Thấy hắn hành động như thế, cô gái kia càng thêm kích động, đứng lên khỏi vị trí, cái ghế đang ngồi cũng vì thế mà ngã ra sau tạo ra âm thanh vô cùng chói tai.
Cô ta cố đập vào kính, cào cấu loạn xạ rồi thét lên:
“ Triệu Thần Hy, anh dám nói là anh không biết tôi? Anh là tên khốn!!!”.
Hắn nhìn cô ta một hồi lâu, dường như nhớ ra gì đó.
Triệu Tử Anh xoay đầu nhìn em trai mình, nhẹ giọng:
“ Sao? Biết cô ta là ai không?”.
“ Ừm, nhớ rồi”.
Cách đây 1 năm, người phụ nữ đang đứng cách hắn một tấm kính này luôn đi theo hắn, cô ta là Trịnh Hoài An, bối cảnh gia đình không lớn không nhỏ, từ khi gặp hắn ở một quán bar thì cô ả luôn tìm cách tiếp cận.
Vốn dĩ người ăn chơi như Triệu Thần Hy không thiếu người tình, chỉ cần thuận mắt thì hắn sẽ tiếp cận, hai bên đồng ý liền có thể cùng nhau tìm kiếm vui vẻ.
Nhưng Trịnh Hoài An này đúng là khó đối phó, hắn chẳng hề kén chọn, chỉ là mong muốn sau khi trải qua tình một đêm liền xem nhau như người xa lạ.
Mà cô ả Trịnh Hoài An này, bộ dạng ái mộ của cô ta biểu hiện mọi nơi, tuy vẫn chưa ngủ cùng nhau nhưng cô ta đeo bám hắn đến mức Triệu Thần Hy phát cáu.
Nữ nhân như thế Triệu Thần Hy không bao giờ dây vào, một khi cùng nhau triền miên, chắc chắn cô ta sẽ không từ thủ đoạn gì mà bám theo.
Hắn khước từ cô ta, ban đầu chỉ là nhỏ nhẹ, nhưng càng về sau cô ta càng không có điểm dừng, lén lút bám đuôi, theo hắn đến mọi nơi, thăm dò địa điểm hắn đến, … việc gì cô ta cũng điều tra.
“ Chị đưa em đến gặp cô ta là vì chuyện gì?” - Hắn nhớ đến cảnh tượng bị bám theo thì không tránh khỏi rùng mình,
Triệu Tử Anh oán trách nhìn hắn rồi nói:
“ Chẳng lẽ em không biết tại sao chị lại đưa em đến gặp mà không có lý do gì hay sao?”.
“ Em không có quan hệ gì với cô ta, nên chị đừng có nói đến mấy chuyện đại loại như em và cô ta từng có con với nhau, sau đó em bắt ép cô ta phá thai nhé”.
Triệu Tử Anh cười, chẳng biết cô vì điều gì mà điệu cười đó nhạt nhoà nhưng lại mang tính công kích, nhìn thẳng vào người phụ nữ kia rồi nói:
“ Cái hôm em và Lý Uyên gặp nhau lần đầu, căn phòng mà em chuẩn bị … cô ta mặc đồ của nhân viên dọn phòng, lấy cớ kiểm tra, khi em chưa đến đã vào bên trong”.
“………”.
“ Lúc đó Mike tưởng cô ta chỉ là nhân viên bình thường, em lại hối thúc nên anh ta không kiểm tra, vội cho cô ta vào mà không quan sát, trời biết cô ta làm gì bên trong” - Triệu Tử Anh lên tiếng.
Trịnh Hoài An nghe thấy cô ní như thế, cười to, bộ dạng hết sức doạ người.
Triệu Thần Hy nhíu mày, chẳng lẽ cô ta lén gắn camera?
Nếu là như vậy thì đã không để yên cho hắn lau như thế.
Đem thước phim đó chiếu lên mạng, hoặc uy hiếp hắn.
Nhưng thời gian trôi lâu rồi, vẫn chẳng thấy có gì xảy đến.
Hắn biết được Lý Uyên mang thai khi gia đình cô đến nhà họ Triệu, khi đến thì Lý Uyên cũng đã mang thai hơn 4 tháng rồi.
Rốt cuộc là đã làm gì?
Nếu không phải là gắn camera theo dõi?
Triệu Tử Anh ngồi xuống ghế, nhã nhặn mà nói:
“ Sự vệc này chị điều tra 1 tuần thì đã có kết quả”.
Chỉ tay vào Trịnh Hoài An, cô lên tiếng:
“ Cô ả này, nhân lúc Mike đang nghe điện thoại của em, đã nhanh chóng chọc thủng tất cả bảo hộ mà em chuẩn bị trong phòng trước đó.
Vậy nên, có thai là chuyện hoàn toàn có thể”.
Hắn đang ở giai đoạn sung mãn của một người đàn ông.
Đêm đó, lại làm nhiều đến mức không thể nào nhớ được.
Việc này …
Hoàn toàn không phải lỗi của Lý Uyên.
“ …….”.
“ Lý Uyên đang mang thai, sức khoẻ lại không tốt, nên chị không thể nói việc này với cô ấy được.
Em đã hiểu vì sao chị đối tốt với cô ấy rồi có đúng không?”.
“……….”.
“ Haha, Anh không thích bị trói buộc, chỉ muốn tận hưởng cuộc sống, tôi đã nói nếu để tôi ở bên cạnh thì mọi chuyện đều sẽ theo ý anh.
Nhưng mà Triệu Thần Hy, tôi có điểm nào không tốt mà hết lần này đến lần khác anh cự tuyệt? Nếu đã tuyệt tình như thế thì đừng có trách tôi.
Tôi giúp anh có người khai chi tán diệp, có phải anh và cả nhà họ Triệu nợ tôi một lời cảm ơn không?”..