Lý Lăng Hách vẫn với gương mặt khinh miệt ấy, ném một sấp tài liệu lên bàn rồi nói với cô:
“ Hợp đồng khu C, lo mà làm tốt, đàm phán với công ty của nhà họ Lục đi”.
Lý Uyên đi đến bàn làm việc, đối diện với gương mặt chán ghét của cha mình miệng thì cười nhưng trong lòng cô lại vô cùng khó chịu.
Làm gì có ai thoải mái khi thấy bản thân bị xem thường lộ liễu thế kia chứ?
Cô cầm lấy sấp tài liệu kia, vẫn duy trì nét mặt dịu dàng rồi lên tiếng:
“ Cha yên tâm, con chắc chắn sẽ không làm cho cha thất vọng đâu”.
“ Ra ngoài đi” - Lý Lăng Hách xua đuổi.
Cô cũng bình thản mà cúi đầu rời đi, việc này đã quá quen thuộc rồi.
Lúc đầu vì muốn có được tình thương của gia đình mà cô cố gắng không ngừng, nhưng càng về sau cô càng nhận ra dù cho cô có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì ông ta cũng không xem cô là con gái.
Bước ra ngoài rồi đóng cửa liền nghe thấy có giọng nói bên tai:
“ Ôi, tiểu Uyên à”.
Cô xoay đầu nhìn, người đang nói với gương mặt lo lắng ấy chính là mẹ kế của cô, Dương Quân Quân.
Đã ngoài ngũ tuần nhưng gương mặt bà ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp, cứ như yêu tinh vậy.
Nhiều lúc cô cũng chẳng hiểu nỗi rõ ràng có một người vợ xinh đẹp thế kia tại sao cha cô lại ra ngoài lang chạ với nhiều người.
Dương Quân Quân tiến đến, gương mặt hiện ra sự lo lắng, nắm lấy tay cô rồi nói:
“ Dì vừa mới từ Anh trở về, nghe nói con bị cha nhốt ở trong phòng, có sao không”.
Lý Uyên cười rồi đặt tay lên tay bà, hoà nhã lên tiếng:
“ Con không sao đâu, dì đừng lo”.
“ Ừm, vậy thì tốt.
Con cũng đừng trách cha con, ông ấy chỉ là lo lắng cho con nên mới như vậy thôi”.
“ Vâng”.
Cô lên tiếng, sau đó nhanh chóng rút lui:
“ Cha vừa giao việc cho con, nên con phải đi rồi.
Hôm khác sẽ nói chuyện với dì ạ”.
“ Ừm, con cứ đi đi”.
Lý Uyên lễ phép cúi đầu rồi đi ra ngoài, đến công ty nhà họ Lục.
Ở quầy tiếp tân cô gặp Thôi Tử Niệm, mẹ của tổng giám đốc nhà họ Lục, Lục Nghiên Dương đang đứng ở đó.
Lý Uyên tiến tới, tay bắt mặt mừng mà nói:
“ Bác gái~”.
Giọng điệu có phần phô trương của cô đương nhiên khiến cho nhân viên ở đó có chút rợn người, nhưng vẫn duy trì nét mặt chuyên nghiệp.
Lý Uyên lơ đi không thèm nhìn đến nhân viên, mà Thôi Tử Niệm cũng không trách gì, còn nắm lấy tay cô rồi vui vẻ nói:
“ Uyên Uyên đến rồi sao?”.
Hai người vui vẻ trò chuyện rồi di lên phòng tổng giám đốc.
Đợi họ đi xa, hai người nhân viên mới xì xầm với nhau:
“ Hừ, lần đầu tiên thấy tiểu tam mà lại trơ trẽn thế kia”.
Cô đương nhiên nghe được những lời này, nhưng chẳng sao đâu, dù sao lời khó nghe hơn cũng đã nếm trải qua, chỉ với câu nói thế này thì có xá gì?
Lên đến phòng tổng giám đốc, bên ngoài sẽ là phòng thư ký.
Cho nên việc gặp mặt vợ của Lục Nghiên Dương là Kiều Uyển Nhi quả thực không thể tránh.
Lý Uyên cố trưng ra gương mặt kênh kiệu và đắc ý.
Nhân viên trong công ty cúi chào lịch sự nhưng cô chẳng thèm để vào mắt.
Kiều Uyển Nhi ngồi ở bàn làm việc, Lý Uyên xông vào tận nơi, mỉa mai:
“ Chức vị có được nhờ đi cửa sau thế nào?”.
Kiều Uyển Nhi tỉnh bơ đáp:
“ Được giao nhiều việc quan trọng nên có chút mệt.
Giỏi quá cũng khổ lắm, giá như được nhàn hạ như cô thì tốt rồi”.
“ Cô … cô nghĩ bản thân mình cao quý lắm hay sao?”.
Vốn dĩ bản thân có lỗi, châm ngòi chiến tranh trước, nhưng khi nghe Kiều Uyển Nhi gọi mình là nhàn hạ, cô thực sự uất ức.
Thôi Tử Niệm lúc đó muốn bênh vực nhưng khi thấy Hạ Liên Tâm, tiểu thư của gia tộc danh giá và là bạn thân của Kiều Uyển Nhi thì cũng chẳng dám nói gì, sợ đắc tội nhà họ Hạ.
Đúng là loại người chỉ biết ức hiếp người yếu hơn mình.
Kết quả đứng đó gây nhau, không lâu sau thì Lục Nghiên Dương về đến nơi.
Lý Uyên nhìn thấy anh ta liền nhanh nhảu mà nói ra câu đã soạn sẵn với gương mặt e thẹn và giọng điệu cực kỳ bẽn lẽn:
“ Dương~ anh về rồi sao?”.
Bẽn lẽn đến mức khiến cho ai nghe được cũng đều sởn gai ốc.
Ngay cả cô cũng phải cố nén cảm giác rùng mình.
Anh ta nhíu mày rồi lên tiếng:
“ Có gì thì vào phòng rồi nói”..