Cuộc Phản Kích Số 2

Mười hai năm trước
“Tránh ra!”
Dư Chân Hiên ôm đầu gối ngồi ở trong sân thể dục bên cạnh cây đại thụ, thấy người nào đó hướng về phía chính mình mà đi tới, lập tức đứng lên la lớn, chính là khi đối phương thật sự đi xa rồi lại cảm thấy cô đơn mà ôm lấy đầu gối ngồi trở lại trên mặt đất. Người đó chỉ rời đi vài phút thế nhưng đã trở lại xách theo hòm thuốc, ngồi xuống ở cây đại thụ bên cạnh bệ xi măng. Mở hộp lấy ra bông gòn cùng cồn i-ốt, cũng mặc kệ đối phương có tình nguyện hay không, dùng ngón tay mạnh mẽ nâng lên đầu của cậu.

Trên má cùng miệng đầy vết thương đã được bôi lên nước thuốc màu trà.
“Đau!”
Cậu bất mãn mà trừng mắt liếc sang một cái, giương nanh múa vuốt kháng nghị khi chính mình bị làm lơ, vì thế càng ngày càng tức giận mà gào thét.
“Không cần lo cho tôi!”
“Vậy cậu cũng đừng xuất hiện ở trước mặt tôi.”
Người đàn ông cũng không khách khí mà trả lời, Dư Chân Hiên nhìn mặt người nọ làm cho bản thân hoàn toàn sửng sốt, mở to đôi mắt, không thể tưởng tượng được mà nhìn lại đối phương.
“Tên cậu là gì?”
“Dư Chân Hiên.”
“Còn anh tên gì?”
“Bùi Thủ Nhất.”
“Bùi Thủ Nhất?”
Dư Chân Hiên dùng sức gật đầu. Cậu nhớ kỹ, cái người kỳ quái này, gọi là Bùi Thủ Nhất.
Nhìn điệu bộ nghiêm túc của thanh niên bên cạnh, Bùi Thủ Nhất nhịn không được nói nhiều thêm vài câu:
“Thuận tiện nói cho cậu biết, tôi là thầy phụ trách y tế tại trường, về sau ở trường học gặp được tôi, có thể gọi tôi là thầy hoặc thầy y tế.”
“Bùi Thủ Nhất.”
Lắc đầu tỏ ý cự tuyệt.
Mới không cần, ba chữ này so với thầy giáo dễ nghe hơn nhiều. Trong trường học thầy giáo đều thật đáng ghét, không phải dùng ánh mắt kì thị nhìn cậu, chính là thường xuyên đem cậu từ Cục Cảnh Sát trở về nên ai nấy cũng đều ghét cậu như ghét quỷ.
Cho nên, cậu rất ghét thầy giáo, càng không muốn gọi người này là thầy.
“Tùy ý cậu.”
Nếu không phải tên nhóc này tuổi tác cùng Cao Sĩ Đức không cách nhau lắm, đồng phục lại thêu tên trường cao trung mà anh đang dạy, nếu không anh mới lười xen vào việc của người khác.
Ánh mắt đề phòng, dần dần mà biến thành tiếp nhận, tiếp nhận người hiện tại trước mắt mình có thể chạm đến cậu trong khoảng cách gần như vậy, lại ở trên miệng dán lấy băng cá nhân. Tầm mắt dừng lại ở nơi cánh tay phải còn lưu lại vết cắn của chính mình, mang theo vẻ mặt áy náy nhìn sang Bùi Thủ Nhất hỏi.
“Tay của anh……”
“Không cần cậu phải lo”
Nhẹ nhàng đem miếng băng dán lên chỗ đau, sau đó nâng tầm mắt nhìn về phía làn da đầy vết thương đã được thoa thuốc. Nhìn thấy ánh mắt thanh khiết đang nhìn lại mình, động tác trên tay liền tạm dừng lại....
................

Mười hai năm sau.Tại cục cảnh sát.
“Tội phạm đã tìm được rồi, cậu còn không chịu đi?”
Nhận được cuộc gọi của em họ gọi tới cầu cứu, cho dù quán đang chuẩn bị mở cửa buôn bán nhưng lại không cách nào từ chối. Liền cưỡi xe máy chạy như bay đến cục cảnh sát để bảo lãnh người.
Bùi Thủ Nhất vừa thấy Dư Chân Hiên đang ngồi phía trong góc, cùng với lần gặp mặt đầu tiên như hiện lên trước mắt.
“Anh không phải nói là『 Đừng làm cho tôi lại nhìn thấy cậu 』, không để ý tới em, thì không cần lo cho em.”
“Cậu có đi hay không?”
“Không đi!”
“Rốt cuộc có đi hay không?”
“Em không đi, em muốn ở chỗ này.”
“Dư Chân Hiên!”
Lấy cứng rắn đối đáp với lời cứng rắn, hai bên cố chấp tranh cãi làm Lưu Bĩnh Vĩ nhịn không được mở miệng hòa giải.

“Hai người có chuyện gì từ từ nói.”
“Im miệng!”
“Im miệng!”
Hai người đồng thời quay đầu lại, cùng chung lời nói hướng sang người số khổ nào đó đồng thanh tức giận mắng, Lưu Bỉnh Vĩ xấu hổ mà gãi gãi đầu, tự động thối lui sang một bên.
Bùi Thủ Nhất vừa quay đầu lại đối với viên cảnh sát trẻ tuổi khách khí mà nói:
“Làm phiền anh giúp mở còng.”
“Được.”
Bị làm phiền rất nhiều lần nên viên cảnh sát cười đến cực kì rạng rỡ, nghĩ thầm thượng đế quả nhiên vẫn là phù hộ cho mình, cuối cùng cũng có người muốn đem cái tên phiền phức này mà bảo lãnh trở về.
Vì thế liền dùng chìa khóa cởi bỏ còng tay của Dư Chân Hiên xúc động khi chính mình lại tự hại mình, cuối cùng không còn dính vào cái tên rắc rối này nữa, nhưng mà Dư Chân Hiên lại vẫn ngồi bó chân ở trên ghế dài, tựa như chỉ có nơi đó mới có thể làm cho cậu có cảm giác an toàn.
Bất quá vào lúc này đây người kia lại không nhẫn nại mà tiếp tục khuyên bảo, liền trực tiếp túm lấy cánh tay của Dư Chân Hiên đem hắn kéo về hướng của mình.

Giống như khiêng bao cát mà vác lên vai khiêng ra khỏi cục cảnh sát ném lên trên ghế sau xe máy của chính mình, đem nón bảo hộ dự phòng đội lên trên đầu của Dư Chân Hiên, sau đó mang lên một nón bảo hộ khác, khởi động xe máy đỗ ở cục cảnh sát nghênh ngang mà rời đi.

Bên kia, Cao Sĩ Đức qua cuộc điện thoại gọi đến cho Lưu Bỉnh Vĩ, biết được sự việc xảy ra vừa rồi.

“Bỉnh vĩ cám ơn, cậu vất vả rồi .”
『 Chẳng qua là, cậu tìm người này thật là có biện pháp, mấy ngày nay ở cục cảnh sát Dư Chân Hiên hoàn toàn không cho bất kì ai khác tới gần, chỉ cần một người tới liền cắn một người, không nghĩ đến vị đại ca kia lại gần như vậy, mà trưởng phòng kĩ thuật nhà cậu lại không phản kháng, ngoan ngoãn để cho người kia khiêng đi. 』
“Đổi lại là Triết Vũ muốn cậu đi hướng đông, cậu sẽ đi hướng tây sao?”
『 Hiểu rồi. 』
Dùng lời nói giải thích đơn giản dễ hiểu, làm cho trưởng phòng pháp vụ bên kia nhịn không được cười to, vốn dĩ không chỉ có quan hệ của con lừa cùng củ cải đỏ, còn có cả chuyện về chú chó lưu lạc chờ đợi chủ nhân.
“Dư Chân Hiên làm sao vậy?”
Chờ Cao Sĩ Đức kết thúc cuộc trò chuyện, Châu Thư Dật mới từ trên bàn cơm cầm lấy ly nước, đi đến bên cạnh người yêu đem ly nước đến cho anh.
“Thủ Nhất đã khiên anh ta đi rồi.”
Cao Sĩ Đức ngồi ở trên sô pha, nhịn không được thở dài:
“Cũng tốt, hai người bọn họ cũng nên cùng nhau nói chuyện một lần"
Châu Thư Dật cũng ngồi xuống ở sô pha, nói:
“Bùi Thủ Nhất là một người có chứng chướng ngại về tình cảm, bọn họ có thể như thế nào ở bên nhau đây?”
“Không biết, hai bên đều có vấn đề, nhưng đây không phải là chuyện mà người bên cạnh có thể hỗ trợ, chúng ta…… Vẫn là làm chuyện mà giờ chúng ta nên làm.”
Nói xong, đem ly nước đặt ở trên bàn cạnh ghế sô pha , cúi người áp sát phía bên phải, rút ra chiếc gối dựa đặt ở bên cạnh Châu Thư Dật, đem gối đầu đặt ở trên đùi người yêu.
“Anh nói đây là chuyện gì đây?"
" Nghỉ ngơi đó"
" Anh mau đứng dậy đi"
“Không được, anh gần đây tăng ca gây thiếu ngủ trầm trọng, em đừng cố ý nói đến những chuyện ái muội như vậy, chọc đến một cái khác..."
Châu Thư Dật cong lên khóe miệng, dùng ngón tay chọc chọc đầu đối phương:
" Anh muốn ngủ liền đi vào phòng mà ngủ"
" Không được, hơn nữa buổi tối hôm qua còn phải bồi cạnh người nào đó ngủ, bây giờ không còn chút sức nào.”
Cá nhân người nào đó thẹn thùng mà dùng tay chụp đánh lên cái trán của người nọ.
“Đau quá"
Người bị đánh lên trán nhân cơ hội xoay người, tìm tư thế thoải mái nhất, nằm ngửa ở trên đùi người yêu.
Châu Thư Dật cúi đầu nhìn người nọ chơi xấu, bất đắc dĩ cười khổ:
“Thật chịu không nổi anh.”

Lời trên miệng tuy nói ra, nhưng bàn tay lại nhẹ nhàng đặt trên ngực đối phương vỗ về, lại sợ ánh mặt trời ban ngày làm cho anh ngủ không yên, vì thế đem bàn tay nhẹ nhàng phủ lên mí mắt anh, dùng chính mình che đi ánh sáng chói mắt bên trên. Tay còn lại lật xem tạp chí đặt ở phía bên phải, thẳng đến khi đối phương hô hấp nhẹ nhàng, chìm vào giấc ngủ.
.............

“Tôi làm được.”
Dư Chân Hiên thay lấy quần áo màu trắng khoác lấy khăn tắm, trên đỉnh đầu tóc ướt dầm dề mà đi đến bên ngoài cửa hàng.
Bùi Thủ Nhất đang sửa sang lại bàn ghế ở khu dùng cơm, chuẩn bị cho buổi tối buôn bán. Thấy Dư Chân Hiên sau khi thay quần áo sạch sẽ, kéo ghế dựa đi đến bên cạnh bậc thang, đối với cậu nói.
“Lại đây.”
“Hả?.”
“Ngồi xuống.”
“Vâng.”
Một cái mệnh lệnh một động tác, Bùi Thủ Nhất vừa cảm giác chính mình như đang chăm sóc một chú chó con lưu lạc, từ bây giờ đã nhận được chủ nhân. Mở ra hộp thuốc, lấy ra bông gòn cùng cồn i-ốt  đặt ở bên trong, quan hệ của bọn họ, tựa như đều không thể rời xa khỏi hộp thuốc vậy.

“ Từ lúc cậu học cao trung, tôi có nói qua, cho dù cậu có chết ở trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không có phản ứng gì. Nhưng vấn đề lại không ở chổ cậu, mà là tôi.”

Mở lấy nắp bình, đem chất lỏng màu trà chấm ở trên đầu bông gòn, sau đó đem nước thuốc nhẹ nhàng bôi lên trên cổ tay Dư Chân Hiên, cổ tay vì bị còng mà trầy đi một lớp da.
“Affeaive disorder, là chứng bệnh chướng ngại tình cảm, là tên bệnh của tôi. Cho nên tôi đối với hết thảy vui, buồn, đau khổ, đều không có khả năng phản ứng, tôi không có biện pháp cùng người khác giao lưu tình cảm, bất luận là cảm xúc hoặc cảm tình đối với tôi mà nói chỉ là danh từ, tôi vĩnh viễn không thể cảm nhận được."
“ Anh gạt em, em đã thấy qua anh tươi cười cùng người khác khiến em nhìn người đó mà hâm mộ. Bởi vì chính em chưa bao giờ được như thế"
Nhưng mà người nọ lại như cũ cúi đầu.
" Mất mười hai năm thời gian tìm tôi, lấy theo góc độ này của cậu, có thể là dài đến mười hai năm thương nhớ, cảm tình,trả giá, đau khổ nhưng với tôi mà nói, cũng chỉ là mười hai năm thời gian, tôi không có biện pháp mười hai năm tìm một người mà mình không có cảm giác gì, cậu đem cảm tình đặt ở trên người tôi, tựa như đem cục đá ném xuống biển lớn vậy. Sẽ không bao giờ được đáp lại đâu."
“Sẽ không.”
Dư Chân Hiên dùng sức mà lắc lắc đầu, phủ định lời Bùi Thủ Nhất nói.
" Anh cùng cậu con cưng của mẹ......”
Dừng lại lời nói thiếu chút nữa là nói ra. Dư Chân Hiên nhìn gương mặt của đối phương, phản bác:
“Anh cùng Cao Sĩ Đức vào lúc nói chuyện, từng cười qua.”
Nghe trong lời nói người nọ có bao nhiêu phần khát vọng. Vẫn tiếp tục động tác bôi thuốc, nói:
“Tôi có thể quan sát lời nói, việc làm của người khác mà lựa chọn phản ứng thích hợp đáp lại, cho nên tôi cười, không chứng tỏ là tôi vui vẻ hay lo âu. Người bình thường hẳn là sẽ có những biểu cảm kinh ngạc - tức giận , sẽ cảm thấy lạc lõng, khi mãi mãi không được đáp lại. Tất cả biểu hiện của tôi cũng không chứng tỏ là tôi tức giận. Đây cũng chỉ là kỹ xảo xã giao thông thường. Mọi điều người khác nói, tôi đều đáp lại. Điện ảnh không phải đều có diễn sao?."

Cục đá khi ném vào trong biển, cho dù ở trên biển phiêu lưu bao lâu, khi trở lại trên bờ, đều sẽ bị người có duyên nhặt được. Cho nên sẽ không, sẽ không phải không được đáp lại. Chỉ cần cậu lại nỗ lực một chút, lại cố lên một chút, khẳng định sẽ có một ngày, làm cho anh ấy thấy rằng người cậu thích nhất là anh ấy, anh ấy rồi cũng sẽ thích lại cậu.

“Cho dù cậu cho tôi thêm mười hai năm nữa, kết quả cũng là giống nhau.”

Bùi Thủ Nhất vừa xoay tay lại, đem cồn i-ốt cùng bông gòn chưa có sử dụng hết thả lại vào trong hộp thuốc, sau đó đậy nắp lại đứng lên, nhìn bờ đê phía bên kia quán rượu, tay đặt lên vị trí nơi trái tim, giọng nói  vẫn tỏ ra bình đạm.

“Tôi nơi này là trống không, không có bất cứ thứ gì, cũng không chứa nổi bất cứ thứ gì.”
“Chính là……”
Dư Chân Hiên nhìn người kia tay đặt ở trên ngực , hốc mắt ở trong nháy mắt phiếm hồng, đột nhiên nhớ tới chuyện vừa rồi, tựa như bắt được hy vọng.
“Trước kia anh ghét nhất phiền toái, lại chỉ để em làm phiền đến anh, các bạn học đều nói anh đối với em đặc biệt tốt. Vừa rồi.... vừa rồi cũng là.... anh còn tới Cục Cảnh Sát dẫn em về, không phải chứng tỏ anh sẽ lo lắng em? Bùi Thủ Nhất, có phải hay không chỉ có anh là không phát hiện, anh kỳ thật, rất để ý đến em.”
Nói xong lời cuối cùng, cảm xúc do kích động mà dần nghẹn ngào đến khi làm cho cậu không còn lời nào để nói, dùng sức lực toàn thân, mới đem suy nghĩ của chính mình hướng đến người nọ mà biểu đạt.

“Đi đến cục cảnh sát dẫn cậu đi, là bởi vì Sĩ Đức tìm tôi giúp đỡ.”
Một câu, hoàn toàn đánh bay đi hi vọng cuối cùng. Dư Chân Hiên gục đầu xuống, đem khăn lông treo ở trên bả vai, yên lặng ngồi xuống cái bàn bên cạnh, run rẩy mà vươn tay, cánh tay đặt ở trước ngực Bùi Thủ Nhất, nuốt xuống nước mắt sắp rơi, cầu xin.
“Một chút cũng không được sao? Em không cần nhiều lắm, chỉ cần anh thích em một chút là tốt rồi.”
Bàn tay phủ lên mu bàn tay của Dư Chân Hiên, lại là đem cả cánh tay rời khỏi trên ngực mình, sau đó trả lời:
“Đừng đem thời gian lãng phí ở trên người tôi, không đáng, cũng sẽ không được gì.”
“Không sao đâu, em có rất nhiều thời gian, em có thể chờ, Bùi Thủ Nhất, em thật sự có thể chờ.”
Bắt lấy tay áo khoác của đối phương, lần nữa cầu xin, lúc này đây lại bị người nọ lần nữa hung hăng ném ra, ngay cả ánh mắt cầu xin của cậu cũng đều không nhìn tới.

Bùi Thủ Nhất cảm thấy người này không thể nói chuyện được nữa liền xách lên hộp thuốc xoay người đi vào trong tiệm, đóng lại cửa kính, ngăn cách đi thế giới của hai người…......

… Chẳng lẽ bọn họ không thể có bất cứ quan hệ gì, cứ như vậy mà dừng ở đây? Cho dù chính mình liều mạng truy đuổi đến thế nào đi nữa, cũng chỉ nhận lại sự lạnh nhạt cùng chán ghét?
..............

Tại Châu gia
Châu Thư Dật ngồi dựa ở trên ghế sô pha, không biết khi nào ngủ mất, đột nhiên bị âm thanh nói chuyện làm đánh thức.

“Nếu là không thể trở về được, xem mẹ còn có thể nói như vậy không…… Đều đã sống chung luôn rồi, mẹ nói đi? Chờ sau khi bàn giao xong Hoa Khánh, con sẽ vào tập đoàn Thành Dật làm trợ lý cho em ấy.”

Châu Thư Dật mở to mắt, nghe âm thanh vọng ra từ phòng bếp, Cao Sĩ Đức không biết đang nói chuyện với ai, ngữ khí lại cực kì ôn nhu. Vì thế đứng dậy, rón ra rón rén xuyên qua phòng khách đi vào phòng bếp, từ sau lưng dùng sức ôm lấy đối phương.
“Hô!”
Cao Sĩ Đức bị người yêu bày trò đùa dai, dọa giật mình,  quay đầu lại sủng nịch mà mỉm cười:
“Em dậy rồi ?”
Đây mới tính cách quen thuộc của Châu Thư Dật, ngưòi kia chỉ đối với anh lộ ra tính cách trẻ con nghịch ngợm. Em ấy đã trở lại, em ấy rốt cuộc, đã trở lại bên cạnh anh.

“ Em dậy rồi !”
Bướng bỉnh mà tháo xuống tai nghe gắn trên tai của đối phương, ghé vào vành tai, thì thầm nói:

“Em sao có thể chỉ để cho anh làm trợ lý được, nói như thế nào cũng sẽ cho anh làm vị trí trưởng phòng kỹ thuật chứ.”

Cao Sĩ Đức cười cười, nói ra tâm tư của mình:
“Nhưng trưởng phòng kỹ thuật, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em, trợ lý thì được.”
Châu Thư Dật ở phía sau cổ người yêu hôn một cái, liền nghe thấy bên cạnh phòng bếp truyền đến âm thanh của người thứ ba.

……『 Nhìn đến các con có cảm tình tốt như vậy, mẹ liền yên tâm rồi. 』

Bị âm thanh dọa đến, lập tức từ sau lưng Cao Sĩ Đức văng ra, quay đầu nhìn nhìn bốn phía, liền thấy di động đang đặt trên cạnh bàn, đang mở cuộc trò chuyện video trên màn hình

“Cô vẫn khỏe chứ.”
Cung cung kính kính mà đối với màn hình hỏi thăm mẹ Cao, sau đó hạ giọng đối với người nào đó đang ở sau lưng cười trộm mà kháng nghị.
“Em còn tưởng rằng chỉ là gọi điện thôi, sao lại thành ra gọi video vậy.”
『 Tiểu Dật đã lâu không gặp, con có khỏe không? 』
“Con, con rất khỏe.”
『 Con nhất định phải tha thứ cho cô, khi đó cô không biết chính mình mang thai, đi máy bay một chút liền nằm viện, sau lại thiếu chút nữa sinh non, công ty lại xảy ra chuyện, đều phải dựa vào Sĩ Đức xử lý giúp, bởi vì như vậy hại các con xảy ra hiểu lầm, thật là đối với con có lỗi. 』
Châu Thư Dật lắc lắc đầu, những việc này Cao Sĩ Đức đều đã nói với cậu, hiểu lầm cũng đã không còn. Hiện tại bọn họ rất là hạnh phúc.
“ Sức khỏe của Cô cùng em trai mới là quan trọng nhất.”
『 Con vẫn là còn để bụng đúng không. 』
“Con không có.”
『 Bằng không con như thế nào lại gọi Cô mãi thế, phải kêu là Mẹ. 』
“Mẹ?”
Chu Thư Dật sửng sốt, không tự giác mà lặp lại lời nói, Mẹ Cao nghe xong, ở trên màn hình cười đến cực kì vui vẻ.
『 Được, chính là như vậy. Từ từ, để Mẹ giới thiệu Brandon cùng Ashely cho con làm quen ..…』
Mẹ Cao cầm lấy di động, dẫm lên dép lê đi đến trong khu vườn mà mọi người trong nhà trồng hoa, video hình ảnh cũng ở một trận đong đưa, xuất hiện thêm hai gương mặt xa lạ.
Châu Thư Dật nhìn trên màn hình xuất hiện hai người, người trung niên để râu chính là đối tượng tái hôn cùng với Cô, mà cô gái bên cạnh, thế nhưng là......
“Em làm sao vậy?”
Bắt giữ vẻ mặt kinh ngạc của người bên cạnh, Cao Sĩ Đức nghiêng đầu, đối với đối phương hỏi.
Châu Thư Dật mặt đầy xấu hổ, một bên đối với trên màn hình hào phóng cùng cô gái phất tay chào hỏi, một bên dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được, nói:
“Cô ấy chính là người mà khi em đi Mỹ tìm anh, có thấy……”
“Cô gái người Mỹ?”
Một mãnh ghép cuối cùng của trò chơi ghép hình rốt cuộc cũng đã tìm thấy, tất cả mọi hiểu lầm bắt đầu, đều là bởi vì chính em gái kế của mình,Ashely.
Cao Sĩ Đức cong lên khóe miệng, cố ý nói: “Cái này em có thể tha thứ cho anh, cùng 『 Cô gái người Mỹ』Ở bên nhau không?."
“Cao Sĩ Đức……”
Châu Thư Dật rũ xuống tầm mắt, hạ giọng, áy náy kêu tên đối phương.
Tất cả hiểu lầm đều do cậu thấy cô gái đó, nhưng cô ấy lại chính là con gái của đối tượng kết hôn với cô, cũng là em gái kế của Cao Sĩ Đức.
Tuy rằng lúc trước nói là không cần giải thích, nhưng nếu lúc ấy có đủ dũng khí đi lên phía trước, thật là muốn xin lỗi nhưng người nọ chỉ đem ngón tay để ở trên môi cậu, lắc đầu:
“Mọi việc đều đã qua, mà em, chính là cái mãi mãi mà anh cần?"
“Thực xin lỗi"
Châu Thư Dật cắn môi. Thật ra chỉ cần buông bỏ đi sự háo thắng tỏ bản thân mạnh mẽ. Thì cũng đâu còn những hiểu lầm nhiều đến vậy. May mắn là bọn họ lại lần nữa tìm được về bên nhau, những khó khăn, vướng mắc trong lòng đều tiêu tan.
『 Thư dật, lần sau em đi Đài Loan, có thể hay không đi tìm anh chơi? 』
Hình ảnh bên trong video, Ashely vui vẻ hỏi Châu Thư Dật.
Người bị hỏi lộ ra tươi cười gật gật đầu, đáp ứng yêu cầu của đối phương.
“Đương nhiên em có thể tìm anh.”
Cao Sĩ Đức lặng lẽ áp sát lên lỗ tai của người bên cạnh, ở bên ngoài màn hình di động, trộm vuốt ve vòng tay mang ở cổ tay của đối phương:
“Về sau, cho dù em tức giận đến cỡ nào cũng phải cùng anh nói chuyện cho rõ.”
Một câu, liền sẽ không có sự tình giống vậy tiếp diễn. Bọn họ cũng sẽ không tách ra tận 5 năm, cũng sẽ không cùng nhau đau khổ.
Nếu lúc trước nghĩ cách tìm Thạch Triết Vũ hoặc Lưu Bỉnh Vĩ hỏi một tiếng, cho dù bị cự tuyệt, giống như Lưu Bỉnh Vĩ từng nói, mọi việc đều do trời “ Mọi quan hệ đều có nhân quả ”, tất cả mọi chuyện đều giống như do chính mình tự tìm lấy liều thuốc độc mà phá nát mối quan hệ của bản thân mình,  thật may cuối cùng tình yêu cũng được tìm về để hạnh phúc bên nhau.
Nếu như không cùng Ba Châu giao ước 5 năm, trực tiếp tìm Châu Thư Dật nói rõ ràng, thì mọi chuyện cũng sẽ không phát sinh. Nếu lại thêm lần nữa hiểu lầm, không có cách nào giải quyết, nói không chừng lại không có kết quả như bây giờ

" Em không được tháo chiếc vòng từ trên cổ tay xuống, em biết không, khi anh không thấy em mang nó trên cổ tay, trái tim anh đau lòng biết bao nhiêu."

“Anh cho rằng chỉ một cái vòng tay là có thể đem em giam cả đời?”
Cao Sĩ Đức bị người nọ tranh luận nheo lại đôi mắt, không hề hạ giọng, cách màn hình di động, làm trò cùng mẹ, cha kế, còn có em gái trước mặt, lớn tiếng tỏ rõ công khai chủ quyền:
“Châu Thư Dật, Tối nay em đừng hòng đi ngủ.”
“Anh nói cái gì! Mọi người đều ở đó.”
Châu Thư Dật đỏ mặt không khách khí mà nắm tay lại, ở chổ màn hình không ai nhìn thấy mà đánh vào bụng người nọ.
Người bị đánh không có chút đau, lại cười đến thoải mái. Khó trách từ sau khi anh trở về, người yêu mỗi một lần hôn môi đều nồng nhiệt hơn so với trước kia, lộ ra biểu tình chiếm dục, nguyên do là bởi vì lúc trước ở nước Mỹ, thấy Ashely đưa tay lau lấy môi của anh.
Vẫn còn tốt, Xoay đi một vòng cuối cùng bọn họ lại lần nữa ôm lấy nhau, không hề bỏ lỡ.
.......
Đêm đó, Châu Thư Dật chủ động gọi điện thoại cho Ba Châu……
“Ba, cuối tuần có rảnh không? Sĩ Đức nói muốn xuống bếp mời Ba ăn cơm, cho nên……”
Cái tay cầm lấy di động, có hơi hơi run rẩy, từ lần sau cùng khắc khẩu, cũng chưa ở cạnh nhau lâu, những năm gần đây đều chưa từng ngồi xuống ăn một bữa cơm, càng chưa từng đối mặt mà nói chuyện. Cho nên cậu ở lúc này không biết nên nói như thế nào, bỗng một cánh tay rắn chắc xuyên qua bên cạnh, lẳng lặng mà đặt ở trước ngực cậu. Cao Sĩ Đức từ sau lưng ôm lấy người yêu, làm chổ dựa kiên định cho đối phương.

『…… Thư dật, con có hạnh phúc không? 』
Vài giây sau, bên đầu dây bên kia điện thoại vang lên giọng trầm mặc.
“Con rất hạnh phúc.”
Châu Thư Dật thả lỏng thân thể, đem chính mình dựa vào lòng người phía sau
『 Vậy là tốt rồi. 』
Bên kia điện thoại, Ba Châu mĩm cười hiền từ chỉ cần con trai hạnh phúc, là cái mà người ba này cần.
『 Nói với tên nhóc kia, mời ta ăn cơm thì có thể.....』
Giọng nói khàn khàn, hỏi. Một người tựa vào trong lòng, mỉm cười trả lời. Vừa lòng mà nói. Liền rất hạnh phúc.
『 Bất quá cơm chiên không được thêm củ cải đỏ.』
Trưởng bối cùng đồng dạng kén ăn như nhau,đến cuối cùng còn không quên nói ra thói quen ăn uống của mình.

“ Được, con nhất định sẽ nói với anh ấy.”
Châu Thư Dật nhịn không được cười ra tiếng, sau khi kết thúc trò chuyện, đối với người bên cạnh lộ ra vẻ tươi cười bất đắt dĩ, kiêu ngạo mà hạ mệnh lệnh.
“Anh cũng nghe rồi đó, ba em nói ông ấy ăn cơm chiên không có thêm củ cải đỏ.”
“Tuân mệnh, Ba vợ.”
Không có biện pháp, vì lấy lòng ba của người yêu, đừng nói cơm chiên không thêm củ cải đỏ, liền muốn anh bỏ ra công sức ba ngày ba đêm làm đồ ăn, anh cũng tuyệt đối hoàn thành.
Châu Thư Dật sáng lên đôi mắt. Dường như có thể thấy người cùng kén ăn mà mình có thể dựa vào:
“Em đây ăn cơm chiên, cũng......”
Cao Sĩ Đức thu hồi đôi tay ôm trước ngực người yêu, lắc lắc đầu trả lời:
“Anh cự tuyệt, hơn nữa anh cũng tin tưởng Ba. Người không hy vọng em trở nên kén ăn.”
“Vì cái gì mà Ba em có thể kén ăn, em thì không thể.”
“Không thể chính là không thể, ngoan nào, đã khuya rồi, cùng anh đi ngủ.”
Nói xong, ỷ vào ưu thế chiều cao, đem Châu Thư Dật một phen khiêng trên vai, quay đầu hướng lầu hai đi lên.
“Bỏ em xuống!”
“Anh nói rồi, đêm nay em đừng có hòng ngủ.”
“Cao Sĩ Đức!”
Người bị đặt trên vai, gương mặt đỏ bừng mà kháng nghị, lại không ngăn cản sự bá đạo của đối phương, trộm lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Cao Sĩ Đức đặt Châu Thư Dật lên cái giường ở bên trong phòng ngủ, nhìn người nọ phản kháng lại mà có chút mĩm cười trông cực kì xấu xa.
"Đêm nay anh sẽ làm em đến không thể nào ngủ được."
"Hình....hình..... như bên công ty có mail gấp em chưa kịp xử lý.. "
Châu Thư Dật gương mặt đỏ bừng bối rối ngồi nhõm dậy, kím cớ chuồn ra khỏi vòng tay người nọ, nhanh chân bước ra phía cửa. Chưa kịp đi khỏi, cánh tay phía sau lưng choàng lấy ôm lại chính mình, tay còn lại đóng đi cánh cửa phòng trước mặt, nhẹ giọng thì thầm vào vành tai.
- Em đừng có nghĩ trốn được anh.
Cao Sĩ Đức ngón tay nhanh nhẹn cởi đi cúc áo phía trước ngực của người nọ, đôi môi hôn lấy làn da mịn màng nơi cần cổ, cảm nhận cái hít thở rối loạn của người trong lòng anh. Đầu ngón tay lướt nhẹ nơi làn da lộ ra sau hàng cúc áo được mở, trượt xuống cơ bụng phía dưới nhẹ nhàng vuốt ve.
-

Chờ....đã....anh chờ một chút....Người cố gắng phản kháng chưa kịp nói đã bị người nọ bế lên, ném lại trên cái giường phía trước. Đôi môi phủ lên cuốn lấy nụ hôn ngăn chặn lời nói thoát ra khỏi miệng.
Bàn tay tìm kiếm đan lấy từng ngón tay mà nắm chặt. Đầu lưỡi bạo dạn thâm nhập, không ngừng khuấy động bên trong, khiến người dưới thân vì kích thích mà rên nhẹ trong cổ họng. Cao Sĩ Đức rời khỏi đôi môi nhìn người nọ vì xấu hổ mà nghiêng đầu sang bên, lại mĩm cười xấu xa, cởi đi ngững gì còn vướng víu trên người của cả hai. Chưa để người nọ kịp chuẩn bị mà đột ngột tiến vào bên trong, cảm nhận người nọ như dừng lại hô hấp mà cong người lên đón nhận.
Châu Thư Dật cảm giác như luồn điện chạy dọc bên trong cơ thể. Do đây không phải là lần đầu tiên, cũng như hôm qua bị người kia đòi hỏi nên hôm nay có thể vào một cách dễ dàng, không còn cảm giác đau như lần đầu lại cực kì trở nên nhạy cảm. Nhưng sự cuồng nhiệt của người nọ hiện tại khiến bản thân mình không thể ngừng phát ra những tiếng rên xấu hổ.
- Haa...a....a....Sĩ Đức...Chậm lại một chút.
Nhận thấy cái rên rĩ, Cao Sĩ Đức hít lấy một hơi đỉnh mạnh lên bên trong. Cảm nhận người trong lòng vì hưng phấn mà run rẩy, Giơ lấy bàn tay đang nắm chặt của người nọ hôn lấy cổ tay có đeo vòng tay là kết quả tình yêu của hai người ra tiếng khẳng định chủ quyền.
- Em đừng nghĩ cả đời này trốn khỏi anh....
Hơi thở tình dục tràn đầy trong phòng. Như đốt cháy lên bầu không khí xung quanh. Đến tận trời gần sáng vẫn nghe thấy giọng ai đó gần như đang điên tiết lên.
- Haa..uhwm....đủ rồi em muốn ngủ...
- Một lần nữa thôi....ngoan lại đây.
- Cao Sĩ Đức !
Người nào đó hết chịu nổi rồi, đạp người phía trên mình một cái tìm cách trốn thoát nhưng lại bị nắm lấy cổ chân kéo trở lại. Bất lực nhìn người nọ lại nhào lấy mình như con sói đói.

....................

Tại bên ngoài quán rượu. Dư Chân Hiên ôm một cái rương đứng ở cạnh đê, nhìn ánh đèn sáng lên bên trong quán rượu, nghe bên trong các vị khách phát ra âm thanh vui chơi, tưởng tượng chính mình cũng là một người trong đó. Từ nhỏ, cậu cùng thanh niên khác không quá giống nhau. Lực chú ý không cách nào tập trung được, cũng không có biện pháp cùng bạn bè vui chơi, động tác lại vụng về, cách nói chuyện cùng người khác lại không giống nhau, thậm chí ngay cả khi tức giận, cậu cũng không có cách nào khống chế, chỉ có thể dùng bạo lực là đánh nhau để phát tiết ra cảm xúc của chính mình. Dần dần, tại nhà trẻ không còn đứa nhóc nào muốn cùng cậu chơi, các giáo viên thì nhìn cậu bằng ánh mắt kì quái, ngay cả khi về đến nhà , ba cùng mẹ cũng thường bởi vì tình trạng của cậu mà cãi nhau. Dần dần, mẹ không về nhà nữa, mà ba cũng thường xuyên say rượu. Chỉ có Bà cách mấy ngày liền sẽ tới thăm cậu , giúp cậu đem đầu tóc dính đầy dầu mỡ tẩy rửa sạch sẽ, thay cho cậu quần áo sạch, còn có dẫn cậu đi ăn bên ngoài không còn phải ăn mì gói nữa. Sau đó, Mẹ không thấy Ba cũng đi mất. Chỉ có Bà, khóc hết nước mắt ôm cậu vào lòng, nói:
『 Cháu ngoan đừng sợ, có Bà ở đây, Bà nhất định sẽ không bỏ rơi con . 』
Từ ngày hôm đó bắt đầu, thế giới của cậu, trừ bỏ chính bản thân mình, cũng chỉ có Bà. Thẳng đến khi, học lên cao trung, một ngày bị bọn lưu manh đuổi đánh ……

“Bà à, ngoài Bà ra, Bùi Thủ Nhất là người duy nhất rất tốt với con, tuy rằng anh ấy cảm thấy con rất phiền.”

Dư Chân Hiên ôm đầu gối ngồi xổm bên ngoài đường nhựa cạnh quán rượu. Hít hít cái mũi cố nén đi nước mắt chỉ chực chờ rơi xuống. Cứ như vậy chờ ở nơi này, chờ đến khi toàn thân đều bị gió thổi đến lạnh lẽo, chờ đến sau khi buôn bán kết thúc,  nhân viên từng người đều rời khỏi, mới cầm lên cái rương nhựa đặt ở phía trước, từng bước một, hướng đến quán rượu, nhìn người nọ đang đi đến khu dùng cơm, kéo ra ghế dựa ngồi ở sau cái bàn, lặng yên, ngắm nhìn cảnh đêm ở bờ sông bên kia.
“Bùi Thủ Nhất.”
N

gười bị kêu tên, kinh ngạc nhìn thanh niên đang đứng ở cuối cầu thang, nhíu mày, đang muốn xoay người đi vào trong, đã bị âm thanh kia gọi lại lần nữa .
“Anh không cần phải tức giận, em là tới để trả lại đồ vật cho anh.”
Dư Chân Hiên ôm lấy cái rương trong tay, khẩn trương mà nói.
“Tuy rằng em cũng nghĩ tới, nếu như anh không có cách nào đáp lại em, cũng không cần anh nói thích em. Chính là không còn có thể tiếp tục ở bên cạnh anh nữa, bất quá, em lại nghĩ kỹ, em không nên tạo bối rối cho anh. Anh nói đúng, em cần phải lớn lên. Bên trong rương, đồ vật này đã làm bạn cùng em mười một năm, là đồ vật mà em quý giá nhất, kỳ thật cũng là đồ mà anh tặng em, tuy rằng anh sẽ không có khả năng nào nhớ đến nó.”
Nhấc chân, mỗi bước chân bước lên một bậc thang, liền nhắc tới một chuyện cũ. Mỗi bước lên một bậc thang, liền khoảng cách với người kia, càng tới gần thêm một bước.
“Là lần đầu tiên gặp mặt, anh khoác áo khoác lên người em"
Còn có lúc em bị thương, miếng băng cá nhân dán ở trên mặt. Ở phòng y tế, anh ném cho em khăn lông cùng dép lê. Còn có buổi sáng hôm sau khi tỉnh lại anh giúp em chuẩn bị bàn chải đánh răng kem đánh răng. còn những thứ ở trong ngăn tủ, anh để lại cho em, em thích ăn mì gói……”
Mỗi khi tới gần một bước, liền khoảng cách đến thời khắc chia xa…… Càng ngày càng gần.
“Còn có anh cho em giấy ghi chú viết là 『 Thức dậy thì đi đi 』- anh dạy em giải bài tập trong sách, còn những vật anh sau khi rời đi, anh căn bản là quên mang theo
cái ly……”
Mười hai năm trước, cậu bị người này bỏ rơi. Vì thế thật vất vả, ngoại trừ Bà, ở thế giới bên ngoài đối với cậu, lại nhiều hơn một người, nhưng bây giờ lại một lần nữa, cậu chỉ còn lại chính mình.

Bùi Thủ Nhất không biết, vào buổi tối mưa to, cậu vì cái gì mà chạy tới phòng y tế tìm anh. Do khi Bà mất, trước lúc đó cậu trộm Bà mua một đôi giày chơi bóng mới, đi theo hướng vườn trường nơi lộ ra đầy ánh sáng.
Trên đời này duy nhất yêu thương cậu là Bà, duy nhất sẽ không mắng cậu là thiểu năng trí tuệ, cũng sẽ không ngại cậu vụng về, cũng không bởi vì cậu thường xuyên đánh nhau mà bị đưa đi Cục Cảnh Sát. Mà Bà lại lúc đó không còn cần cậu nữa, bởi vì bị cơ tim tắc nghẽn, mà qua đời. Lúc đó bản thân cậu như tan vỡ, trên đời này sẽ không còn có người sẽ đối cậu mà nói
" Cháu ngoan đừng sợ ", cũng không còn có người sẽ đối với cậu nói, " có Bà ở đây . Bà nhất định sẽ không bỏ rơi con."

“Bùi Thủ Nhất, anh sau khi rời đi, em liền vẫn luôn ở đây tìm anh, em mỗi ngày đều nhìn mấy thứ này, vẫn luôn suy nghĩ…… Nếu như ta càng trở nên thành thục, trưởng thành, anh có thể hay không liền đồng ý cho em ở cạnh bên anh?”

Đôi môi run rẩy, nước mắt lăn dài xuống gương mặt, nghẹn ngào đem mười hai năm ẩn giấu nói hết ra, sau đó đi đến bậc thang cuối cùng.
“Vật này trả lại cho anh, em nghĩ tới, trước tiên muốn buông tha anh, em cần phải buông tha chính mình. Như vậy mới không có gì để lưu luyến, có thể anh sẽ nghĩ rằng thật hối hận lúc trước xen vào việc người khác mà giúp em, nhưng là em rất cảm ơn anh, anh là người thứ nhất hỏi em 『 đau hay không 』 "

Người nọ đem cái rương chứa đầy hồi ức đặt lên bàn, đặt ở trước mặt Bùi Thủ Nhất nói.
"Anh cũng có thể đem nó vứt bỏ. Bởi vì có anh, mọi thứ đều trở nên không giống nhau, trở nên ngày càng tốt, càng ấm áp."
Cậu cũng càng hạnh phúc hơn, cậu đã không có Bà, lại tìm được một người khác nguyện ý hiểu cậu. Không nghĩ tới, khi cậu vui vẻ cầm phiếu điểm thi đậu vào phòng y tế của trường, ý tưởng lại có thể giúp Bùi Thủ Nhất thật nhiều thật nhiều điều để cảm ơn, nhưng lại chỉ nhìn thấy tờ giấy lưu tại trong ngăn tủ kia, tờ giấy, viết:
" Tên nhóc quỷ, tôi đi rồi. Cậu sẽ không có lý do qua bên này ăn vạ. Cậu nên trưởng thành lên!
PS: Hảo hảo quý trọng chính mình, đừng tưởng rằng tôi không phát hiện những chổ bị thương đó là do cậu làm ra. Hẹn gặp lại…… Không! Hẹn không bao giờ gặp lại!

Bùi Thủ Nhất không có biểu tình mà nâng lên cái rương, xoay người đưa lưng về phía thanh niên đang khóc đến đau lòng.

“Bùi Thủ Nhất! Còn một câu cuối cùng……”
Dư Chân Hiên nhìn bóng dáng bước chân đang dừng lại, chảy nước mắt, lộ ra tươi cười rạng rỡ, nói.
“Hy vọng anh có thể tìm được, người nguyện ý làm cho anh lưu lại bên cạnh người đó, chúc anh hạnh phúc.”
Sau đó lau đi nước mắt, mỉm cười xoay người. Đi xuống cầu thang, chỉ còn lại Bùi Thủ Nhất ở tại đây, trở lại thế giới chỉ còn lại chính mình. Lại có một âm thanh, đột nhiên từ sau lưng vang lên

“Dư Chân Hiên.”

Bùi Thủ Nhất đặt cái rương chứa đầy hồi ức ở trên mặt đất, xoay người nhìn bóng dáng chậm rãi rời xa… Chưa từng có người nào, làm anh có cảm giác như vậy. Mỗi một câu nói của Dư Chân Hiên, tim của anh liền nhói đau. Có lẽ, trong lòng ngực này, sớm đã bất tri bất giác bị người này lấp đầy, nhưng chính mình có lẽ giống như lời cậu nói……
『 có phải hay không chỉ có anh là không phát hiện, anh kỳ thật rất để ý đến em. 』

Từ lần đầu tiên bắt đầu nhìn thấy cậu, tên nhóc này cũng đã xông vào thế giới của anh, tựa như ném đi phiền toái không xong, không đành lòng đẩy ra. Nhìn nước mắt của cậu, đau đến không thể hô hấp, cũng mới phát hiện, nguyên do tên nhóc này ở trong lòng anh, đã chiếm cứ vị trí thật quan trọng, chỉ là anh lại nghĩ lầm, chính mình không hề có cảm giác. Vẫn luôn là anh trước hết quay đầu rời đi, nhưng mà bóng dáng Dư Chân Hiên, lại làm anh đau lòng không thôi. Bởi vì chứng chướng ngại tình cảm, tình cảm của anh đều bị đuổi ra khỏi thế giới của người bình thường, chính là tên nhóc này lại có thể ngay lúc anh không có phát hiện, dùng một chút cố chấp, một chút bướm bĩnh đứng sừng sững ở chung quanh tường cao, đem anh chưa bao giờ cảm thụ qua tình cảm, một chút lại một chút từ cái khe hở nhỏ truyền tình yêu đến.

“Dư Chân Hiên!”

Đây là anh lần đầu tiên dùng hết sức lực hô lên tên một người . La to như sợ để mất.
“Tôi chỉ có thể đáp ứng cậu, cứ thử xem.”

Thử, tới gần người nọ. Thử, tới gần tình cảm của người bình thường. Thử không có chút chán ghét mà gọi tên Dư Chân Hiên. Thử, làm tên ngốc kia trở thành nữa kia của chính mình, làm cho bản thân mình cảm nhận được hạnh phúc…… chính là cậu.

Dư Chân Hiên trừng to đôi mắt, kinh ngạc mà nhìn về phía trước, sau đó dùng sức gật đầu, xoay người chạy như bay nhào vào lòng của Bùi Thủ Nhất, tựa như bọn họ lần đầu tương ngộ đều giống nhau, đâm phải vào lồng ngực của đối phương, không bao giờ rời đi.
『 Không cần lo cho tôi! 』
『 Vậy đừng có mà xuất hiện ở trước mặt tôi
『 Cậu tên là gì? 』
『 Dư Chân Hiên. 』
『 Anh tên gì? 』
『 Bùi Thủ Nhất 』
『 Bùi Thủ Nhất?. 』
Nhớ kỹ. Anh là Bùi Thủ Nhất, một cái tên rất kỳ quái, người cũng rất kì quái — Bùi, Thủ, Nhất.
............

Vườn trường tại khu Đại học
“Xin hỏi bạn học cùng trường kiệt xuất, trở về trường học cũ diễn thuyết là cảm giác như thế nào?”
Cao Sĩ Đức tay trái nắm lại, giả trang phóng viên phỏng vấn sau khi kết thúc diễn thuyết của một người khác.

“ Rất tốt!”
Châu Thư Dật giơ tay lên cao, ở trên đường hô lớn, sau đó nhìn về đối phương mặt đầy đắc ý mà nói.
“Lần này là em thắng, so với anh, em về đến trường học diễn thuyết trước, anh chuẩn bị tốt tâm lý nhận thua đi! Cao Sĩ Đức, em sẽ không bao giờ bại bởi anh nữa đâu.”

“Đều đã tốt nghiệp bao lâu rồi mà vẫn còn so? Ai đứng nhất, ai đứng nhì quan trọng như vậy sao? Anh chính là sau khi phát hiện bản thân mình yêu em, thì cuộc sống của anh liền bại trong tay em rồi”
“Cao Sĩ Đức……”
Vừa rồi còn ở trên bục giảng nói được đạo lý rõ ràng cùng bạn cùng trường kiệt xuất, lại bị người yêu thình lình nhảy ra thông báo làm gương mặt đỏ bừng.
“Bạn cùng trường kiệt xuất, khó khi nào được trở về, liền cùng đi dạo quanh trường đi!”
Cao Sĩ Đức trên mặt tươi cười sáng lạn, túm lấy tay của Châu Thư Dật, từ trong vườn trường hướng đến chỗ nào đó chạy như điên.
“Đi đâu?”
“Đừng hỏi.”
Vì thế, hai người chạy đến hồ bơi đang tu sửa, bể bơi đầy nước, vẫn là màu lam trong trí nhớ đều giống nhau. Cao Sĩ Đức nắm lấy bàn tay của Châu Thư Dật, làm ra biểu tình buồn rầu, nói:
“Kỳ thật anh vào thời điểm ở trong đội bơi lội đều không có gì vui.”

“Tại sao?”
“ Tại vì nhìn thấy miếng thịt anh muốn ăn, mỗi ngày đi qua đi lại trước mắt lúc ẩn lúc hiện, lại sờ không tới, thật là khổ quá đi, hại anh ở cạnh bể bơi mà trộm khóc.”
“Anh thật là ngốc!”
Giơ tay hướng đến ngực đối phương mà đẩy, không nghĩ tới lại đem người cao lớn hơn so với chính mình mà đẩy mạnh xuống bể bơi, nhìn người cố ý ở trong nước giả vờ lúc chìm lúc nổi, Châu Thư Dật cười nói.

“Mau lên đây, chúng ta phải đi.”
Lại nghe thấy người ở trong nước, phát ra âm thanh đau khổ:
“Anh bị bong gân.”
“Đừng gạt em.”
“Cứu, cứu anh……”
“Này, anh đừng có đùa giỡn nửa mà!”
Chỉ thấy Cao Sĩ Đức chậm rãi hướng đáy ao chìm xuống, vì thế lập tức bỏ đi áo khoác nhảy vào trong nước, lại ngay khi gần bắt được đối phương, lại bị bọt nước văng đầy trên mặt, còn bị người nọ túm lấy cà vạt trước ngực, kéo lại hôn lên cánh môi.
Châu Thư Dật đẩy tên xấu xa hôn trộm mình ra, bơi ra xa , nghiêng con mắt hỏi:

“Đừng nói cho em biết, đây là nơi anh nghĩ đến nhiều nhất.”
“Trong số đó thôi.”
“ Vậy nơi nghĩ đến nhất là đâu?”
“ Phòng thay đồ!”
“ Tránh ra đi!”
Lời ám chỉ ái muội, lại lần nữa khiến gương mặt bạn cùng trường kiệt xuất vì xấu hổ mà nhiễm hồng.
...........

Quán rượu đêm nay, không giống như mấy hôm trước. Hôm nay đặc biệt chỉ mở vì khách riêng khách của quán. Lưu Bỉnh Vĩ nắm hộp bằng vải nhung trong tay, lo âu mà ở khu dùng cơm ngoài trời đi tới đi lui, túm lấy cánh tay Cao Sĩ Đức hỏi:

“Cậu cảm thấy tôi cầu hôn sẽ thành công không?”
Cho tới nay khi đối mặt với các loại lý luận khó khăn nan giải đều thành thạo giải quyết, khó thấy được sự hoảng loạn từ thanh niên này, quả nhiên là bị người của cả đời mình Thạch Triết Vũ, làm cho tinh thần không ổn định.
“Đừng khẩn trương, tôi tin tưởng cậu có thể.”
Thân là bạn bè tốt khi còn học đại học, Cao Sĩ Đức đẩy Lưu Bỉnh Vĩ ở phía sau lưng, thay đối phương nói lời cổ vũ, Lưu Bỉnh Vĩ lúc này mới bước ra, hai chân run run, đi về hướng khu dùng cơm sớm đã bố trí ổn thỏa .
Ngay bàn ăn tại khu dùng cơm, Thạch Triết Vũ đối với Châu Thư Dật Lộ ra nụ cười đắc ý, nhỏ giọng mật báo:

“Tên ngốc kia tính toán hôm nay cùng tôi cầu hôn.”
“Cậu như thế lại biết?”
“Tôi nhìn lén xem nhật ký của anh ấy, hơn nữa…… anh ấy đem nhẫn cầu hôn rớt ở trong nhà tôi, là tôi thả lại trên xe cho anh ấy, hơn nữa lấy cá tính của anh ta tuyệt đối nhịn không nổi một tuần.”
Châu Thư Dật cười cười, từ trước kia đến bây giờ, cậu đều cảm thấy Lưu Bỉnh Vĩ sẽ thích đến người này, thật sự chính là tự ngược:
“Cậu sẽ đồng ý không?”
“Tại sao lại không? Dù sao từ cầu hôn đến kết hôn —”
Thạch Triết Vũ giang hai tay cánh tay, khoa trương mà nói:
“Còn có khoảng cách lớn lắm.”
“Là lý luận củ cải đỏ sao?”

“Không sai.”
Châu Thư Dật nhìn bọn họ đang đi tới chổ hai người, dùng ánh mắt đồng tình nhìn biểu tình khẩn trương của vị đại luật sư. Quả nhiên sau khi cậu ta dùng sức vỗ tay, mời tới hai nhân viên cùng bằng hữu đón tiếp Thạch Triết Vũ  đến chổ khu đất trống.

“Mọi người, tôi có chuyện cần tuyên bố.”

Chờ mọi người tất cả đều tập trung lại, Lưu Bỉnh Vĩ nắm lấy tay Thạch Triết Vũ, đi đến trước mặt mọi người, nhìn người yêu mình đã theo đuổi nhiều năm, nghiêm túc mở miệng.
“Anh biết, anh thật sự rất hay làm em giận, phản ứng cũng chậm chạp, nhưng em vẫn luôn bao dung cho anh, Anh thật sự rất thích cảm giác chung sống cùng em, hy vọng chúng ta có thể tiếp tục mãi mãi như vậy. Cho nên anh muốn biết, Thạch Triết Vũ........”

Lưu Bỉnh Vĩ hít vào một hơi, đối với người ở trước mắt liền quỳ một gối xuống đất.
“Em nguyện ý lấy anh không?”
“Lấy anh ấy đi!”
“Lấy anh ấy đi!”
Bên cạnh, mọi người đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo vui vẻ phấn khởi, náo nhiệt vỗ tay cùng âm thanh huýt sáo, nháy mắt vang vọng quanh khu dùng cơm tại quán rượu.
“Cầu hôn phương thức này thật không cần thiết, nhưng......”
Thạch Triết Vũ kiêu ngạo mà nâng cằm lên, chờ đến khi đối phương nghẹn lại hô hấp, nhìn mọi người nín thở chờ đợi đáp án, không thông báo trước một giây, mới lớn tiếng nói ra câu trả lời:
“Em đồng ý!”
“Triết Vũ……”
Lưu Bỉnh Vĩ cảm động mà ôm lấy người mà chính mình khổ tâm theo đuổi nhiều năm, ở trước mặt mọi người cỗ vũ.
“Hôn nhau đi”
“Ôm nhau đi”
Không khí dần hạ xuống, chậm rãi lại gần khuôn mặt của người yêu, không nghĩ tới lại bị đối phương chủ động câu lấy cổ, dùng nụ hôn cuồng nhiệt hung hăng lấp kín miệng. Con lừa, mãi mãi cũng đừng nghĩ chiến thắng củ cải đỏ kiêu ngạo. Mãi mãi cũng đừng nghĩ.

Quán rượu bị ánh đèn đường bao phủ, tràn đầy vui cười. Cũng tràn đầy, tình yêu hạnh phúc.
Bên trong quán rượu, Dư Chân Hiên đổ sữa bò vào trong cái ly, vòng quanh di chuyển quanh Bùi Thủ Nhất đang bận rộn. Bị người nọ vây quanh, chẳng những không lộ ra biểu tình thiếu kiên nhẫn, ngược lại ở thời điểm nhàn rỗi trước khi chuẩn bị điểm tâm, sờ sờ đầu tóc Dư Chân Hiên, sau đó cho hắn một cái mĩm cười nhàn nhạt.

Châu Thư Dật nhìn bạn học cùng trường đã đạt được kết quả, nghĩ thầm Nguyệt Lão quả nhiên đã sớm dắt mối tơ hồng, năm đó cả hai người đều khó chịu lẫn nhau, thế nhưng sau một vòng quanh lại làm bạn đời của nhau khiến người khác phải nhìn mà hâm mộ.
Đáng giận! Như thế nào lại có điểm ghen tỵ với Thạch Triết Vũ. Không hiểu được chờ đến khi nào cậu mới trở thành nhân vật chính được cầu hôn, vị Cao tiên sinh kia sẽ khi nào chuẩn bị bất ngờ như thế cho cậu hay không?
Không đúng, loại sự tình này còn phải để cậu mở miệng trước, nếu không cái người hũ nút kia không biết đến năm nào tháng nào mới có thể hoàn thành nguyện vọng cầu hôn của cậu.
Cao Sĩ Đức nhìn người yêu đứng ở trong đám đông. Biểu tình Châu Thư Dật trong chốc lát vui vẻ, trong chốc lát tức giận, một hồi lại nhíu mày suy tư, cũng đã hiểu rõ người kia đang suy nghĩ cái gì? Đời này, anh đều muốn dùng chính đôi tay của mình, bảo hộ sự tươi cười trong mắt của đối phương. Bởi vì cái may mắn kia, là “Cao Sĩ Đức” nguyện ý dùng cả một đời, hiến dâng lễ vật này cho “Châu Thư Dật”.
Bởi vì yêu nhau mà dâng lên lễ vật cả đời.

【 Hết truyện ❤】

**** Góc lãm nhãm****
Phần in nghiêng cũng như trước là mình tự thêm nha. Ai không thích có thể lướt qua ạ.
Cuối cùng cũng dịch xong truyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui