Đã đến lúc mùa hoa phượng hoàng nở rộ, bởi vì khi hoa nở cũng là lúc các trường đại học chính thức hoàn thành xong khóa tốt nghiệp, vì thế hoa phượng hoàng liền mở đầu lời ca trong những khúc ca từ biệt, trở thành ý nghĩa tượng trưng cho sự trưởng thành cùng chia lìa.
“Chúc mừng, tốt nghiệp.”
Vốn cái tên hay la cà Lưu Bỉnh Vĩ, vào năm cuối cùng khi tốt nghiệp Đại học, ngay cả khi thời gian chưa đến đã kịp chuẩn bị trước đó một bó hoa thật to, nhưng không phải đưa cho Châu Thư Dật người mà cậu “Yêu thầm” ba năm.
Thạch Triết Vũ cúi đầu nhìn bó hoa mình nhận được đang cầm trên tay không nhịn được nói:
“Này! Lưu Bỉnh Vỹ anh đang tìm chết có đúng không?”
“Hả? Anh, anh nào có?”
Người vừa mới đưa hoa, hoảng loạn lắc lắc đầu. Thạch Triết Vũ đem bó hoa nhét trở lại vào ngực đối phương, nheo đôi mắt hỏi:
“Vậy tại sao ngày tốt nghiệp lại đưa tôi cả bó hoa cúc to thế hả, tưởng tôi chưa đủ xui xẻo hay sao?”
Lưu Bỉnh Vĩ vẻ mặt như muốn hỏng mất, nói:
“Rõ ràng là hoa hướng dương, anh làm sao đưa cho em hoa cúc được chứ?”
Ông trời ơi, trên đời thế sao lại để cho hoa hướng dương cùng hoa cúc lại giống nhau như thế, khiến người khác cứ ngây ngốc mà không nhận ra, hại anh vốn dĩ ấp ủ bầu không khí tốt như vậy cuối cùng lại bị phá hư mất.
“Vậy hả ! Được rồi, tôi nhận lấy, cám ơn!”
Thạch Triết Vũ ôm về bó hoa to kia, không có hảo ý mà nói:
“Chúc mừng chúng ta đã tốt nghiệp, như vậy anh sẽ không phải mỗi ngày đều quấn lấy tôi!”
“Này này này , em không khỏi quá vô lương tâm mà!”
Lưu Bỉnh Vĩ ánh mắt lộ ra dáng vẻ của chú chó lớn bị tổn thương vì ai đó bắt nạt, làm hại Thạch Triết Vũ nhịn không được sờ sờ đầu của anh, nói.
“Được rồi được rồi, cùng anh nói giỡn chút thôi, Khoa của tôi một lát liền có buổi tụ tập, đi trước nha.”
“Từ từ!”
“Còn có chuyện gì?”
Giữ chặt tay người vừa mới nói đi là đi liền, nhìn bó hoa vẫn còn ôm trước ngực, hỏi:
“Em…… em thật sự không biết "Nó" có ý nghĩa gì sao?”
“Nó?”
Thạch Triết Vũ cúi đầu nhìn đóa hoa màu vàng, nhìn lại người nọ, nghiêng đầu hỏi:
“Còn không phải là hoa cúc to hay sao?”
Lưu Bỉnh Vĩ mỗi lần nhìn Thạch Triết Vũ đều là ánh mắt lộ ra biểu tình khóc không ra nước mắt, ủy khuất cực kỳ:
“Hoa hướng dương mà! Đây là Hoa hướng dương!”
“Phốc ha ha ha ha, cho nên nó có ý nghĩa gì?”
“Em thật sự không biết?”
Chưa từ bỏ ý định mà lại lần nữa truy vấn.
“Không biết, bằng không anh nói cho tôi đi.”
“Không có việc gì, không biết.... thì thôi vậy....”
Thở dài.
Thật ra, anh không nên làm chuyện này chút nào, đối với bản thân là người vốn không có tí xíu gien lãng mạn nào, khiến sự mong chờ lại có chút thất vọng.
“Không nói liền không nói, tôi đi nha.”
Sau khi ném xuống những lời này, Thạch Triết Vũ không chút nào lưu tình mà xoay người, làm lơ cái người như chú chó đang ủy khuất mà rũ xuống hai lỗ tai, Chỉ kém là không có oa oa mà ào lên khóc thôi.
“Uh ? ....Em đi đường cẩn thận.”
Lưu Bỉnh Vĩ đối với bóng dáng của Thạch Triết Vũ phất phất tay, sau đó suy sụp hạ bả vai, thế là chính mình mất đi cơ hội thổ lộ, chỉ đành đau thương ba phút. Lại không biết rằng, ai kia sau khi xoay người rời đi, lại là vừa đi, một bên cúi đầu nhìn bó hoa đang ôm ở trước ngực, trộm mĩm cười.
“Tôi đương nhiên biết nó có ý nghĩa gì, ngu ngốc.”
Hoa hướng dương theo ngôn ngữ các loài hoa, là tình yêu trầm mặc, yêu nhưng lại không nói nên lời, còn có ý nghĩa trung thành. Cố ý chọc người nọ, cố ý ngộ nhận bó hoa kia là hoa cúc, cũng chính là muốn người kia nói ra tâm tư sự thật trong lòng.
“Hừ! Muốn theo đuổi tôi, nào dễ dàng như vậy.”
Muốn cho chú lừa ngốc chạy theo sau, cần phải ở trước mặt nó treo lên củ cải đỏ, chú lừa vẫn luôn không ăn được, liền vẫn mãi đuổi theo đến cùng.
“Lưu Bỉnh Vĩ, trước kia yêu người khác lại làm cho chính mình bị tổn thương, cho nên, tôi tuyệt đối sẽ không yêu anh trước đâu.”
Sau đó mỉm cười, Đứng ở lối đi bộ bên đường, ngoắc một chiếc tắc xi, ngồi trên xe thẳng đến nhà cha mẹ, dự định mừng lễ tốt nghiệp tại nhà.
Một năm rưỡi sau lễ tốt nghiệp, sau khi rời khỏi trường cả hai đều có giờ giấc sinh hoạt khác nhau, dù cho vẫn sẽ có nhắn tin hỏi han nhau, nhưng việc thực tập bận rộn đến mức cũng không có thời gian gặp mặt.
Thẳng đến, một năm rưỡi sau....
“Dì à, nhìn dì vẫn vui vẻ như vậy?”
Thạch Triết Vũ đẩy cửa ra, liền thấy chủ nhà vui vẻ mà đứng ở trên hành lang.
Đây là một phụ nữ tuổi chừng 50, nhìn thấy Triết Vũ tây trang phẳng phiu chắc là chuẩn bị đi làm, liền quan tâm dò hỏi:
“Triết vũ a, Gần đây đi công tác có khỏe không?”
“Dạ vẫn tốt, cảm ơn dì quan tâm.” Nhìn Dì chủ nhà đang bận rộn, gỡ giấy dán bên cánh cửa một căn hộ trống đối diện, cậu liền tò mò hỏi:
“Căn hộ này đã có người thuê?”
“À phải rồi ! Đã quên nói cùng cậu, khách thuê là cái người giống như cậu đều cực đẹp trai nha, là một luật sư.”
“Luật sư……”
Bỗng nhiên nhớ tới, đã nửa năm không hề có tin tức về người nào đó.
“Nếu hàng xóm mới có cái gì không hiểu ở đây, cậu giúp tôi quan tâm cậu ấy một chút, cậu ấy cùng cậu giống nhau đều là chính mình phong ba bên ngoài, người trẻ tuổi phải biết chiếu cố lẫn nhau.”
“Con sẽ, Dì à con đi làm trước.”
“Được, đi đường cẩn thận.”
