Hắn nằm trên ghế không dám nói gì nữa.
Hạ Liên Tâm cảm ơn vì điều gì? Dù cô không nói rõ nhưng hắn biết là cô đang nói về việc chiếc du thuyền kia.
Triệu Thần Hy nằm đó không nói vờ như đã ngủ, Lý Uyên vẫn chưa buông tha mà nói:
" Nghe đâu chiếc du thuyền đó là Liên Tâm được người ta tặng, không biết mục đích là để làm gì, nhưng phải công nhận rằng du thuyền đó thật~ sự rất tuyệt".
“…”.
Cô len lén nhìn, thấy người đàn ông nằm trên sofa không nói câu gì, cô liền bĩu môi.
Hừ, để xem anh còn giả vờ ngủ được bao lâu.
" Liên Tâm nói rằng người tặng chiếc du thuyền đó chắc hẳn là có tình ý với cô ấy…".
" Anh không có!!!" - Người đàn ông bật dậy, dáng vẻ sốt sắn.
Hắn nhìn thấy cô vẫn chưa ngủ, đang nằm nghiêng sang một bên, một tay chống căm, tay còn lại uyển chuyển giơ lên xem các hoạ tiết trên bộ móng tay vừa mới làm, dáng vẻ ung dung thảnh thơi vô cùng.
Thấy hắn đã làm theo đúng kịch bản, cô trưng ra gương mặt có hơi ngạc nhiên rồi hỏi:
" Tôi đang nói người tặng du thuyền, đâu có nói gì đến anh, sao lại khẩn trương thế?".
“…” - Triệu Thần Hy có chút lúng túng, có lẽ bản thân hắn cũng cảm thấy không thể làm chủ được tình hình hiện tại cho nên nhìn Đông nhìn Tây rồi nghĩ ra một lý do mà đáp lời:
" Anh chỉ là cảm thấy … chắc không có ý gì đâu, dù sao … bạn em đã có chồng …".
" Đúng vậy!!!" - Lý Uyên vỗ tay xuống giường làm ra vẻ tán đồng, hắn thở phào vì cuối cùng cô cũng đã hiểu, một giây sau cô nói thêm:
" Nghe đâu có người chỉ thích người đã có gia đình, đây thuộc dạng hội chứng tâm lý nha, có thể người tặng du thuyền … thực sự có ý với Liên Tâm".
Triệu Thần Hy khóc không nổi, cười không xong, chỉ có thể đầu hàng mà nói:
" Em rõ ràng đã biết được mọi chuyện, sao cứ chọc anh mãi thế?!".
" Chuyện gì cơ? Chuyện anh … mắc hội chứng tâm lý?".
“…”.
Triệu Thần Hy xốc chăn rồi bước đến giường, không do dự mà trèo lên nằm bên cạnh cô, Lý Uyên ngỡ ngàng ngơ ngác, cô vội ngồi dậy.
Gì! Gì! Gì! Tình huống này là gì đây?
Cô hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ làm như thế, chẳng lẽ bản thân đùa quá trớn rồi?
Hắn nằm bên cạnh, đắp chăn, nghiêng sang một bên rồi áp tay lên má, chăm chú nhìn cô.
“…”.
Trong đầu Lý Uyên hiện ra cả vạn câu hỏi, cuối cùng cô nhìn hắn bằng gương mặt chưa nắm bắt được tình huống rồi mở miệng:
" Anh … làm gì vậy?".
Hắn vẫn giữ cái tư thế của cậu bé ngoan, nhẹ nhàng nói:
" Anh đúng là có mắc hội chứng tâm lý nhưng mà là hội chứng sợ vợ cơ".
“…”.
Cái cụm từ xấu hổ như vậy mà cũng có thể nói ra được, đúng là da mặt không hề mỏng đâu.
Lý Uyên đưa gương mặt không cảm xúc nhìn hắn, sau đó tìm kiếm cái gối dài rồi ném vào giữa để làm ranh giới, cô mặc kệ có làm trúng hắn hay không, nói đúng hơn là nếu có trúng thì cô càng vui.
Cô gái nằm trên giường, xoay lưng về phía hắn rồi lẩm nhẩm:
" Vô liêm sỉ".
Chỉ nghe thấy tiếng phì cười rất nhỏ phát ra từ phía sau lưng mình, người đàn ông dường như cố nén vì sợ cô sẽ vì thẹn quá hoá giận, đá hắn xuống giường.
Đúng là một nước đi đúng đắn.
___________
Sáng hôm sau, trên bàn ăn nhà họ Triệu.
Triệu Tử Anh ngồi ôm một cục cưng đáng yêu, nhưng ánh mắt của cô ấy có chút vô cảm khi nhìn vào em trai và em dâu đang ở phía đối diện.
Vì cảm thấy bản thân nói nhiều sẽ phản tác dụng, khiến cho cô gái nào đó ngại ngùng rồi xù lông, lúc đó em trai lại càu nhàu, la lối mãi không thôi mỗi khi gặp riêng mình, cho nên Triệu Tử Anh chỉ còn cách im lặng mà nhìn.
No comment!
Rõ ràng không khí giữa họ rất hoà thuận, không có gì là đang chống đối.
Cô gái chẳng có phản ứng gì khi được em trai gắp thức ăn, chăm sóc tận tình, nhưng tại sao mọi chuyện vẫn cứ như thế mà không tiến triển thế?
Hai cái đứa này!!!
Tình trong như đã, mặt ngoài còn e.
E thì tìm chỗ nào khác vắng người mà e, sao cứ đến giờ cơm là lại rãi cơm chó vậy?
Thức ăn trên bàn phong phú thế kia mà còn chê ít à?!
Mà thôi, trong tất cả mọi việc, nếu gấp gáp quá thì sẽ hỏng.
Nếu có được mọi thứ quá dễ dàng thì sẽ rất nhanh chán.
Em trai cô là một đứa không thích bị ràng buộc, chậm thế này có khi lại tốt.
.