Lý Uyên vẫn không tin sự thật, đúng lúc nhìn thấy bác sĩ đi vào, cô nhanh chóng lao xuống giường chạy đến bên cạnh bộ dạng hớt hãi mà lên tiếng:
“ Bác sĩ, kiểm tra có gì sai sót có đúng hay không? Tôi … tôi sao có thể … mang thai được?”.
Bác sĩ đưa cho cô giấy khám rồi nói:
“ Chúng tôi đã kiểm tra rất kỹ lưỡng, không thể nào có sai sót ở đây”.
Lý Uyên như chết lặng, nhìn vào những tờ giấy khám kia cô thực sự không biết nên làm gì mới tốt.
“ Cô đã có thai được gần 2 tháng rồi, vẫn chưa ổn định đâu.
Dạo này chắc là không nghỉ ngơi đều đặn, viêc này sẽ ảnh hưởng không tốt đối với đứa bé trong bụng, cô nên chú ý nhiều hơn” - Bác sĩ lên tiếng nhắc nhở, sau đó cúi chào rồi đi mất.
Lúc này đây, tay chân cô bủn rủn, khuỵ xuống.
Cũng may có Hạ Liên Tâm đứng bên cạnh đỡ lấy.
Gương mặt không chút phản ứng tựa như mặt hồ của Lý Uyên chỉ trong vài giây liền lộ ra sự thống khổ.
Khoé mắt và sống mũi cay cay, cô muốn khóc nhưng cố gắng nén lại.
Thực sự không hiểu nỗi tại sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với cô như thế.
Sự việc của Lục Nghiên Dương ly hôn vợ, cha cô đã có ý bắt ép phải tiếp cận khiến cho cô khổ não lắm rồi, sao lại còn có thai?
Sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ?
Thực sự chỉ có một ngày yên ổn cũng không thể đáp ứng cho cô hay sao?
Hạ Liên Tâm dìu cô đến bên giường, có chút lưu tâm:
“ Đừng suy tư nhiều, bác sĩ đã nói rồi mà, không tốt cho đứa bé đâu”.
Sao có thể không suy tư được, đứa trẻ này đến quá bất ngờ, hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát.
Nếu phá bỏ thì cô thực sự không thể làm được, dù sao đây cũng là một sinh mạng vô tội.
Nếu sinh ra thì có sẽ có thân phận thế nào?
Con rơi?
Không, cô tuyệt đối sẽ không để cho con của mình phải chịu khổ, nhìn những ánh mắt khinh miệt mà lớn lên hằng ngày.
Một mình cô đã là quá đủ.
Lý Uyên bắt đầu tính toán biện pháp, nhưng giờ đây đầu cô đau lắm, dù có cố gắng nghĩ cách thì cũng chỉ thêm nhức nhối mà thôi.
Cô ôm lấy đầu, thở dốc rồi nhăn mặt.
Hạ tiểu thư rót một cốc nước ấm đưa cho Lý Uyên rồi lên tiếng:
“ Cô ngồi đây nghỉ một chút, tôi giúp cô đi mua ít thức ăn”.
Nói rồi, cô ấy đi ngay.
Trong căn phòng đầy mùi cồn y tế, cô gái ngồi trên giường cô độc đáng thương, tay ôm cốc nước ấm, nhưng chẳng thể cảm nhận được sự ấm áp nào, có lẽ vì đã quá lạnh lẽo với thế giới này.
Cô không dám quá kích động, sợ ảnh hưởng không tốt đến đứa bé.
Chợt nhớ đến một bài báo về Triệu Thần Hy, hắn ta có vô số lùm xùm tình ái.
Trong số đó có nói hắn từng bắt ép một cô gái đến bệnh viện phá đi đứa con chỉ mới vài tuần.
Tuy không biết tin đồn này có bao nhiều phần là thật, bao nhiêu phần là giả, nhưng sự lạnh lùng và vô tình của hắn thực sự khiến cho cô không dám đánh cược.
Cho nên việc hắn thừa nhận đứa bé trong bụng cô là máu mủ nhà họ Triệu là vô cùng mong manh.
Cha cô, Lý Lăng Hách lại càng không thể nào chấp nhận được việc này.
Lý Uyên à, nếu trốn thoát và không may bị bắt thì mày sẽ bị ép buộc bỏ đứa bé đi.
Nếu may ắn thoát được thì sẽ mất hết tất cả.
Nhưng giờ phút này chỉ còn cách này.
Cô muốn có địa vị, để cho những kẻ từng khinh thường cô phải trả giá.
Nếu có sự lựa chọn thì tất nhiên cô sẽ làm như thế, chỉ là giờ đây ngoài con đường bỏ trốn thì không còn cách nào được.
Lúc cô còn đang ảo não thì cửa phòng được đẩy ra, Hạ Liên Tâm đi vào mang theo một hộp cháo dinh dưỡng.
Cả hai người chẳng có ai nói gì với ai cả, Hạ tiểu thư đổ cháo ra bát, còn Lý Uyên thì lặng lẽ ngồi ăn.
Cho đến khi cháo trong bát dần dần cạn, cô mới nghẹn giọng mà hỏi:
“ Tôi … muốn phá cuộc hôn nhân của Kiều Uyển Nhi …”.
Hạ Liên Tâm nhìn cô, Lý Uyên lại nhìn bát cháo rồi nói thêm:
“ Sao lại còn giúp tôi làm gì?”.
Hạ tiểu thư lại rót một cốc nước, nhưng lần này cô ấy tự mình uống chứ không đưa cho Lý Uyên nữa.
Yên lặng hồi lâu mới lên tiếng:
“ Việc hôm nay tôi sẽ không nói đâu, đừng có thăm dò làm gì”.
.