Để cho Laubos không còn cảnh giác với mình và an tâm đi xa nhà, Tiêu Bách quyết định tiếp tục ở lại đó một tháng, nên làm cái gì thì làm cái đó.
Laubos lần này cũng không sinh nghi, tiếp tục hưởng thụ sự hầu hạ của Tiêu Bách.
Đương nhiên, Tiêu Bách cũng sẽ không quên thỉnh thoảng tìm cơ hội nhắc nhở tên kia, Laubos tuy rằng rất khó chịu nhưng vì lần trước là mình mở miệng trước, nên để giữ lại mặt mũi, hắn cũng chỉ có thể nhịn lại sự nóng nảy của mình.
Mỗi ngày cứ như vậy trôi qua, đến giữa tháng 8, Laubos cũng ra ngoài dưới ánh mắt đầy kì vọng của Tiêu Bách.
Nhìn thân ảnh màu vàng dần dần biến mất trong ánh chiều tàn, trong lòng Tiêu Bách cũng nhẹ nhõm.
Nhưng tạm thời hắn vẫn chưa dám hành động thiếu suy nghĩ vì ai biết tên chết bầm kia có tự dưng mà quên thứ gì rồi quay lại hay không.
Vì vậy, Tiêu Bách an tĩnh ngồi ở trong động, bắt đầu mỗi ngày đều làm một việc- nhập định.
Được Laubos “giúp đỡ” nên Tiêu Bách trong khoảng thời gian này để lòng của mình có thể bình tĩnh đã không ít lần tiến vào trạng thái nhập định, thực lực của hắn bây giờ đã tiến bộ không ít.
Hơn nữa, trước đây hắn đã uống vào nước sinh mệnh, nên chắc không lâu nữa hắn có thể đột phá đến tầng thứ 9.
Nếu như không gặp phải Laubos, có lẽ Tiêu Bách sẽ vô cùng vui mừng với tin tức này, nhưng bây giờ cùng ở với cái tên biến thái kia lâu, Tiêu Bách phát hiện thực lực của hắn cao lắm cũng chỉ đủ gãi ngứa cho đối phương.
Dù sao thì Laubos trong Long tộc cũng là người có năng lực, trải qua mấy nghìn năm lột xác, màu vàng trên vảy của tên kia đã rắn chắc hơn bất cứ một loại áo giáp đẳng cấp nào, những công kích tay chân và công kích ma pháp vốn chẳng thể tạo được thương tổn gì.
Hơn nữa trong Long tộc đời đời di truyền những ma pháp Long ngữ cao cấp, hầu như mỗi một cự long đều là Ma vũ song tu trời sinh, nếu không phải Long tộc có quá ít, sợ rằng hiện nay thống trị thế giới cũng không phải nhân loại.
Nói chung, bất kể là ưu thế tự nhiên hay là cái gì, Laubos hơn Tiêu Bách không phải chỉ một chút.
Huống hồ Tiêu Bách đã chết một ngàn năm, nói cách khác, hắn đã không tu luyện trong 1000 năm đó.
Mà cuộc đời của một cự long tương đối dài, Laubos trong một ngàn năm này kể cả không chuyên tâm tu luyện thì thực lực so với Tiêu Bách bây giờ vẫn là một trời một vực.
Tạo hóa trêu ngươi, biết rõ là không thể nào thay đổi được hiện thực nhưng chuyện này vẫn làm cho Tiêu Bách buồn bực một khoảng thời gian dài.
Mọi người nói xem hắn rốt cuộc là tạo ra nghiệt gì? Tại sao lại cứ gặp phải kẻ sau cực phẩm hơn kẻ trước, người sau biến thái hơn người trước?.
Nói thật, ngày xưa hắn cũng từng là một Vong linh pháp thần đầy vinh quang, nhưng giờ mà đem so với mấy kẻ hắn gặp thì hắn chỉ đáng đi lau giày cho người ta.
Nhưng mà cũng may Tiêu Bách có một loại tinh thần vô cùng kiên cường, dân gian gọi là: “Gián đập không chết.” Thế nên chỉ rối rắm vài ngày thì lòng hắn đã thông suốt.
Cái này, nói như thế nào đây,… Nếu bại bởi thực lực của đối phương vậy thì phải thắng ở phương diện trí lực!
Tiêu Bách cảm giác mình là một người thật là thông minh, rất có ngộ tính.