Thạch Triết Vũ gật gật đầu, đóng lại cánh cửa chính, cùng dì chủ nhà từ biệt. Vài ngày sau, khi chuẩn bị đi làm vừa mới đẩy cánh cửa ra, liền nghe thấy đối diện thanh âm của tiếng mở khoá cửa.
Cửa lớn rộng mở, đứng ngay đó là một gương mặt quen thuộc, đối với cậu mỉm cười.
“Đã lâu không gặp,Triết vũ.”
“Anh—”
Ngơ ngác nhìn người đã đã hơn một năm không gặp mặt, tim đập trong lồng ngực như sắp nhảy dựng, nhảy đến làm cho cậu không biết phải làm sao.
“Về sau nhớ quan tâm anh nhiều hơn.”
“Được, được được , vâng.”
“Đi thôi! Cùng đi làm.”
“Được được, cùng nhau đi.” Khiếp sợ quá độ nhìn tay mình bị đối phương gắt gao nắm lấy, sóng vai rời đi khỏi căn hộ, hướng đến bãi đỗ xe gần đó mà đi.
Thật ra Lưu Bỉnh Vĩ thuê căn hộ đối diện cũng có lý do, chỉ cần nhìn thấy tấm bản trắng treo trên vách tường trong phòng ngủ của căn hộ anh mới thuê sẽ hiểu rõ tâm tư người này đang nghĩ gì. Tấm bản trắng bị chia cách bởi đường kẻ màu đen chia ra hai bên. Bên trái viết chữ " Thích" . Bên phải viết chữ " Không thích". Không giống nhau bởi vì ở phía dưới chữ " Thích" chỉ có hai chữ toàn bộ. Mà " Không thích" phía dưới lại viết: Không còn liên lạc. Hơn nữa chữ này lại bị nét bút màu hồng cực lớn, gạch đến mức không còn nhận ra. Tựa như muốn xóa bỏ đều gì mà bản thân cực kì khó chịu. Mở ra cây bút màu xanh lam ghi lại dòng bên dưới cùng hứa nguyện. Lúc này đây, anh sẽ kiên nhẫn chờ, nỗ lực dù phải trả giá, thẳng đến lúc đối phương một ngày kia cũng yêu anh. Thẳng đến khi một ngày kia Thạch Triết Vũ…… Yêu Lưu Bỉnh Vĩ.
..........................
“Đau……”
Ghé vào trên giường vừa muốn đứng dậy lại thấy cả người đau ê ẩm, bị lăn lộn cả đêm đến cả thắt lưng cùng cái mông liền phát ra tiếng kháng nghị ghê gớm, Thạch Triết Vũ mặt đen lại vì khổ sở, đối với cửa phòng đang rộng mở hô to.
“Lưu, Bỉnh, Vĩ!”
“Anh tới đây.” Bản thân đang ở ban công phơi quần áo cho người nọ, nghe tiếng gọi lập tức chạy thẳng vào phòng ngủ, lộ ra vẻ mặt ngây ngốc tươi cười, Nhìn cái người đang lộ ra tấm lưng trần, hỏi:
“Bảo bối có gì cần anh làm?”
“Đi qua bên kia giúp em lấy bộ tây trang đi làm, còn có quần lót.”
Đáng chết! Đáng lẽ ra không nên lúc cái tên ngốc này cầu hôn tại đây, lại để hắn hôn đến mức còn cùng nhau lau súng cướp cò, hiện tại thì tốt rồi, ngay cả eo cũng đau, chân thì mỏi, mông cũng đau nốt, y phục của chính mình lại ở trong nhà, đành phải sai sử tên kia đi qua đối diện lấy đồ thôi chứ biết làm thế nào.
“Được, anh lập tức quay lại.”
“Từ từ.”
“Em còn muốn gì nữa sao?”
“Lại đây.”
Thạch Triết Vũ chống lên thân thể, đối với nam nhân mới tối hôm qua còn cầu hôn mình trước mặt mọi người, ngoắc ngoắc ngón tay.
Lưu Bỉnh Vĩ trừng lớn đôi mắt, còn tưởng rằng người yêu có chuyện gì khác muốn nhờ, không nghĩ tới lại....
