Thái y vẫn ra vào trong trại của hoàng thượng, lửa cũng đốt lung linh nhưng cũng không kéo được bầu không khí căng thẳng lúc này.
"Aizz! Nô tỳ nhất đẳng của Thiên An Nhan thật lợi hại, ho vài tiếng khiến mọi người đình chiến đi vào xem nàng luôn." Công tử A
"Ta lúc vừa nãy thấy khuôn mặt rồi, thực sự khuynh thành đến ngẩn ngơ đấy!" Công tử B cảm thán
"Ngươi nói không quá đấy chứ?" Công tử C nghi hoặc
"Nói quá làm con ngươi." Công tử B
"Con ngoan." Công tử C
"Cút đi." Công tử B
"Hừ, chỉ là một con tiện tì mà cũng được từng đấy ân sủng, muốn làm Đát Kỷ thứ hai hay sao?" Tiểu thư A
"Cũng đúng thôi, nàng ta chắc mê hoặc tất cả rồi mới được ân sủng như vậy, ta nhìn mặt rồi cũng đâu có xinh đẹp đến mức như mấy tên công tử háo sắc kia khen?" Tiểu thư B
"Là nữ nhân với nhau mà lại đi ganh tỵ như vậy, thật thảm hại." Tiểu thư C lắc đầu bỏ đi
Ngữ Kỳ vẫn chưa tỉnh, cơ thể hơi lạnh do ngâm nước lâu thành ra mới có phản ứng tự ho.
Quay trở lại bữa tiệc.
"Im lặng đi, hoàng thượng ra rồi kìa" Công tử A nhỏ giọng nói khiến toàn bộ đều im lặng ngồi yên ở bàn tiệc của mình nhìn Hoắc Minh Dị khoan thai bước đến.
Nhạc lẫn vũ công vẫn nhảy múa nhưng mọi thứ vẫn cứ chìm vào trong yên tĩnh.
Đại thần trong triều cũng rất muốn nói ngay lập tức, rồi nhìn thấy có quá nhiều sự tham gia của hoàng tộc lại thôi.
Mạng nhỏ cần giữ lắm..
"Hoàng thượng, người vẫn nên để cho thần nữ đưa Ngữ Kỳ trở về trại của mình.
Nếu không sẽ danh tiếng không hay cho một thiếu nữ như Ngữ Kỳ" Thiên An Nhan cười lạnh.
"Tại sao ta phải để cho phi tử của mình về trại của Thiên tiểu thư chứ?" Hoắc Minh Dị bình thản nhấp ngụm rượu.
"Hoàng huynh, huynh đừng làm loạn nữa." Hoắc Triển Bạch đen mặt khi nghe thấy hắn nói thế.
Huệ Di ngồi chung bàn với Hoắc Từ Mạt, lúc này cũng nhẹ nhàng lên tiếng "Hoàng thượng, thứ cho thần nữ nhiều lời.
Với gia thế của nàng ta đã vượt bậc từ tú nữ lên thẳng tần còn được phong tên, chỉ sợ như thế không hợp với cung quy."
Hoắc Minh Dị liếc mắt nhìn Huệ Di khuôn mặt vẫn bình thản cười nhạt
"Huệ Di tiểu thư tới nay cũng đã hôn ước đã lâu.
Cũng nên tới thời điểm thành thân thôi, Từ đệ, đệ thấy mùa đông năm nay thành thân có ổn không?"
Huệ Di lúc này kinh ngạc làm rơi chén rượu trên tay, nàng ta vừa nghe cái gì cơ? Hắn coi nàng ta là trò đùa sao?
09 đọc suy nghĩ nàng ta thì khinh bỉ.
Vốn coi người khác là trò đùa để mình vờn bây giờ lại tỏ ra nạn nhân.
Thật là bàn tay vàng trong làng diễn xuất.
"Hoàng huynh, cũng thật đúng lúc.
Đệ muốn huỷ hôn ước." Hoắc Từ Mạt ngấp một ngụm rượu từ tốn nói.
"Chàng nói cái gì cơ?!" Huệ Di quay ngoắt ra nhìn Hoắc Từ Mạt như không thể tin được những lời vừa rồi đến từ anh.
Nàng ta lúc này thực sự choáng váng rồi, vì cái gì sau vài canh giờ tất cả những thứ nàng ta có đều vuột mất khỏi tay? Vì con tiện tì Ngữ Kỳ kia?
Hoắc Minh Dị cười nhạt, tay gõ nhẹ lên bàn.
Ngữ Kỳ thực sự thu hút được nhiều cực phẩm, đến hắn cũng bất ngờ.
"Được thôi, nếu đệ đã nói thế.
Ta sẽ hứa hôn cho Huệ Di tiểu thư một mối lương duyên khác tốt không kém." Hoắc Minh Dị thậm chí còn không hỏi lý do.
Làm nhục luôn cả gia tộc nàng ta, phụ thân nàng ta tay cầm chén rượu mặt đỏ au lên vì tức giận nhưng vẫn nhẫn nhịn không nói câu nào.
