Tôi chính là tiêu bản xương ngay tại phòng y tế này, bị giá sắt cố định tại đây, nghe kể thì quả thật là rất bi thảm, đúng không?
Sai! Cái gọi là đời người cần phải tìm được thú vui của chính mình, mà tôi, là bộ xương tiêu bản Bony đẹp trai nhất, ngoài việc gánh vác nhiệm vụ giáo dục nhận thức về cấu tạo cơ thể cho học sinh, tôi càng thích ở chổ này mà nhìn học sinh ở đây tới tới lui lui, ví dụ như.....
“Này a a a .....đau đau đau đau đau.....thầy y tế, đừng đụng vào... ”
“Lại đánh nhau ! Có gan đánh nhau thì cũng đừng ở chỗ này mà kêu um sùm!”
Bùi Thủ Nhất là một thầy giáo không có lương tâm, rất hay bắt nạt người khác. Mà không sao bắt nạt rất tốt! Cho anh ngón cái! Trường học là nơi để học tập tri thức, vậy mà lại dám gây sự đánh nhau? Nên đánh thêm cho mấy cái, đau cho đáng đời.
“Trong vòng hai tháng không được đụng vào nước, ai dám làm vết thương này trở thành thối rữa thì chờ bị tôi đánh, nghe có hiểu không hả?”
“Dạ biết, dạ biết.”
“Vậy nên nói với tôi cái gì?”
“Cảm ơn thầy y tế.”
“Mau cút đi!”
“Cảm ơn thầy y tế.”
Mau cút đi, mau cút đi, nhớ kỹ nha mấy tên nhóc quậy, về sau đừng lại đánh nhau, ngoan ngoãn mà đọc sách đi biết không?
Sau khi tan học, Dư Chân Hiên mặc đồng phục vẫn còn nhăn nhúm đi đến quầy đặt dược phẩm, nghiêng đầu, nhìn bảng tên trên tiêu bản xương từ “Người trầm tư ” bị tên học sinh nghịch ngợm nào đó đổi thành “Xương cốt người chết.”
Nói bậy! Ngươi mới là bộ xương người chết! Tôi đây chính là tiêu bản xương Bony đẹp trai nhất, ngươi đúng là không có mắt nhìn?
A đây rồi! “Mì gói.”
Dư Chân Hiên duỗi tay mở ra hộp sọ của tiêu bản, từ bên trong lấy ra mì gói đã được giấu kĩ.
Này! Mở đầu người khác ra, liền không có thông báo trước một tiếng nào hay sao? Tiêu bản thì cũng cần phải có nhân quyền chứ!
“Cảm ơn.”
Thanh niên lấy đi mì gói, nghiêm túc mà đối với tiêu bản khom lưng nói lời cảm ơn. Đó, xem ra cậu như vậy là rất ngoan, tiêu bản tôi liền không cùng cậu so đo.
Cậu có thể tìm được là bởi vì thầy giáo vô lương tâm kia để cậu có thể được ăn no, đem thực phẩm trong ngăn tủ, đổi sang thành mì gói mà cậu thích ăn. Nhớ nên ăn nhiều một chút, như vậy mới có thể giống như tiêu bản tôi, lớn lên cao lớn, đẹp trai, mạnh mẽ .oa ha ha, oa Ha ha, oa ha ha ha ha.
Lúc sau, cũng không biết vì cái gì, thầy giáo y tế vô lương tâm kia đã chuyển đi, tuy rằng không nhìn thấy nhóm tiểu quỷ cao trung, lại có thể thấy những sinh viên thật trưởng thành, bản thân là tiêu bản có cốt cách, tiếp tục cùng bọn học sinh truyền thụ công việc dạy dỗ bọn họ về cấu tạo tri thức nhân loại.
“Tiểu bạch cậu nói đi, Triết Vũ có phải là không thích tôi hay không?”
Nhìn sang người đang đứng ở trước mặt, tên gọi là Lưu Bỉnh Vĩ, tiêu bản xương tôi thật sự nhịn không được trợn trắng mắt mà xúc động.
Được! Hiện tại là như thế nào? Tiêu bản xương tôi còn phải đảm đương nhiệm vụ giảng dạy về tình yêu? Cầu nhân duyên Nguyệt Lão? Thích thì liền thông báo cho tôi nghe? Chuyện này rất khó sao? Thật là. Còn có, đừng có gọi tôi là “Tiểu bạch”, có biết hay không tôi vào thời điểm cậu còn chưa sinh ra là tôi đã có mặt rồi? Không tôn trọng tôi chút nào, hừ?
Tôi tên là B...ON...Y có thể kêu tên tắt của tôi là BONY tiên sinh hay không hả ?
“Bạch soái soái, thật ngại tôi lại tới tìm cậu nói chuyện phiếm.”
Thạch Triết Vũ thấy trong phòng y tế không còn một bóng người, mới yên tâm đi vào, lấy ra ghế dựa ngồi kế bên cạnh tiêu bản xương.Làm ra vẻ thẹn thùng mà nói ra nguyên nhân.
“ Chính là thích một người, mà người đó cũng thích mình, thì thật sự rất hạnh phúc." Mẹ nó, các cậu một đám tới trước mặt tôi đang lòe mắt nhau à, là cố tình muốn ngược chết cẩu độc thân tôi? À không, là ngược chết xương cốt đơn thân tôi? Lần trước là tiểu bạch, lần này là bạch soái soái, khó trách các cậu đều sẽ thành một đôi, Nguyệt Lão thật là có mắt nhìn!
“Cậu nói đi, nếu cậu ấy theo đuổi được tôi rồi, liền sẽ không hiểu đến quý trọng ! Tôi đây có phải hay không nên làm bộ cái gì cũng không biết, để cậu ấy tiếp tục theo đuổi còn tôi thì chạy, như vậy trong mắt cậu ấy mới có thể vẫn luôn nhìn đến tôi.”
Được, đây là vấn đề khó khăn. Xem cậu khen ngợi tôi là Bạch soái soái, tôi phải trả lời cậu thôi. Cứ làm vậy đi, để cậu ta đuổi, đuổi càng lâu càng tốt, như vậy hạnh phúc có thể càng trở nên lâu dài hơn so với tình yêu mà mà cậu cho ngay, tiêu bản xương tôi chúc hai người hạnh phúc.
Sau này, lại qua rất nhiều năm……Bony bị bọn học sinh trong miệng truyền nhau rằng đã bị thầy y tế vô lương tâm kia mang đi tân trang, bài trí cho quán rượu sắp khai trương, còn bỏ tiền túi ra mua một tiêu bản xương khác tiếp tục đặt ở bên trong phòng y tế trường, tiếp tục đảm nhiệm giáo dục học sinh về trọng trách nhận thức cấu tạo cơ thể người.
“Thư dật, em còn nhớ rõ nơi này không?”
Cả hai người từng ở trước mặt Bony thông báo ở bên nhau, sau nhiều năm lấy danh hiệu học sinh cũ kiệt suất đều trở về trường để diễn thuyết.Cao Sĩ Đức vòng tay ra sau ôm lấy thắt lưng của người yêu, ôn nhu mỉm cười.
“Đương nhiên em nhớ rõ.”
Châu Thư Dật cũng lộ ra tươi cười, câu lấy cần cổ của đối phương, nói:
“Người nào đó ở tại nơi này, đối với em mà nói rằng『 Nói thích em, cũng không phải là nói đùa, nói rằng lựa nước đục thả câu, cũng là nói thật sự, em nói có thể được anh yêu là người thật may mắn, đáng tiếc em mãi mãi không biết, may mắn kia vẫn luôn đều thuộc về em…… Châu Thư Dật, anh thích em 』 "
Đã từng cho rằng đoạn tình cảm này chỉ có thể trộm gửi dưới đáy lòng, không thể ngờ lại có ngày có thể đối diện với hạnh phúc. Lại không nghĩ tới, Nguyệt Lão thế nhưng ở trên cổ tay hai người, trộm quấn lên duyên phận tơ hồng. Làm cho bọn họ, trở thành chổ dựa lẫn nhau, làm cho bọn họ trở thành người nhà của nhau.
“Xin lỗi, làm anh đợi lâu như vậy.”
Châu Thư Dật nhìn người trước mắt mình, tựa như có thể thấy được nhiều năm về trước, Cao Sĩ Đức chỉ dám lấy thân phận bạn bè mà yên lặng ở bên cạnh cậu.
Cao Sĩ Đức lắc đầu, nói:
“Em đáng giá, đáng giá làm cho anh dùng cả đời để chờ đợi.”
“Sĩ đức.”
“Hả?”
“Em yêu anh.”
“Anh cũng vậy.”
Càng dựa đến gần khuôn mặt, chậm rãi đặt nụ hôn lên trên cánh môi, nhắm lại hai mắt, cảm thụ hơi thở của người bên cạnh, cùng hương thơm mát của dầu gội bạc hà, nhàn nhạt từ ngọn tóc bay đến chóp mũi. Nâng lên tay, xuyên qua eo của đối phương ôm chặt lấy thân người phía trước, đầu ngón tay thông qua lớp áo tây trang cảm thụ đến xúc cảm của làn da truyền lên đến đại não, Châu Thư Dật nhịn không được cong lên khóe miệng, ở tình huống vốn đang hôn nhau lãng mạn lại bật cười.
“Phá hỏng không khí.”
Bắt được người nào đó làm gián đoạn nụ hôn, bất đắt dĩ mà sủng nịnh kháng nghị, nhìn sang đầu sỏ gây tội, dò hỏi.
“Làm sao vậy?”
“Anh xem!”
Một tay chỉ về hướng góc phòng y tế, một tay kia vỗ vỗ phía sau lưng Cao Sĩ Đức, muốn anh xoay người. Cao Sĩ Đức nhìn theo hướng người yêu chỉ, liền thấy tiêu bản xương đặt trong góc, thế nhưng làm ra động tác che mặt thẹn thùng, cũng cong lên khóe miệng, cười cười mà nói:
“Xem ra cái này là truyền thống, cũng truyền lại cho những học sinh lớp sau rồi .”
Từ trước kia khi bắt đầu, ở trường, bọn học sinh liền ưu ái đem tiêu bản xương đùa nghịch thành các loại tư thế kì lạ, bất quá vị tiêu bản xương này hẳn là tiêu bản mới đi, vì cái nguyên bản kia đã bị Bùi Thủ Nhất đem ra quán rượu mấy năm trước rồi, đầu của nó còn bị Cao Sĩ Đức chơi mà rớt hư, đành phải treo cái chụp đèn lên trên đỉnh đầu mà che giấu.
Châu Thư Dật thu hồi tay, nắm lên nắm tay để ở bên miệng, nhịn cười , nói:
“Anh nói, nếu một lát chúng ta làm chút chuyện xấu xa gì đó, thì có làm cho nó thay đổi tư thế hay không, anh có thể hay không bị dọa đến chạy trối chết?”
Từ từ! Chuyện xấu xa là chỉ cái gì? Cao Sĩ Đức lộ ra nụ cười mĩm, nghiêng đầu nhìn sợi tóc mềm mại của người yêu, vì hôm nay đến trường học cũ để diễn thuyết, nên em ấy từ sáng sớm liền rời giường rửa mặt chải đầu để chuẩn bị, tóc ngắn phía sau phần cổ bay tới mùi hương sữa tắm, rõ ràng là anh cũng có dùng, nhưng ở trên người đối phương lại có mùi hương không giống nhau, thật là mang đến rất nhiều, rất nhiều…… khiêu khích cùng hương vị hấp dẫn không thể nói rõ...……liền không nhịn được cúi đầu, hôn lên phía sau cổ của người yêu.
“Cao Sĩ Đức……”
Vội gọi tên người đang có ý định xấu xa, vốn định nói còn có người đang xem, nhưng giây tiếp theo đại não lại chủ động tự vả mặt, phòng y tế ngoại trừ bọn họ ra thì chỉ có một tiêu bản xương thôi, lấy đâu ra “Người”?
“Hư.” Luyến tiếc kết thúc, người nọ tiếp tục hôn ở nơi khác, ngón tay càng ngày càng có ý xấu mà cởi bỏ đi áo khoác tây trang của đối phương, kéo ra nút thắt nơi cà vạt kéo dần xuống cổ áo, lộ ra phía trong càng nhiều da thịt.
“Nơi này là học…… Trường học……”
Hạ giọng nhắc nhở, vốn nên ngăn cản người nọ lại nhưng đôi tay lại lẳng lặng rũ xuống bên cạnh người, bị động mà trở thành tội phạm cùng đối phương, hô hấp dần dần hỗn loạn, xuyên qua lồng ngực đang phập phồng, cảm nhận lửa cháy trong lòng người bên cạnh.
Cao Sĩ Đức nghiêng mặt, dùng môi dán trên vành tai người yêu, ái muội mà nói: “Khi lên cao trung, anh đã có ý nghĩ này đối với em.”
Năm 17 tuổi, trong khi hỗ trợ giúp đội bơi lội kiểm tra vòi nước đã khóa trong các phòng tắm, vô tình kéo ra tấm màng, lại thấy Châu Thư Dật đang đứng dưới cột nước toàn thân trần trụi, mà người đang tắm rửa cũng quay đầu nhìn về phía Cao Sĩ Đức đang kéo ra tấm màng .
『 Như thế nào lại là cậu ? 』
17 tuổi, còn không biết tương lai sẽ cùng người trước mắt trở thành bạn đời, vẫn là luôn cùng Cao Sĩ Đức tranh giành danh hiệu số 1, nên Châu Thư Dật ngoài phản ứng chán ghét ra vẫn là chán ghét.
『 Tôi, tôi.....』
17 tuổi Cao Sĩ Đức, vừa mới xác nhận bản thân mình rất thích “Châu Thư Dật” , đến nỗi anh càng không dám nghĩ đến bước thêm mối quan hệ với người nọ.
『 Cậu rốt cuộc muốn cái gì? 』
Tắt đi vòi nước, không kiên nhẫn mà xoay người, trừng mắt nhìn đối phương, trong mắt cậu, đối phương cũng chỉ là một thanh niên giống mình. Nhưng Châu Thư Dật lại không biết một màn này để lại cho người thanh niên 17 tuổi Cao Sĩ Đức có bao nhiêu chấn động trong lòng.
Cao Sĩ Đức tầm mắt, không chịu khống chế mà từ khuôn mặt Châu Thư Dật nhìn sang dần xuống phía dưới, sau đó dừng lại ở nơi không nên thấy...... Phần yết hầu trượt lên xuống, không tự giác mà nuốt nước miếng, trái tim phụ trách vận chuyển máu lưu thông lại tựa như đã chạy như điên đến hết 800 mét quanh sân thể dục, tim trong lòng ngực cũng kịch liệt nhảy lên. Vì thế đầu mũi liền nóng lên ướt cả một mãng, máu mũi cũng cứ như vậy mà từ bên trái lỗ mũi chảy xuống……
『 Tôi tới đưa khăn tắm cho cậu! 』
Hoảng loạn mà đem khăn lông sạch sẽ trên tay nhét vào lồng ngực của đối phương, cũng mặc kệ Châu Thư Dật có hay không nhận được, lập tức xoay đầu hốt hoảng chạy ra khỏi phòng tắm hoa sen đang trở nên nóng quá nóng.
“Cao Trung?”
Bạn học kiệt xuất đến trường học cũ để diễn thuyết nay đã 20 tuổi Châu Thư Dật, giơ lên khóe miệng, nghe đoạn câu chuyện xảy ra lúc học cao trung, liền có ý giễu cợt.
“Anh thật là biến thái. Thế nhưng đối với trẻ vị thành niên có suy nghĩ bậy bạ.".”
“Thật ngại, khi đó anh, cũng là trẻ vị thành niên.”
Châu Thư Dật nhăn lại cái mũi, nói:
“Thật đáng tiếc, mỗi lần anh kể lại chuyện trước kia, em đều không có ấn tượng.”
Khi đó cậu vẫn yêu thầm Tưởng Duật Hân, đối với Cao Sĩ Đức chỉ có sự khó chịu, nên chuyện này khi anh kể, cậu năm 17 tuổi, không nhớ chút nào.
Cao Sĩ Đức ôn nhu vuốt ve vành tai của người yêu, thâm tình chăm chú nhìn vào mắt đối phương:
“Không sao, bởi vì những chuyện đó anh đều nhớ rõ. Về sau vẫn còn rất dài anh sẽ từ từ kể cho em, mỗi một chuyện mà anh kể, sợ rằng kể đến khi em thành ông lão rồi cũng kể không xong."
“Được, giao ước, anh phải cùng em nói xong chuyện xưa, nếu không, không được buông tay em ra."
Châu Thư Dật vươn ngón út của tay phải lên, biểu lộ hạnh phúc tươi cười, nói.
“Một lời đã định.”
Một người khác cũng cong lên khóe miệng, vươn ngón út tay phải của chính mình, câu lên ngón tay của đối phương. Phòng y tế, bởi vì không khí dạt dào đầy hồng phấn, chậm rãi gia tăng nhiệt độ. Trong một góc, tiêu bản 2 hào rốt cuộc cảm nhận được sự chua xót của tiền bối trước đây, không thể nhìn trộm bèn đưa tay che lấy mặt mình, không đi quấy rầy hạnh phúc của cặp đôi kia, sau đó một lúc sau hai người rời đi khỏi phòng y tế, đi đến nơi khác, tiêu bản dâng lên trong lòng đầy lời chúc phúc dành riêng cho hai người.
【 xong】
****** Góc lãm nhãm******
Thật ra tui định viết thêm H nhưng mà nếu thêm vào thì không hợp lý lắm. Nếu mọi ng muốn thì mình sẽ viết một phần riêng thôi à*