“Được rồi, mau đi đi giúp em lấy quần áo, cặp công sở cũng thuận tiện giúp em lấy lại đây "
“Tuân mệnh.”
Được người nọ mới sáng ra đã hôn cho một cái, lộ ra vẻ mặt ngốc nghếch tươi cười, đứng dậy hướng cửa lớn mà đi thẳng.
Thạch Triết Vũ cố nhấc lên thân thể mệt mỏi, xuống giường đi vào phòng tắm, rửa sạch dấu vết tình cảm mãnh liệt của người kia còn lưu lại, nhớ lại người kia thực tự nhiên mà quỳ gối ở dưới mép giường, đem mặt lại gần, nhẹ nhàng đặt đôi môi hôn lên bờ môi của cậu. Những cảnh quay chậm sự việc tối qua hiện lên, mãnh liệt đến nổi khiến gương mặt cậu nóng bừng lên vì xấu hổ. Liền tắm vội, choàng lấy cái áo khoác ngủ của người nọ, quay trở lại phòng ngủ. Muốn đi đến xem cái hạng mục công việc trên điện thoại, lại phát hiện trên tấm bản trắng gắn trên tường bị che khuất nơi góc phòng, bên phải chữ “Không thích”, phía dưới, dùng bút màu lam viết thêm mấy dòng khác chỉ dành riêng cho cậu....
Nhớ lại bản thân mình trước đây, ai đó không thích thấy cậu khóc, cậu liền không khóc, không thích thấy cậu kén ăn, cái gì cậu cũng đều ăn, những gì mà người nọ không thích cậu đều sẽ không làm, chỉ cần làm cho cậu ta vui, mọi thứ còn lại cậu đều làm, lẽo đẽo theo sau như một tên ngốc, nhưng đổi lại chỉ nhận ra ánh mắt khổ sở của Cao Sĩ Đức chỉ nhìn về mãi một người, dành riêng cho một người không phải là cậu. Mà ở tại đây chữ “Thích” này dành riêng cho cậu, phía dưới, viết với dòng chữ đơn thuần. Liền không nhịn được mà mĩm cười. Nhớ lại câu tên ngốc kia từng nói『 Về sau, anh sẽ làm em tươi cười càng ngày càng nhiều, cho đến khi em hoàn toàn thoát khỏi đau khổ vì thất tình mới thôi. 』
Nhìn nét chữ phía sau tấm bản trắng màu xanh lam lộ ra những dòng như hứa nguyện『 Anh sẽ kiên nhẫn chờ, nỗ lực trả giá, thẳng đến khi một ngày kia Thạch Triết Vũ, yêu Lưu Bỉnh Vỹ mới thôi. 』
Thạch Triết Vũ cười cười, cầm lấy cây bút đặt dưới tấm bản, đem những dòng nọ từng chút lau đi, dùng bàn tay có đeo nhẫn đính hôn, ở chổ trống, viết lên mấy chữ.... Ngu ngốc, anh vĩnh viễn là đồ con lừa!
“Lưu tiên sinh? Cậu như thế nào lại ở chỗ này?”
Đột nhiên, hành lang truyền đến âm thanh giật mình. Thạch Triết Vũ buông cây bút xuống đi hướng cửa lớn, mới vừa mở cửa ra, liền thấy dì chủ nhà đứng ở trước cửa nhà mình, chỉ vào Lưu Bỉnh Vĩ đang mở cửa nhà cậu mà hô to.
“Dì à, người tìm con?”
Dì chủ nhà quay đầu, vốn dĩ nghĩ cậu hẳn là ở tại căn hộ bên phải, tại sao lại xuất hiện ở trong phòng bên trái.
“Các cậu…… Các cậu như thế nào……”
Dì chủ nhà quay đầu nhìn xem Lưu Bỉnh Vĩ, lại quay đầu nhìn xem Thạch Triết Vũ, không biết tại sao hai người lại thế nào mà đứng ở trong nhà của đối phương, hơn nữa Lưu Bĩnh Vĩ còn từ trong phòng Thạch Triết Vũ đem theo cả quần áo và cặp công sự đi ra.
