Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa 2


Triệu Tử Anh cười:
“ Mượn quan hệ là thông gia với chúng ta mà kiếm được vài hợp đồng đầu tư, nhưng dù thế nào cũng không thể sử dụng mãi một chiêu thức được.

Cứ để bọn họ hả hê đi, sau này chúng ta đòi lại”.
Triệu Thần Hy nhìn chị mình, quả nhiên người đã từng đương đầu với song gió, chuyện như thế này vẫn bình tĩnh được.
Triệu Tử Anh nhìn em mình, giọng điệu mang chút răn đe:
“ Trong thời gian này đừng có làm gì quá đáng chọc giận Lý Uyên, ưu tiên đứa bé có biết không?”.
“ Em … hiểu rồi” - Hắn miễn cưỡng đáp.
Không hiểu sao sau khi nghe thấy chị mình bảo hạn chế gặp cô, trong lòng có chút kỳ lạ.
Cảm xúc này là gì đây?
“ Còn nữa, sắp tới sẽ công khai quan hệ vợ chồng nên em đừng có giao du bừa bãi nữa”.
Giao du bừa bãi mà Triệu Tử Anh nhắc đến đương nhiên là muốn nói hắn đừng có đi tìm thú vui bên ngoài, bị người khác bắt gặp thì lại gây thêm sóng gió.

“……..”.
“ Có biết không?”.
“ Ừm”.
“ Em nên chuẩn bị xem ngày mai nên nói gì trước truyền thông đi.

Chị đến xem Lý Uyên đã dậy chưa”.
Triệu Thần Hy nhìn chị mình rời khỏi, cánh cửa dần khép lại, hắn nhếch mép cười rồi lên tiếng:
“ Cô chê bai tôi là tên ăn bám không làm được tích sự gì.

Lý Uyên, tôi sẽ cho cô biết thế nào là hối hận”.
Hắn tưởng tượng ra khung cảnh cô vô cùng ân hận, nắm lấy vạt áo của hắn cầu xin mà cười to, sau đó sốt sắng chuẩn bị nội dung cho công việc ngày mai.
******
Trong căn phòng thoang thoảng hương thơm của tinh dầu chanh sả, một cô gái nhỏ nằm trên giường, gương mặt an yên đang say giấc.
Ban nãy nhận cú sốc, vẫn còn đang rất căng thẳng, trên gương mặt nhễ nhại mồ hôi, nhưng sau khi được nghỉ ngơi, Lý Uyên đã đỡ hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, cô vẫn chưa tỉnh lại.
Triệu Tử Anh bước vào phòng, sợ cô gái nằm trên giường tỉnh giấc, cô ấy khẽ thở dài rồi nói nhỏ với quản gia:
“ Nhiều người có mặt ở đó nhưng khi Lý Uyên bị ngất chẳng có ai đi gọi bác sĩ, đến khi Thần Hy nó ra lệnh thì mới làm.

Tôi cần người làm đầu óc linh hoạt, biết thức thời, biết đặt giá trị mạng sống của người khác lên hàng đầu chứ không cần những cỗ máy không cảm xúc”.
“ …….” - Quản gia cúi thấp đầu.

Dạo gần đây vô số chuyện xảy đến, chỉ có một mình Triệu Tử Anh thực sự lo không nỗi, cũng may Triệu Thần Hy đã quyết tâm muốn giúp sức, yên tâm được phần nào.

“ Ngoại trừ người làm đã thông báo cho tôi thì sa thải đi”.
Triệu Tử Anh biết thường ngày Lý Uyên có phần nhẫn nhịn, đám người làm cũng quá đáng khi cố ý đem thức ăn lên trễ, nhưng vì Lý Uyên không muốn làm lớn chuyện, Triệu Tử Anh vì thế cũng cho qua.
Nhưng bây giờ là vấn đề mạng người, nếu Lý Uyên có chuyện gì thì việc này không còn đơn giản là nhận sai nữa.
Lý Uyên dao động đôi mắt, cô khẽ rên rĩ rồi dần dần tỉnh lại.
Nhìn thấy cô như thế, Triệu Tử Anh mới đỡ lo lắng được phần nào.
“ Em cảm thấy trong người thế nào?”.
Lý Uyên cố gắng chống tay lên giường, dưới sự giúp sức của Triệu Tử Anh, không quá khó khăn cô đã ngồi dậy.
Đầu có chút choáng, cô nhìn xung quanh.

Chỉ thấy căn phòng này hoàn toàn không phải phòng ngủ của cô.
“ Em … chóng mặt”.
Triệu Tử Anh rót một cốc nước ấm đưa đến, nhẹ nhàng khuyên:
“ Bác sĩ dặn dò em phải nghỉ ngơi, nếu có gì khó chịu thì phải nói ra chứ không được giấu trong lòng.

Bây giờ đã có thai rồi, không thể giống như trước kia được”.
“……..”.

Trước kia vẫn luôn như thế, dù có gì cũng chẳng biết nói với ai, dần dần tự mình làm.
Lý Uyên sờ cái bụng tròn như quả bóng, suýt chút thì đã để cho con phải chịu khổ.
Vì lần trước đi khám, bác sĩ có nói là đừng suy nghĩ nhiều tránh ảnh hưởng không tốt đến thai nhi.
Có quá nhiều phiền phức dù không muốn nhưng vẫn ập đến, cho nên Lý Uyên chỉ còn cách cố gắng đi dạo, đọc sách … để quên đi.
Nhưng lại không ngờ đến, tâm trạng này dù có che giấu thì cũng chỉ là che giấu.

Người có nhiều tâm sự dù có tươi cười tươi như hoa, cũng không đồng nghĩa với việc tâm tư trong lòng đã đuọc giải quyết.
Triệu Tử Anh hướng ánh mắt ra ngoài cửa, cất giọng:
“ Vào đi”.
Từ bên ngoài bước vào, một cô gái với gương mặt trong bầu bĩnh bước vào.
Trông chỉ khoảng 19 - 20 gì đó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận