiện hai đầu vú của mình không chút che đậy lộ ra trong không khí.

Quần áo lúc trước nhất quyết không chịu cởi cứ như vậy bị anh cởi ra.

Dưới ánh đèn rõ ràng cùng ánh mắt nóng bỏng của anh, cô bất giác cảm thấy thẹn thùng, vừa đẩy anh vừa nói: “Đừng nhìn nữa.”

Anh đẩy tay cô, nhả núm vú ra: “Vì sao không được nhìn, rõ ràng là rất đẹp mà.”

Đôi môi ấm áp của anh còn dán lên nơi đó, lúc mở miệng nói chuyện khóe môi khẽ cọ qua núm vú đã bị mút đến đỏ rực của cô.

Anh ngước mắt lên, trong đôi mắt kia tràn đầy si mê, giống như thưởng thức tác phẩm nghệ thuật.

Lời từ chối không tài nào thốt ra khỏi miệng.

Khi anh vùi đầu lần nữa, cô nhẹ nhàng luồn tay vào giữa tóc anh.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận