Cuộc So Tài Học Đường

Ôi trời!!! Tại sao nó lại thường rơi vào những cảnh dở khóc dở cười như thế chứ? Thật là mất mặt, nó ko thể nào nói ‘ko’ với hắn…đó là luật chơi…
“Khăn đâu, khăn giấy đâu hết ‘rùi’ ?” Nó nằm trên giường ‘bệnh’ quơ tay loạn xạ, cái bé mũi thân ‘iu’ của nó cứ ‘hít hà’ ‘hít hà’…khó chịu quá…
“Dạ đây, thưa tiểu thư.” Anh Khanh vừa bước vào phòng với hàng chục hộp khăn giấy để trên bàn.
“Hắt xì…cám..ơn..hắt..xì..hơi..ặc” Nó khốn khổ lấy cái khăn hỉ vài cái…xịt xịt…
“Wake up in the morning feeling like P Diddy
(Hey, what up girl?)
Put my glasses on, Im out the door - Im gonna hit this city (Lets go)
Before I leave, brush my teeth with a bottle of Jack
Cause when I leave for the night, I aint ing back…”
Bỗng tiếng chuông điện thoại của nó kêu inh ỏi, anh Khanh biết ý liền lui ra ngoài. Nó chồm người tới lấy điện thoại nằm trên bàn- cạnh cái laptop.
“Alô..” Nó ráng lấy giọng bình thường tuy vậy vẫn còn nghe rõ tiếng khàn..(người bệnh mà).
“Hey, dạo này vẫn okie chứ hả?” Đầu dây bên kia, một giọng nam trầm cất lên.
“Ai ‘dzậy’?”
“SẶC..Mới có ‘mấy tháng’ mà đã quên ‘rùi’ sao, tên ‘nô tì’ kia?
Cái gì? ‘Nô tì’??? Nó đã nhớ ra được điều gì đó…nó quay lại ngó cái điện thoại…đúng ‘rùi’, cái số điện thoại ‘ma’ này, còn ai khác ngoài tên Kim Huyền Ảnh xấu xa kia nữa chứ…
Nó đang định tìm hắn để tính sổ ai dè hắn lại tự nộp mạng…
“Một tháng còn ko nhớ nỗi lấy gì ‘mấy tháng’?” Nó nói giả nai..
“Ồ, nhưng chắc cô còn nhớ chuyện tụi mình ‘kiss’ nhau ở…”
“STOP”
Cái tên trời đánh này, “mi mà còn nói nữa mi tin ta sẽ ‘cạp’ mi te tua ko hửm”, lòng căm thù của nó đã bốc từ chân lên đến đỉnh đầu cháy ‘xèo xèo’..
“Này, tôi cấm cậu…”
“…nhắc lại chuyện này.” Kim Huyền Ảnh chợt típ lời nó.
“Ừ” Nó nói lạnh băng.
“Hơ hơ…Nếu cô ko nói quên tôi cũng ko nhắc lại làm gì đâu^^”
Chợt nó hồi tưởng lại ba tháng trước…cuộc sống của nó như rơi xuống chín tầng địa ngục…thật là ‘thảm khốc’..
------------------
““Hai em đang làm gì thế?” Tiếng một người phụ nữ văng vẳng.
Trời ơi! Đó là cô Nhã-hiệu trưởng trường Noble…
HU HU HU ….Tiếng khóc ai oán của nó càng to hơn, vang khắp cả sân trường…
Tên Kim Huyền Ảnh buông nó ra…
Tử Ân chạy đến bên nó ‘rùi’ nhỏ đưa cho nó cái khăn giấy…nó xuýt xoa…
“Dạ, thưa cô, ko phải lỗi của Mỹ Lan…” Tố Tố la lên trong khi chạy lại chỗ nó.
“Cô ko hỏi em, cô đang hỏi Dương Mỹ Lan và Kim Huyền Ảnh” Cô Nhã đáp lạnh lùng ‘rùi’ nhìn đứa này đến đứa kia, ko một ai dám nhúc nhích.
Trong lúc cả sân trường im lặng đến nghẹt tim, có thể nghe rõ cả ‘tiếng lá rơi’…một trong hai đứa nó cuối cùng cũng lên tiếng
“Thưa cô, cho em được giải thích…” Đó là Kim Huyền Ảnh.
“Được rồi, em nói cô nghe thử xem”.
Mọi người đã chuyển hướng nhìn Kim Huyền Ảnh ko chớp mắt, mặt ai cũng hồi hộp tò mò…
Nó đang thầm nghĩ ‘có khi nào tên này lại đem chuyện cá cược của tụi nó ra kể cho bàn dân thiên hạ ko’, nếu như thế thì...
“Thưa cô, vì em thích bạn Dương Mỹ Lan nên em mới hôn bạn ấy”
RẦM
Nó như vừa bị một quả tạ đè lên người, Kim Huyền Ảnh…hắn nói bậy bạ gì thế?
“Cái gì?” Cô Nhã dường như há to hết cỡ, mắt vẫn đăm đăm nhìn Kim Huyền Ảnh nghi hoặc..
“Dạ, em thích Dương Mỹ Lan và bạn ấy cũng thích em…trong trường Noble đâu có quy định cấm học sinh thích nhau, phải ko cô?”
“Ờ… ừk…nhưng mà các em…”
“Em nghĩ chắc cô cũng hiểu và thông cảm cho tụi em vì em thật sự rất thích bạn ấy.”
“Nhưng…”
“Cô yên tâm, tụi em sẽ ko để việc này ảnh hưởng đến chuyện học tập hay danh tiếng nhà trường đâu ạ”
“Nhưng đã có lần đầu thế nào cũng có lần sau…”
“Em hứa sẽ ko để chuyện tương tự xảy ra nữa.”
Kim Huyền Ảnh cứ nói tới tấp ko kịp để cô Nhã lẫn nó hó hé câu gì, nó đang ‘mún’ nhảy vào chặn họng hắn ngay tức khắc để minh bạch thì hắn đã kéo nó đi lên cầu thang dẫn về lớp…để lại đằng sau bao ánh mắt: ngạc nhiên có, khâm phục có, ngưỡng mộ có…ngay cả sự ghen ghét, đố kị tức giận của ‘mí’ fan girl đối với nó…
Còn nó thì chả thấy chuyện này hay ho gì. Tay trong tay cùng với Kim Huyền Ảnh, đang suy nghĩ mông lung về chuyện hồi nãy hắn nói ‘có thật ko?” ‘hắn thích mình hồi nào dzạ?’ thì…
“Cô tin thật sao? Tối nay nhớ có mặt đúng giờ đấy!”
“Cái gì?” Nó như ‘mún’ té ngửa…
Cứ tưởng hắn cho qua chuyện này ai dè nó đã lầm to…nó phải công nhận tài năng diễn xuất của tên này chuyên nghiệp cỡ nào, …đến nó cũng tưởng là thật..’ngu quá’…
****…****
Tối ngày hôm đó, Mỹ Lan phải lết tới cái bữa tiệc của Kim Huyền Ảnh như yêu cầu và phải phục vụ từng học sinh ở đó như bồi bàn…nó ko thể nói ‘ko’ với hắn…
Ngày thứ hai, nó bị hắn tống ột đống danh sách thức ăn, nước uống ưa thích hằng ngày của hắn và bắt nó phải tự đi mua…
Khốn khổ thay…hắn luôn nói đã gắn ra-đa theo dõi nó…nếu làm sai hắn sẽ tăng hình phạt gấp đôi…>””<
Cái quái quỷ gì đây??? Ai trong gương kia, đó là tôi sao???
Mỹ Lan giống như một con búp bê ngoan ngoãn, ngồi yên cho hai đứa bạn thân ‘hành xác’ một tiếng đồng hồ…
Sau đó, một chiếc S-class màu bạc đã đậu sẵn trước cổng nhà nó…và đưa ba đứa đến một nơi khác…
….
.....
“Đến nơi rồi bà bạn, xuống xe đi.” Tử Ân nhẹ nhàng mở cửa xe ra rồi nhỏ cười tươi nói.
“Tui chả hiểu chuyện gì hết? Trừ khi mấy bà nói cho tui biết, nếu ko tui sẽ ko xuống đâu..KHÔNG”
Mỹ Lan nhăn mặt nhíu mày, cố bám bíu hai tay nắm cửa, thà chết chứ nó nhất quyết ko chịu xuống…Tử Ân và Tố Tố trông có vẻ bực mình, tụi nó cố lôi Mỹ Lan ra khỏi chiếc xe nhưng dường như ‘ lực bất tòng tâm’…cảnh tượng mà tụi nó đang diễn trông buồn cười hết sức…
“Bây giờ bà vào trong đi rồi tui sẽ kể cho bà nghe” Tố Tố mệt mỏi nói trong khi tay nhỏ vẫn còn cầm chắc tay Mỹ Lan kéo ra nài nỉ.
“KHÔNG…Mấy bà lôi tui đến đây làm gì? Thật ra đây là chỗ quái quỷ nào vậy..ở đâu mọc ra cái…”
“Đây là nhà bác tôi.” Một giọng nói chen ngang vào mạch suy nghĩ của nó…một giọng nói cứ ám ảnh nó từ đầu năm học đến giờ..
“Kim Huyền Ảnh”
Hắn đang đứng trước mặt nó, với bộ lễ phục bằng nhung trắng, cổ cao…mái tóc bù xù ngày thường của hắn bây giờ được vuốt thẳng nếp..khuôn mặt trắng hồng đầy đặn, từng đường nét hoàn hảo đến ko ngờ…khiến cho Mỹ Lan nhận thấy Kim Huyền Ảnh trông giống như một thiên…
“Ko thể nào” Hắn ko thể là một thiên ...thần được, phải nói là một ác ma đội lốt thiên thần mới đúng.
“Mỹ Lan, bà nói gì thế?” Tử Ân lay tay nó làm nó giựt cả mình..
“Hả?”
Bỗng từ bên trong một ngôi biệt thự ‘cực lớn’, đám đông đang từ từ bước ra- bây giờ nó mới để ý, một villa được trang trí thật lộng lẫy..đầy vẻ nguy nga, tráng lệ…toàn bộ như được dát vàng ấy..hai bên cánh cổng villa là những cây thông noel với những trái châu, hồng ngọc, ánh đèn đỏ xanh trông thật thích mắt…mọi người ai cũng ăn mặc sang trọng, tất cả đều đang chăm chú nhìn nó tò mò.
……
“Này, cô ko định ở luôn trên đó chứ?”
Một bàn tay trắng mịn đặt ngay trước mặt nó…
“Cậu…”
Nó như bị thôi miên bởi nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời kia…mặc dù bây giờ đã hơn 8 giờ tối=.=
Nó để tay lên rồi từ từ bước xuống xe, mắt nó vẫn nhìn đăm đăm vào đôi mắt đẹp mê hồn của Kim Huyền Ảnh, chưa bao giờ nó thấy hắn ‘đẹp giai’ đến như vậy…nó như bị hoa mắt rồi chăng???
Tim nó đập loạn xạ, mặt nó chợt đỏ như trái cà chua chín>.”<


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui