Lý Uyên định bụng, nếu giờ đây cô quay đầu thì có quá muộn hay không?
Dù sao thì cô chỉ mới gây sự với thiếu phu nhân nhà họ Lục một lần, nhìn bộ dáng chẳng thèm để tâm của cô ấy thì chắc cũng chẳng để tâm đến chuyện này.
Vậy thì, nên kết hôn với lão già nhà họ Hứa?
Haha, kết hôn gì chứ? Lão ta đã có vợ rồi, cha cô thực chất chỉ lừa gạt để đem cô đi bán mà thôi.
Mẹ cô đã làm tình nhân của người khác, cô chẳng qua chỉ là đứa con riêng, Lý Lăng Hách cũng chẳng hề xem trọng con gái.
Cô không muốn con cô sau này cũng như vậy, bị người ta lợi dụng.
Suốt cuộc đời chỉ có thể làm hòn đá lót đường cho kẻ khác.
Trên Lý Uyên còn có hai người anh trai cùng cha, bọn họ là con của Lý Lăng Hách cùng với vợ chính thức.
Cô được tính nhiệm, chẳng qua là vì hai cái tên đó tham ăn biếng làm, nên công việc của bọn chúng mới đùng đẩy lên người cô mà thôi.
Nói cho oai phong thì cô được cha tín nhiệm.
Thực chất chỉ đang bị lợi dụng, thay hai người anh bất tài kia dọn đường.
Dẫu vậy, cô cũng không cam tâm vứt bỏ mọi thứ gây dựng.
Chỉ vì không cam tâm, cho nên ngu ngốc nghe theo lời của cha mình.
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi vào ly rượu, bàn tay cô nắm chặt lấy ly thuỷ tinh, run rẩy từng đợt.
Tại sao cố gắng như thế vẫn không được công nhận?
Dù có nỗ lực thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là con chốt trên bàn cờ vua, bị người ta sắp đặt.
Dù bị bắt ép phải hi sinh cũng phải chấp nhận mà thôi.
Người cha như Lý Lăng Hách, không có cũng chẳng sao.
Nếu bây giờ cô bỏ trốn thì với thế lực của ông ta sẽ rất nhanh mà tìm được.
Không phải vì tiếc thương cho đứa con gái này, mà là vì lễ vật dâng lên cho nhà họ Hứa bị mất đi thì ông ta sẽ rất khó ăn nói.
Con cờ có giá trị như Lý Uyên, ông ta không bao giờ dễ dàng buông tha.
Phải làm sao đây?
Dù tiến dù lui thì đây vẫn là một ván cờ chết.
Có làm cách nào cũng chẳng thể an toàn.
Càng nghĩ đến những chuyện đó, tâm trạng cô càng không mấy vui vẻ, bàn tay siết chặt ly rượu.
“ Nếu cứ nắm chặt như vậy thì người bị đau chính là cô đấy”.
Giọng nói trầm ấm văng vẳng bên tai, Lý Uyên bất giác xoay đầu hướng về nơi phát ra âm thanh dễ nghe đó.
Đối diện cô là một người đàn ông, ngũ quan nổi bật.
Mái tóc đen tuyền được chải chuốc cẩn thận, chân mày kiếm vô cùng kiêu ngạo, ánh mắt nguy hiểm chứa vài phần bông đùa không đứng đắn, sống mũi cao và đôi môi khẽ nhếch lên.
Tổng thể gương mặt của người đàn ông cho thấy hắn không phải một kẻ dễ dây vào.
Tuy hắn chỉ nói với cô một câu vô cùng bình thường, nhưng Lý Uyên có thể cảm nhận được sự nguy hiểm toát ra từ hắn.
Trực giác mách bảo, nếu dây vào người này thì chắc chắn sẽ chuốc khổ.
Gương mặt hắn đường nét vô cùng tinh tế, hài hoà.
Nhưng điểm nào cũng đều cho thấy được vẻ phụ tình.
Dù vậy, hắn tực sự rất đẹp trai, đó là sự thật.
Lý Uyên lau nước mắt, xoay mặt đi nơi khác, không muốn đối phương nhìn ra được sự mềm yếu trong tâm hồn.
Đáy mắt hắn toát ra vẻ nguy hiểm, con ngươi đen sâu thẳm nhìn về phía cô, như đang tính toán một điều gì đó không được đứng đắn.
Đôi mỏng nhếch lên, vài giây sau sắc mặt đùa bỡn mà người con gái không thấy được chuyển hoá thành bộ dạng lo lắng:
“ Phụ nữ chỉ xinh đẹp lúc cười mà thôi.
Nhưng chẳng hiểu sao, khi cô rơi nước mắt … tôi cũng cảm thấy vô cùng xinh đẹp”.
Lý Uyên có ý muốn rời đi, cô không thích dây vào những tên trai đểu đâu.
Miệng lưỡi thế kia chắc chắn rất dày dặn kinh nghiệm.
Cái thế giới này, ai ai cũng đều không để cho cô yên bình được một giây một phút.
Uống cạn ly rượu của mình, cô vội đứng lên, cũng chẳng thèm trả lời người đàn ông.
Hắn bị cho ăn bơ, đương nhiên không thích.
Nhưng chính vì như vậy mới thú vị.
Một cô gái không dễ chinh phục, luôn luôn khơi lên hứng thú của người đàn ông.
Hơn nữa, bộ dạng cô khóc lóc yêu kiều thế kia trông thực sự rất động lòng người.
Làm cho hắn, muốn khiến cho cô phải ở dưới thân mà rơi nước mắt, gào thét xin tha.
Đồ biến thái..