Huệ Di muốn nói gì nhưng ngay lập tức có một bóng nam nhân mặc đồ của vệ binh, nhưng khí tức không tầm thường khuôn mặt như âm hồn thì thầm vào tai nàng ta điều gì đó khiến nàng ta xanh mặt không cam chịu cuối cùng phải ngậm miệng lại ngồi im.
"Hoàng huynh, người không thể đem Ngữ Kỳ làm phi tử được." Hoắc Triển Bạch quay lại chủ đề chính.
"Ta cho là có thể.
Triển Bạch đệ, đệ và Thiên tiểu thư cũng nên thành thân sớm để nhanh có quý tử." Hắn cười nửa miệng nói.
Không khí lại một lần nữa bao trùm lạnh đến rùng mình.
Phách đập đập đầu vào thân cây lẩm bẩm mấy câu loạn rồi loạn rồi, Âm thở dài ngao ngán nhìn Oan doạ Huệ Di lại rùng mình mấy cái.
Chỉ còn Ái vẫn trầm ngâm nhìn chằm chằm vào khí tức của mấy người ngồi dưới.
"Haizz, các khí tức xung đột với nhau rồi..." cuối cùng thở dài nhắm mắt day trán.
Thứ cô không mong muốn nhất vẫn xảy ra, ý trời sao? Ái nhìn lên bầu trời rồi kết nối các vì sao lại một hồi mắt loé sáng...!Hoá ra là vậy!
Ngữ Kỳ lúc này sau khi nâng cấp Linh Tính Vương liền tỉnh lại, thấy mình nằm trên giường trạm khắc hình rồng giật nảy mình.
"Cái quỷ gì đây? Trại của tên Hoắc Minh Dị à?"
Mộc Nhĩ đang loay hoay dọn dẹp nghe thấy tiếng cô quay ngắt ra nhìn mừng rỡ nói "Cô nươn...!Tiểu chủ, người tỉnh rồi? Để nô tỳ gọi thái y!"
Tiểu chủ? Thái y? Ngữ Kỳ não vẫn chưa hoạt động kịp, xua tay hàm ý không cần gọi đại phu, muốn ngồi dậy Mộc Nhĩ lại gần đỡ cô dậy.
"Bây giờ mọi người đang làm gì?"
"Đều đang ở sảnh chính tổ chức tiệc ạ." Mộc Nhĩ cung kính hơn thường ngày, Ngữ Kỳ thấy kì lạ nhưng cũng không hỏi, cô vẫn còn thấy đau đầu đây.
Mộc Nhĩ mặc đồ đã được chuẩn bị cho Ngữ Kỳ rồi muốn vấn tóc, cô lắc đầu từ chối vấn tóc.
Chủ động tết mái tóc dài, cài một ít hoa bạc lên tóc.
"Thật xinh đẹp, tiểu chủ.
Giản dị mà cực kỳ nổi bật." Mộc Nhĩ cảm thán, y phục thướt tha bằng tơ tằm thượng hạng màu xanh lá nhạt trông cực kì giống thần tiên.
"Tiểu chủ?" Ngữ Kỳ để ý rồi nhé?! Tiểu chủ cái quỷ gì? Cô cau mày hướng tới sảnh chính mà đi.
Não cô chưa kịp định hình có chuyện gì khi cô ngất đi cả, phải đi xem mới được.
"Tư tần tới!" Thái công công lên tiếng khiến tất cả sảnh chính đang từ không khí đông cứng thành không khí căng thẳng.
Ngữ Kỳ vừa bước đến thì ngay lập tức có tiếng xuýt xoa lẫn xôn xao trỗi dậy.
Hoắc Minh Dị nhìn cô như muốn khảm cô vào người, Hoắc Triển Bạch, Từ Mạt nhìn đến ngây người,Thiên An Nhan cố kiềm nén sự kích động chỉ còn Huệ Di hít thở nén lại cơn tức giận.
...!Cái quỷ gì đây? Sao các người nhìn ta? Mặt ta dính cái gì à? Ngữ Kỳ hoài nghi cực kỳ muốn đưa tay lên sờ mặt.
[09, mấy người này làm sao vậy?] Cô hoang mang rồi nhé.
[...] Tôi không nghe, tôi không thấy, đừng hỏi tôi cái gì tôi cũng không biết nha!
"Tới đây, ngồi cạnh trẫm." Hoắc Minh Dị nở nụ cười yêu nghiệt say đắm thiếu nữ.
"Hoàng thượng, người bị lú à?" Ngồi cái quỷ, mau nói cho ta biết có chuyện gì xảy ra!
.
.
.
.
.
Các nàng cmt thấy ta chăm đột xuất thì sốc, ta nói cho các nàng biết ta vẫn chăm chỉ nhé chỉ có ta bị thích ngủ đông thôi.
Bổn bảo bảo tổn thương nhưng bổn bảo bảo không nói :.