Lý Uyên xoay đầu nhìn, chỉ thấy Dương Quân Quân cười, nụ cười như có như không nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy sự hả hê đó khiến cho cô dù có chết cũng không quên được.
Đầu cô giờ đây trống rỗng, không biết nên nói gì, chỉ đứng như tượng.
Không dám biểu lộ sự sợ hãi, chỉ có thể đứng đó trưng ra gương mặt không hiểu gì.
Dương Quân Quân cười, gương mặt bà hiện rõ sự châm chọc:
“ Tiểu Uyên, con muốn giấu chuyện bản thân có thai thì cũng nên chú tâm vào.
Lúc nãy trên đường về, dì đã sai người vào bệnh viện để hỏi rồi.
Vốn dĩ bệnh viện phải bảo vệ hồ sơ của bệnh nhân, nhưng con là con cái nhà họ Lý, cha mẹ muốn biết bệnh tình của con chẳng có gì là mờ ám, bác sĩ đương nhiên không giấu diếm mà đem đưa cho dì”.
Dương Quân Quân giơ điện thoại, trong màn hình chính là hình chụp giấy khám của cô.
Lý Uyên nắm chặt tay, cô không nói gì càng khiến cho mẹ kế hả hê, bà lại nói thêm nhũng suy đoán của bản thân:
“ Con chắc chắn không muốn để cho ai biết được việc này, nhưng tại sao lại không nói bác sĩ giữ kín miệng cơ chứ? Vì không có thời gian? … À, lúc nãy đến bệnh viện ta thấy con rất gấp gáp, có lẽ … đang chuẩn bị rời khỏi đây, có đúng không?”.
Bị nói trúng tim đen, chột dạ, Lý Uyên lắc đầu, nhanh chóng phản bác:
“ Không phải”.
“ Phải hay không chỉ cần kiểm tra là rõ thôi” - Lý Hoàng Hoàng bấm điện thoại rồi lên tiếng.
Giọng điệu chẳng hề có ý công kích, chỉ là muốn góp vui.
Còn chưa kịp suy nghĩ bước kế tiếp nên làm gì thì đã nghe thấy tiếng đập bàn thật to, tiếp theo đó chỉ thấy được Lý Lăng Hách xông đến rồi tát cho cô một cú trời giáng, kèm theo giọng nói không thể nào khinh miệt hơn:
“ Cái thứ không biết xấu hổ này, sao mày dám làm việc này hả?!!!!”.
Lý Uyên té ngã, không vì thế mà ông ta ngừng lại, dùng chân giẫm lên người cô rồi tung ra những cú đá.
Lý Uyên sợ ông ta đá trúng bụng, vội vàng dùng tay ôm lấy bụng, co rúm bảo vệ.
Nhìn thấy cô bị như thế, chẳng ai can ngăn.
Cô cũng biết sẽ không có ai cứu mình cho nên cũng chẳng lên tiếng cầu xin.
Sau khi đã trút hết phần tức giận đó, Lý Lăng Hách ngừng lại, ông ta thở dài rồi cao thượng lên tiếng:
“ Mau đến bệnh viện, bỏ đi”.
Bỏ? Ông ta bảo bỏ cái gì cơ?
Nói cũng thật nhẹ nhàng, hệt như bỏ đi một thứ gì đó không câng thiết vậy.
Đáng lý cô nên nhìn ra sớm, có phải …
… nếu bản thân cô vô dụng, sau này ông ta cũng không ngần ngại mà đưa ra quyết định thế này không?
Cô gái nhỏ ngã dưới đất, trên gương mặt đó đều là sợ hãi, khó tin và căm phẫn.
Cô cố gắng ngồi dậy, nở nụ cười đắng cay.
Tưởng cô sẽ như những ngày thường, dạ vâng nghe theo lời của ông ta ư?
Lý Uyên đứng lên, bị đá đau cho nên cô có hơi chuệnh choạng, cố sức đứng thẳng rồi lên tiếng:
“ Tôi có một người bạn, tuy là kết giao bí mật trên mạng, tuy không quen biết nhưng hầu hết chuyện gì khó chịu tôi đều chia sẻ với người bạn đó”.
Cô nhìn về phía Lý Lăng Hách, không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ cười.
Giống như giờ đây cô bị điên vậy
Mà Lý Lăng Hách cũng khá khó chịu, khinh rẻ nhìn cô rồi nói:
“ Mày lảm nhảm cái quái gì vậy, xong chưa? Nếu nói xong thì mau đến bệnh viện bỏ cái thứ nghiệp chướng trong bụng nhanh đi … con mẹ nó chứ, xong rồi thì liên hệ với bác sĩ, vá màng trinh lại, tránh để khi kết hôn, đêm tân hôn lại khiến cho chồng mất hứng”.
Lý Lăng Hách luôn cảm thấy cô đang nói nhảm, nhưng lại không biết rằng những gì bản thân lão nói ra, cô đều không nghe lọt tai.
Thở dài, nhìn một lượt những người trong phòng, Lý Uyên tiếp tục nói:
“ Anh cả nuôi tình nhân bên ngoài, còn cưỡng ép cô gái ấy ở trong biệt thự của mình dù đối phương tỏ ý không muốn cũng không chịu thả người”.
Lý Thiên Thiên nhíu mày, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô đến nơi cũng không làm cho Lý Uyên sợ hãi.
Nhìn về phía người đang ngồi bấm điện thoại trên sofa, cô tiếp tục lên tiếng:
“ Sử dụng chất cấm, buôn bán vận chuyển trái phép … người nào cũng bảo anh hai chỉ là đứa vô tích sự của nhà họ Lý, nhưng lại chẳng hề biết được anh lại có một khía cạnh giỏi giang thế này”.
.