Trải qua một đêm mặn nồng, hắn vẫn còn chưa hoàn hồn vì màn chạy trốn của vợ chỉ bỏ lại cho hắn tờ đơn ly hôn cùng đơn nghỉ việc.
Từ lúc sực tỉnh giấc thì Lục tổng chỉ nằm yên đó nhìn ngắm gương mặt đang ngủ sau của cô.
Kiều Uyển Nhi bị hành hạ cả buổi, chẳng còn chút sức lực, lại thêm mấy ngày nay ăn uống và ngủ nghỉ không đủ nên giờ đây đang ngủ say như chết.
Sáng sớm tinh mơ là khoảng thời gian rất tuyệt để ngủ nướng~
Kiều Uyển Nhi vừa ngủ vừa nhoẻn miệng cười, khiến cho hắn đang tức giận việc cô bỏ đi cũng phải hạ hoả.
Thôi thì cũng đã mệt mỏi cả đêm, tha cho em vậy.
Tối nay ại tiếp tục đẻ em không còn dám tự tiện nữa.
Cộc cộc …
Tiếng gõ cửa vang lên, cô gái nhẹ rên rỉ bằng giọng mũi, chân mày cũng nhíu lại vì tiếng động phá giấc ngủ.
Lục Nghiên Dương nhẹ nhàng bước xuống giường, mặc áo rồi bước ra ngoài.
Nhìn thấy hắn, Lương Đông thở phào rồi lên tiếng:
“ Thiếu gia, phu nhân đang ngồi ở dưới sãnh nói có chuyện gấp phải nói với ngài”.
Hắn thở dài:
“ Đưa mẹ tôi lên phòng sách, không được gọi không được để bất cứ ai vào trong”.
“ ……” - Lương Đông ngập ngừng rồi lại hỏi thêm
“ Thiếu phu nhân cũng không được sao ạ?”.
Hắn nhìn vào căn phòng đã được đóng cửa cẩn thận, mường tượng đến gương mặt đang ngủ say của vợ mình giây lát rồi trả lời:
“ Cứ cho cô ấy vào”.
Vốn dĩ hắn không muốn để cô biết những chuyện phiền phức, nhưng sau khi nghĩ kỹ hơn nếu mẹ hắn lại làm gì đó lúc hắn không có ở đây thì một chữ ‘phiền’ là không đủ hình dung được tâm trạng hắn lúc đó.
Sợ này lo kia thì chi bằng cứ nói hết cho cô nghe.
Vốn dĩ đối với người tự tin giống Kiều Uyển Nhi, hắn cũng không ngờ cô cũng có lúc yếu đuối và tự ti về bản thân như vậy.
Hắn ngừng suy nghĩ ngay tại đây, bước vào phòng sách ngồi đợi.
Lương Đông nghe theo mệnh lệnh xuống đại sãnh mời Thôi Tử Niệm.
Khi thấy là cậu chứ không hải con trai mình, bà ta nổi giận đùng đùng:
“ Nghiên Dương đâu, tại sao nó không xuống?”.
- Vì thiếu gia không muốn nhìn thấy mặt người ạ.
1
Lương Đông mỉm cười, vốn dĩ cậu muốn nói như thế, nhưng phận sự của người làm lại thêm cái tính không muốn có thêm việc khiến cho cậu chỉ dám suy nghĩ trong lòng, niềm nở cười rồi cúi đầu lên tiếng:
“ Thiếu gia đang đợi người ở phòng sách ạ”.
“ Có gì thì nói ở nơi này là được, gọi nó xuống” - Thôi Tử Niệm ra lệnh.
Lương Đông lúc này đã rất cau có trong lòng nhưng vẫn phải đè nén rồi nhịn, cậu vẫn duy trì nét mặt ‘ khách hàng là thượng đế’ để nói chuyện với bà:
“ Lệnh của thiếu gia tôi không dám trái, mời người lên phòng sách ạ”.
“ Lệnh của nó cậu không dám cãi vậy thì tôi nói thì dám?”.
Lương Đông cười, im lặng không nói.
Thôi Tử Niệm lúc này rất giận, nhìn xung quanh thấy những gương mặt xa lạ khiến cho bà ta càng thêm nóng giận:
“ Người làm cũ đâu?”.
“ Thiếu gia nói những kẻ không dùng được thì không nên cho phép ở lại đây tiếp tục công việc ạ”.
Qua chuyện Kiều Uyển Nhi bỏ đi nhưng mãi đến khi hắn về nhà mới biết được sự việc từ Thôi Tử Niệm thì nhữn người làm ở biệt thự này đã bị sa thải hết.
Thôi Tử Niệm tất nhiên nghe đến chuyện này liền cảm thấy không thể nào không tức giận.
Bà ta cũng chẳng để tâm đến chuyện hắn có xuống nhà để đón mình hay không, đã xông thẳng lên phòng sách và lớn giọng gọi:
“ Nghiên Dương!”.
Vừa đi vừa gọi, đến khi nhìn thấy hắn thì càng to tiếng hơn:
“ Sao con lại sa thải người làm!!!”.
Nếu như là bình thường thì hắn sẽ nói với bà bằng chất giọng không lạnh không nhạt:
- Việc nhà con mẹ đừng xen vào.
Nhưng sau việc bà làm với vợ hắn thì dù có điềm tĩnh cỡ nào hắn cũng không thể duy trì nỗi.
Lục Nghiên Dương mắt sắc như dao nhìn thẳng về phía Lương Đông đang đứng phía sau Thôi Tử Niệm và đang định đóng cửa đi ra ngoài, giọng nói của hắn cực kỳ bất mãn:
“ Cậu vẫn chưa nói lý do?”.
Dường như đang muốn hỏi rằng:
- Tại sao không làm theo những lời tôi đã dặn?
Lương Đông chỉ cười rồi nói:
“ Tôi đã nói cho phu nhân những gì ngài muốn rồi ạ”.
Lục Nghiên Dương lúc này mới giãn một chút chút chân mày đang nhíu lại, phẩy phẩy tay ý bảo cậu ra ngoài rồi lên tiếng:
“ Lý do chỉ có vậy”.
.