Cô gái nhỏ đang ở thế bị động, dù muốn từ chối mọi hành động thân mật nhưng với sức lực yếu ớt đó thì dù có làm gì cũng chẳng thể.
Lý Uyên vẫn duy trì tư thế không bằng lòng, bàn tay đặt lên ngực hắn, ra sức mà đẩy.
Người đàn ông không cần khinh thường, cái dáng vẻ không hể suy suyển của hắn cũng đủ khiến cho cô nghi ngờ sức mạnh của bản thân.
Hắn đưa lưỡi vào, thăm dò, hành động hết sức nhẹ nhàng.
Nhưng nhẹ thì sao, mà mạnh thì sao?
Hắn thô bạo, cô phản kháng.
Còn nhẹ nhàng thì phải nằm yên chấp nhận ư?
Lý Uyên đã nhiều lần cảnh có rồi, là do hắn bỏ ngoài tai.
Cô cắn mạnh, không cần diễn tả cũng có thể biết được môi của người nào đó rách ra, dòng máu đỏ từ khoé môi chảy xuống.
Hắn cũng không ngờ đến cô sẽ làm thế này, bất ngờ ngã về sau.
Đưa tay lên chạm vào khoé môi đau điếng, liền thấy tuy nó chảy máu nhưng không đến nỗi nào.
Nhưng đó cũng là cơ hội cho cô gái thoát thân.
Lý Uyên lồm cồm ngồi dậy, chạy xuống giường.
Lúc bản thân đã nghĩ sẽ nắm được tay cửa thì một cái ôm rắn chắc từ phía sau bao bọc lấy, làm cho cô không thể đạt được ý muốn.
Triệu Thần Hy ở bên tai cô, khàn giọng thì thầm:
“ Không để em chạy đâu”.
Rùng mình, giọng nói của hắn ám muội, mang chút uy hiếp, như đã quyeets định từ lâu rằng đêm nay cô khó mà chạy thoát.
Hắn cứ thế mà kéo cô về lại giường, Lý Uyên vùng vẫy trong vô vọng, như kẻ điên mà gào thét:
“ Anh buông ra, tôi không muốn.
Nếu muốn giải quyết thì đi tìm người khác!!!”.
Triệu Thần Hy ném cô xuống giường, mái tóc bồng bềnh bung xoã hệt như một dòng suối, gương mặt cô gái vì tức giận và xấu hổ à đỏ lên, đôi mắt căm hờn lóng lánh nước hệt như viên ngọc sáng lấp lánh trong căn phòng tối, đôi môi có chút sưng đỏ vì màn chào hỏi khi nãy cắn chặt, hận không thể tìm một con dao đâm vài nhát vào người đàn ông đang ngồi ở trên người mình, bộ dạng tà giáo đang cởi áo sơ mi.
Nước da màu đồng rắn chắc, từng múi cơ bắp tráng kiện hiện lên, mờ ảo trong bóng tối.
Lý Uyên cố đẩy mình lên trên, thoát khỏi tình cảnh hiện tại, nhưng người đàn ông rất nhanh chóng, cởi bỏ xong áo rồi ném xuống sàn, sau đó túm lấy cổ chân cô, kéo về vị trí ban đầu.
“ Anh … anh bỏ ra”.
Vùng vẫy mất sức, Lý Uyên chỉ có thể thều thào:
“ Anh … tìm ngươi khác đi”
Triệu Thần Hy không tức giàn vì sự bài xích của cô dành cho hắn, áp sát hôn lên xương quai xanh rồi tiến dần lên chiếc cổ tinh tế.
Giọng hắn khàn đặc, như đang cố kìm nén điều gì đó:
“ Có em ở đây rồi, việc gì tôi phải đi tìm người khác?”.
“ Á!”.
Hắn lại cắn cô một cái, tạo thành vết đỏ hồng.
Lúc bấy giờ, da thịt tiếp xúc với nhau, chẳng có gì ngăn cách.
Nhieejt độ nóng bỏng của hai người truyền cho nhau, hơi thở nóng rực và từng tiếng thở dốc hệt như mãnh thú của người đàn ông cứ quanh quẩn bên tai cô, phả lên cơ thể khiến cho Lý Uyên rùng mình.
Hắn giống như đang muốn ăn tươi nuốt sống cô đến nơi vậy.
Hắn cúi đầu, ngoạm lấy một bên đẫy đà mọng nước, tham lam li.
ếm láp, cảm giác bên trong cơ thể như có một dòng điện chạy qua sống lưng rồi lan toả khắp nơi khiến cho Lý Uyên rùng mình, âm thanh phản kháng trong cô phát ra ngoài kèm theo tiếng rên yếu ớt:
“ Đ\~ừng …”.
Người đàn ông cật lực hút vào, không ngẩng đầu lên mà chỉ nâng mi mắt, nhìn cô.
Dưới góc độ này, Triệu Thần Hy thực sự mang vẻ tà mị chết người.
Hắn đã làm cho núi tuyết đó ướ.
t át đến mức khó chịu, vậy mà vẫn chẳng hề muốn buông tha, hận không thể nuốt vào bụng.
Lý Uyên đặt tay lên bả vai to lớn hơn mình vài lần, ra sức đẩy, đôi chân thon bị hắn tách ra rồi chèn cả cơ thể cường tráng ấy vào khiến cho cô chẳng thể vùng vẫy.
“ Ưm …”.
Khoan, cái … cái gì … là cái gì đang chọc vào bụng cô vậy?
Cưng cứng, nóng hổi, cứ cọ qua cọ lại.
Lý Uyên xanh mặt, chỉ trải qua một đêm, nhưng làm với nhau vô số lần, cũng đã sinh con cho nên cô đương nhiên biết cái thứ cứng nóng đó là gì.
Nhưng cô vẫn không tài nào tin được, hắn lại … hắn lại như một con thú đang động dụ.
c, cọ qua cọ lại trên người cô.
“ Đừng … Triệu Thần Hy, anh đừng có quá đáng!!!”.