Triệu Tử Anh đứng ở khung cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, tay chấp sau lưng, bí hiểm mà lên tiếng:
" Hôm nay chị tổ chức cuộc họp gia đình lần 1.
Đang có vấn đề quan trọng muốn bàn bạc với hai đứa".
" Chị nói đi" - Hắn mở miệng hỏi chị mình, nhưng ánh mắt vẫn dán lên cô gái đối diện khiến cho cô không có chút thoải mái nào.
Triệu Tử Anh xoay lại nhìn, nhẹ nhàng nói:
" Em nghĩ sao về việc dọn ra ở riêng?".
Triệu Thần Hy nhíu chân mày, hỏi lại:
" Dọn ra riêng?".
" Đúng vậy, nếu suy đi nghĩ lại thì em cũng đã trưởng thành, ở mãi với chị cũng không hay cho lắm, hơn nữa, công việc của em dạo này tiến bộ không ít, dọn ra ở riêng cũng là việc nên làm".1
Người đàn ông suy nghĩ, nhưng còn chưa đâu vào đâu thì Triệu Tử Anh đã lên tiếng cắt ngang cảm xúc của hắn:
" Em yên tâm, Lạc Lạc ở với chị".
Triệu Thần Hy cảm thấy không ổn, thì thầm vào tai chị mình:
" Nếu con em ở với chị thì Uyên còn lâu mới dọn ra riêng cùng em".
" Em nói đúng trọng tâm rồi đó".
"?" - Hắn có chút không hiểu.
Triệu Tử Anh đứng lên, đi vòng ra phía sau Lý Uyên, đặt tay lên vai cô rồi trìu mến nói:
" Bé cưng cùng với Uyên sẽ ở đây với chị".
"???" - Gương mặt hắn từ kinh ngạc chuyển sang tức giận:
" Chị...!chị nói thế...!là ý gì?".
" Ý gì em hiểu mà" - Triệu Tử Anh nhìn hắn rồi nói thêm:
" Tức là...!em dọn ra ngoài ở đi.
Chỉ - Mình - Em".
"..........".
Hắn nhìn chị mình như đang muốn hỏi:
- Chị có phải là chị ruột của em hay không?
Hết cách rồi, hắn cứ làm cho cô lo lắng mãi không thôi, vậy thì nhân cơ hội này dọn ra riêng, tự lập đi.
Lo lắng mãi cũng mệt chứ, cô là người chứ có phải máy móc đâu.
Triệu thiếu ngao ngán thở dài, hạ giọng:
" Em sai rồi, đáng lý không nên nghỉ làm".
" Biết sợ rồi sao?".
"...........".
" Lúc sáng nghỉ làm, còn đưa ra cái lý do vô lý sao không nghĩ đến kết cục thế này?".
".......".
" Không có lần sau đâu nhé.
Có trách nhiệm đi, đừng để cho chị phải nhắc nhở thêm lần nào nữa".
"........".
" Cuộc họp kết thúc, giải tán!!!".
Lý Uyên lướt ngang qua hắn, đáng đời lắm.
*********
Những ngày tiếp theo đó, dù không muốn đi làm đến cỡ nào thì hắn cũng không dám nghỉ ở nhà nữa.
Lý Uyên cũng được thảnh thơi chơi với con gái.
Nhưng cô còn chưa vui được bao lâu thì đã có khách đến thăm.
Trong phòng khách, một người đàn ông đang ngồi trên sofa, bộ dạng thấp thỏm vô cùng.
Lý Uyên vừa đi xuống, anh ta đã lao đến định túm lấy cô nhưng đã bị người làm ngăn cản, dù như vậy cũng không ngăn được anh ta thốt ra những câu thiếu kiên nhẫn:
" Là mày đúng không?!!!".
Cô nhìn anh ta từ đầu đến chân, nhếch môi cười, có chút khinh thường mà hỏi lại:
" Anh đang muốn nói chuyện gì thế, anh trai~?".
" Mày đưa Chu Tiểu Mai đi đâu rồi?!!!!!".
" Người của anh sao lại hỏi tôi? Anh đúng là kỳ lạ nha".
" Trong thành phố này ngoài mày ra thì còn có ai dám làm việc này cơ chứ?!!!".
Lý Uyên phì cười, lắc lắc đầu, thái độ vô cùng giống nữ phản diện trong các bộ tiểu thuyết tình cảm:
" Anh có thiếu sót ai hay không? Nếu tôi nhớ không nhầm thì mẹ anh ghét cô ta hơn tôi đấy, có khi là bà ta làm cũng nên".
" Nhà họ Lý suy sụp đến mức bản thân lo còn không xong, mẹ làm gì còn thời gian mà nghĩ đến vấn đề khác?".
" Không phải anh đã có hôn thê những vẫn bao nuôi nhân tình hay sao? Quan tâm đến vấn đề khác hay không tôi nghĩ anh rất giỏi đấy".
".............".
Lý Thiên Thiên không thể nào biện giải được, nhưng giờ đây anh ta cực kỳ rối rắm, chẳng thể giữ được bình tĩnh, chỉ muốn lao đến túm lấy Lý Uyên rồi tra hỏi.
Dưới sự bảo vệ của người làm, cô duy trì khoảng cách rồi đứng nhìn Lý Thiên Thiên đang diễn trò, hoàn toàn không kiên kỵ gì mà cười khoái trá, điều này càng khiến cho anh ta điên tiết hơn:
" Mày giấu cô ấy ở đâu rồi?!!!!!".
Lý Uyên hoàn toàn không trả lời, chỉ cười cợt rồi lên tiếng:
" Không ngờ người trầm ổn, dù có việc lớn cách mấy cũng không tỏ thái độ...!Lý Thiên Thiên lại có ngày hôm nay nha.
Rốt cuộc là cô gái đó đối với anh quan trọng thế nào?".
Ánh mắt anh ta có chút sửng sốt cùng bất an:
" Mày muốn làm gì cô ấy?".
Lý Uyên lại cười lớn hơn, vén tóc rồi bước đến gần anh trai:
" Người tôi muốn làm...!là anh đấy.
Tôi và cô ấy đâu có thù oán gì, hà tất phải trút giận lên cô ấy"..