Có chút bất ngờ, cũng có phần kích động.
Đôi môi cứ thế cảm nhận được gì đó âm ấm và mềm mại dán lên.
Kiều Uyển Nhi cứ thế, không báo trước mà hôn hắn.
Không cuồng vọng bằng nụ hôn chiếm hữu của ngừoi đàn ông, cô chỉ đơn thuần chạm vào môi hắn.
Đôi môi mang chút mát lạnh, mềm mềm như thạch.
Giờ đây cô đã hiểu rõ lòng mình rồi, quả nhiên cô đang ghen.
Khi nhìn thấy hắn cùng với Lý Uyên trò chuyện trong phòng, cảm giác khó chịu liền dâng lên trong lồng ngực.
Cuồn cuộn như sóng biển, nóng hệt tựa dung nham.
Lúc đó chỉ muốn xông vào rồi kéo cô ta ra ngoài.
Kiều Uyển Nhi nói với hắn họ chẳng có quan hệ gì, thực chất chỉ là đang cố nhắc nhở bản thân, đừng có vọng tưởng, vị trí hiện tại cô đang có chỉ là một vở kịch.
Cô muốn cách xa hắn, nhưng cái cử chỉ ân cần và lo lắng kia khiến cô không thể nào làm được.
Dù lý trí có mách bảo phải rời đi nhưng trái tim cứ níu lại, chặt chẽ giữ cô ở lại.
Kiều Uyển Nhi tham lam muốn được nhìn thấy hắn, muốn được tiếp xúc với hắn, cảm nhận được sự ấm áp mà đã rất lâu rồi vẫn chưa có ai mang đến cho mình.
Như thế có được tính là lợi dụng không nhỉ?
Cô tự hỏi biết bao nhiêu lần, trong đầu tràn ngập suy nghĩ tồi tệ.
Song, vẫn không hề rời bỏ đôi môi đó.
Bàn tay của hắn to lớn, nắm lấy cổ tay cô.
Ánh mắt từ kinh ngạc đến chấp thuận, hắn không muốn quan tâm gì nữa, chỉ muốn có thể ở bên cạnh cô mà thôi.
Sau 5 phút, cô lui cơ thể ra phía sau, đôi mắt dịu dàng mang chút u buồn khẽ trộm nhìn xem đối phương đang có hành động gì.
Đôi mắt hắn đen láy, nét bá đạo tuy có nhưng lại không bằng sự lạnh lùng trời sinh.
Lúc nãy rất dũng cảm, nhưng nhanh chóng tan biến rồi.
Cô không đoán được suy nghĩ của Lục Nghiên Dương, sợ hắn sẽ nói ra những câu khó nghe, càng sợ hắn biết được tình cảm cô vừa mới phát hiện sẽ chê bai rồi khinh thường.
Cô không muốn bản thân vừa mới phát hiện ra thì đã bị đối phương dập tắt.
Bàn tay đang đặt trên mặt hắn rụt rè thu liễm, Lục Nghiên Dương thấy thế nhanh chóng bắt lấy, giữ ở không trung.
Ánh mắt hắn nhìn cô, có lẽ vì trời sinh lạnh lùng nên biểu cảm cũng không được đa dạng.
Nhưng có thể nhận thấy được tình thế không ổn.
Lục Nghiên Dương giờ đây khá tin tưởng vào giác quan thứ 6, hắn không buông tay cô ra.
Vì sợ nếu để cô bỏ đi thì mối quan hệ này sẽ trở nên tệ hơn.
Chút bất an pha lẫn vui mừng, hắn nhanh chóng hỏi:
“ Sao lại không hôn nữa?”.
Con mẹ nhà anh, còn liêm sỉ hay không? Sao có thể hỏi cô cái câu đáng xấu hổ thế này?
Trả lời ‘chán rồi’ thì bản thân cô thành ra cái gì? Trap girl chơi đùa, chiếm tiện nghi của người khác xong liền chán chường không thèm nữa?1
Nếu nói môi hắn khô thì có chút dối lòng, mặc khác tình hình càng xấu hơn.
Vậy nên Kiều Uyển Nhi nghĩ ngợi rồi dùng IQ đỗ được đại học nổi tiếng trong nước mà trả lời rất văn minh và lịch sự, thể hiện được độ khéo léo và thục nữ:
“ Xong rồi”.
Lục Nghiên Dương nghe xong, nhếch mép, bàn tay của hắn nổi đầy gân, nhìn khá đáng sợ, cũng rất quyến rũ.
Ngón tay cái chậm rãi mân mê cổ tay của cô.
Giọng nói thì không biết từ lúc nào lại yêu nghiệt làm cho cô không nhịn được mà nuốt ngụm nước bọt:
“ Vậy sao?”.
“…….” - Kiều Uyển Nhi chớp chớp mắt, đôi môi mím chặt rồi hé mở, lặp lại vài lần như thế.
Lục Nghiên Dương ngồi yên quan sát, cũng chẳng hề thúc giục.
Cô nghĩ nghĩ rồi đáp:
“ Ừm”.
Có phải hắn đang đánh giá cô hay không? Trả lời như thế có phải rất khốn nạn?
Cô có thể trả lời một đáp án khác hay không?
Chẳng hạn như: ‘ tôi sẩy tay nên mới vô tình chạm vào môi anh, không có cố ý’.
Cái lý do rất chuẩn mực, tại sao lúc nãy không nói chứ? Kiều Uyển Nhi à, mày đúng là ngốc mà!!!
Bàn tay hắn đang nắm lấy tay cô, kéo nhẹ một cái đã thành công khiến cho hai người gần nhau hơn.
Tay còn lại cũng đặt lên eo.
Khoảng cách khá gần, cách nhau 10 cm, cô có thể cảm nhận được hơi thở của hắn phả lên gương mặt của mình.
Lục Nghiên Dương quan sát, thấy vợ mình đỏ mặt hệt như đang say rượu, hắn càng thêm tự tin mà nói:
“ Vậy thì … đến lượt tôi rồi”.1
Sau đó càn rở áp môi lên..