Chiều hôm đó, hắn về nhà trong nỗi lo sợ tột độ.
Cô đã biết được gì rồi chăng?
Hắn tặng du thuyền vốn dĩ vì có qua có lại, không được tính là mua chuộc.
Liệu cô có hiểu hay không? Hay là … cô nghĩ đến một diễn biến xa hơn, rằng hắn thích Hạ Liên Tâm?
Nếu là như thế thì chẳng phải rắc rối hơn nhiều hay sao?
Triệu Thần Hy về đến nhà liền đi thẳng lên phòng làm việc, bộ dạng như muốn tránh né người nào đó.
Hắn định đêm nay và vài đêm sau đó sẽ không ngủ trong phòng.
Lý Uyên đang chơi với con gái ở phòng khách, nhìn thấy hắn lướt qua mà không thèm nhìn, hệt như bị ma đuổi thì liền nổi máu muốn trêu chọc.
Cô giao con gái cho tiểu Dĩ trông, bản thân thì ngân nga vài giai điệu rồi bước vào phòng bếp.
Người đàn ông ở trong phòng làm việc, ngồi trước máy tính nhưng lại không thể tập trung vào màn hình, chống tay lên trán liên tục phát ra những tiếng thở dài.
Đây là cảm giác của các ông chồng khi bị vợ phát hiện nối dối phải không?
Lắc lắc đầu, hắn tự nhủ bản thân phải tập trung làm việc, còn chưa kịp thì cánh cửa phòng đã bị mở ra.
Theo quán tính, hắn nhìn về hướng đó muốn xem thử là ai.
Kết quả không ai xa lạ mà chính là người bạn cùng phòng.
Lý Uyên đi vào, trên tay đem theo một khay nước, như có như không mà nói:
" Chị Tử Anh nói tôi đem nước lên cho anh".
Triệu Thần Hy ngồi không yên, cứ luôn sửa đổi tư thế, nếu không biết còn tưởng hắn đang ngồi trên một đống lửa.
Có chút lo lắng, hắn nhìn vào màn hình máy tính rồi gõ gõ phím, cố tỏ ra bản thân đang bận rộn:
" Em đặt ở sofa là được, anh còn phải làm rất nhiều việc … ừm, có thể những ngày tới sẽ không về phòng để ngủ".
Lý Uyên gật đầu:
" Ừm, vậy cũng tốt.
Sẽ có lý do để nói với chị, không cần phải dùng chung phòng nữa".
" Anh thấy dù công việc quan trọng nhưng sức khoẻ còn hơn thế nữa, phải biết chăm sóc bản thân thật tốt, làm việc mà không ngủ thì rất dễ bị bệnh".
Lý Uyên ngồi ở sofa, rót nước ra cốc rồi tự nhiên uống, cô bình thản nhìn hắn đang nơm nớp lo sợ ở phía đối diện, gương mặt không chút biểu cảm nào nhưng trong lòng khoái chí:
" Công việc thì phải ưu tiên chứ!".
Cô đứng lên, đi ra bên ngoài:
" Vậy nhé, những ngày sau anh cứ tập trung cho công việc đi".
“…”.
Triệu Thần Hy ủ rũ, sao hắn lại tự lấy đá đập vào chân mình như thế chứ?
Con người sống trên đời, làm sai thì phải sửa, hắn cũng không phải ngoại lệ…
Nửa đêm, trong biệt thự đã tắt hết đèn, chỉ mở vài ngọn đèn mờ để không gian không quá u tối.
Bóng dáng cao lớn của một người đàn ông đang rón rén bước từng bước thật nhẹ nhàng, bộ dạng lén lút dè chừng như sợ người khác trông thấy của hắn chẳng kém trộm là bao, đến được phòng ngủ, hắn vặn cửa, cố gắng tỉ mỉ để không phát ra âm thanh rồi bước vào, sau đó lại cẩn thận đóng cửa.
Sau khi làm xong các bước, hắn thở phào, xoay người về hướng ghế sofa.
Còn chưa bước được bước nào thì …
Ngạc nhiên chưa!!!
Một bóng dáng nhỏ nhắn ngồi trên giường đã làm cho hắn chú ý, nhìn sơ liền thấy cô đang ngồi ở đó, bộ dạng Lý Uyên buồn chán chóng tay lên cằm, tay còn lại nhịp nhịp lên cái gối đang ôm, bộ dạng này dường như đã chờ từ lâu để bắt trọn khoảnh khắc hắn lén đi vào.
Triệu Thần Hy chết trân, đứng yên không dám động.
Không gian yên lặng khiến cho tình huống này dù có dùng nụ cười tự tin cũng không thể giải quyết được.
Nhưng đó là phương án duy nhất và tốt nhất có thể áp dụng được.
Người đàn ông có chút lúng túng hỏi:
" Em … vẫn chưa ngủ à?".
" Ừm" - Lý Uyên lười biếng đáp lại bằng giọng mũi rồi nói thêm:
" Anh vào đây có việc gì không?".
“.Anh … làm xong hết việc rồi nên muốn ngủ”.
" Chẳng phải anh nói công việc rất nhiều, phải làm đến vài ngày mới xong hay sao?".
“… đó … là do … lúc nãy đúng là nhiều thật, nhưng cố gắng làm … cuối cùng cũng xong rồi”.
" Ồ" - Lý Uyên vẫn giữ nguyên cái giọng lười biếng ấy, cảm thấy không còn kịch nữa, cô nằm xuống, đắp chăn rồi nói tiếp:
" Vậy anh ngủ đi".
Cô không làm khó, Triệu Thần Hy cũng yên tâm mà nằm xuống ghế.
" À"
“!!!”.
Chỉ một cái ‘À’ của cô làm cho hắn khẩn trương.
Cô gái nằm trên giường sau khi đã gây được chú ý liền ung dung lên tiếng:
" Liên Tâm gửi lời cảm ơn".
“…”..