“Này này này, là dì hoa mắt sao?”
Không có khả năng đi, với lại Lưu Bĩnh Vĩ chính là luật sư, sao có thể làm ra chuyện phạm pháp. Thạch Triết Vũ sắc mặt đỏ lên, vội vàng giải thích:
“Dì à, không phải dì hoa mắt, là con ngày hôm qua uống say đi nhầm phòng, liền nhờ Bỉnh Vĩ tới nơi này ở một đêm, là con nhờ cậu ấy giúp con đi lấy chút đồ, mới xuất hiện tình huống làm dì hiểu lầm.”
“À nguyên do là như vậy!”
Dì chủ nhà sau khi nghe xong, buông thả tâm tư, lộ ra tươi cười:
“Nhìn hai người có cảm tình tốt như vậy ta liền an tâm rồi, người trẻ tuổi đều biết quan tâm chiếu cố lẫn nhau là tốt rồi.”
“Dì à tìm con chuyện gì?”
“Chỉ lo nói chuyện, thiếu chút nữa đã quên chính sự, là cháu gái của ta, nói giúp ta làm cái gì mà bảng giao dịch, nói là về sau khách thuê liền có thể dùng phương thức tiện lợi để mà giao tiền thuê nhà.”
Dì chủ nhà vừa nói, một bên từ trong túi xách lấy ra tờ giấy A4, đưa cho Bĩnh Vĩ đang đứng ở cửa nhà Thạch Triết Vũ, cũng đưa cho Triết Vũ đang đứng ở cửa nhà Lưu Bỉnh Vĩ.
“Cảm ơn dì.”
“Không cần khách sáo, ta đây liền không quấy rầy hai cậu.”
Dì chủ nhà đi rồi, đứng ở cửa hai người nhìn thoáng qua lẫn nhau, không nhịn được bật cười.
“Đừng có mà lo cười, mau đem quần áo cho em.”
“Ác được!”
Lưu Bỉnh Vĩ chạy nhanh xách theo quần áo cùng cặp công sự đi đến đối diện, ngay lúc người yêu không chú ý tới, cúi đầu ở trên má nhanh chóng in lại một cái hôn.
Thạch Triết Vũ nheo lại đôi mắt, trừng về phía chú lừa kia dám đánh lén mình, khó chịu mà câu xuống cái cổ người nọ, dùng sức hôn một hồi. Mặt đối mặt đối diện hai bên cánh cửa, tựa như quan hệ của hai người trước đây đã từng khó chịu lẫn nhau, cuối cùng lại vì đối phương rộng mở trái tim, đi vào trong lòng nhau, trở thành chỗ dựa của đối phương.
Như chú lừa, cam tâm tình nguyện truy đuổi củ cải đỏ. Củ cải đỏ, cũng chỉ chịu bị ánh mắt của chú lừa nhìn trúng mà truy đuổi. Vì thế cứ mãi đuổi theo, cuối cùng chú lừa chỉ một lòng một dạ cùng củ cải đỏ, cũng không còn cách nào mà tách ra được nữa. Chú lừa, một khi ăn được rồi đều sẽ mãi mãi ghi nhớ củ cải đỏ. Mà củ cải đỏ, cũng đã thuần phục — nó yêu chú lừa từ khi nào mất rồi.
【 hết 】
***** Góc lãm nhãm*****
Cái bản dịch này như trước đây tui có nói, câu truyện sẽ bị thay đổi theo lời văn cảm xúc của tui, hoặc góc nhìn của tui ít nhiều. Nên cho dù đọc nơi khác hoặc bản gốc cũng sẽ không giống nhau nhe. Cám ơn mọi người ủng hộ theo tui suốt bộ truyện này. Còn lại 1 phiên ngoại cuối cùng nữa chưa dịch xong