Vì vậy, sau khi kiên trì đợi vài ngày, biết tên chết bầm kia sẽ không trở về, hắn bắt đầu hành động…
Đầu tiên là cầm tất cả những thứ tốt trên chiếc “giường” kia nhét vào trong nhẫn không gian, sau đó dùng những miếng vải vụn nối với nhau thành một sợi dây.
Làm xong tất cả công tác chuẩn bị, Tiêu Bách đem Phì Điền đã bị đói vài ngày đi ăn kết giới phòng ngự.
Lúc này trời cao hoàng đế xa, hắn muốn làm gì thì làm.
Nhưng suy nghĩ một chút, để đề phòng vạn nhất, Tiêu Bách cố ý triệu hồi ra một con bộ xương binh, giả dạng làm bộ dáng của mình thường ngày, ngẩng đầu 45 độ ưu thương nhìn trời.
Tuy rằng bộ xương binh không có ý thức của bản thân nhưng đối với những mệnh lệnh cơ bản thì vẫn có thể làm được.
Sắp xếp hoàn tất, Tiêu Bách vỗ tay một cái, hài lòng nhìn hang động không khác gì bình thường, lập tức nhìn về phía bộ xương binh đang học ngồi trông vô cùng ra dáng.
Đều mang màu trắng của xương cốt và thần thái cũng ngây ngốc như nhau, đều có dáng vẻ không chút tức giận… Thực chất đây cũng chỉ là một bộ xương khô bình thường, nhưng Tiêu Bách vẫn thấy được đâu đó trong đấy bóng dáng chính mình, điều này làm cho người thẩm mỹ có hạn như hắn cũng cảm thấy rợn người, bao giờ trở về xã hội con người, nhất định phải thoát khỏi hình dáng không chút đẹp đẽ này.
Trăng treo trên cao, ánh sáng trong trẻo trải khắp mặt đất, toàn bộ núi non đều trở nên vô cùng yên tĩnh cùng trống trải trong màn đêm.
Gió nhẹ phất qua núi non, hồ nước, làn nước chợt gợn sóng, bên trên thoáng hiện lên ảnh ngược của vách núi nham thạch gần đó lởm chởm những đá.
Lúc này, một thân ảnh lén lút treo mình ở trên một sợi dây, cẩn thận bám vào vách núi leo xuống.
May là Tiêu Bách bây giờ chỉ là một khung xương, trọng lượng nhẹ, nếu không thì sợ rằng sợi dây đã đứt vì không chịu nổi sức nặng.
Phì Điền nằm trên cái đầu bóng loáng của Tiêu Bách lười biếng ngáp dài, thân hình nó vốn gầy đi được một chút, nhưng bởi vì vừa mới ăn như điên nên giờ đã trở lại hình dạng ban đầu.
So sánh với Phì Điền đang nhàn nhã thì Tiêu Bách khốn khổ hơn nhiều.
Bởi vì lúc trước không ngờ tới vách đá lại cao như thế, nên sợi dây của hắn sử dụng không tới một phần ba quãng đường đã tới cuối dây.
Phía dưới gió càng lớn hơn, quất vào trên người của Tiêu Bách làm chơ các khớp xương của hắn kêu lên kẽo kẹt, sợi dây cũng bị đung đưa qua lại.
Tiêu Bách vừa nắm chặt lấy vách đá lởm chởm đá, vừa liếc mắt nhìn xuống dưới.
Dưới vách đá sâu không thấy đáy, mơ hồ có thể thấy được những gợn sóng lăn tăn của hồ nước, giống hệt như tâm tình lúc này của Tiêu Bách, vô cùng lạnh lẽo.
Bây giờ mà có leo lên cũng không để làm gì, hắn đã không thể quay lại, lẽ nào hắn cứ phải ở đây chơi trò đu dây.
Tiêu Bách trong phút chốc rơi vào tình thế khó xử, bỗng Phì Điền kinh hoàng nhảy dựng lên, vội vã vỗ ót hắn, sau đó chỉ lên bầu trời.
Hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy có một bóng đen đang che phủ kín cả bầu trời.
Một cơn gió lạnh bỗng thổi qua sau lưng hắn, bỗng có một loại dự cảm xấu nhanh chóng từ trong lòng bò lên đầu của hắn.
Không đợi hắn suy nghĩ xong, phía sau truyền tới một hơi thở ồ ồ cùng một âm thanh ngay sát bên cạnh, Tiêu Bách cứng người, lúc này hắn hơi quay đầu ra sau.
Trong bóng đêm mờ tối, một đôi mắt rồng màu vàng kim mang theo quang mang dữ tợn nhìn chằm chằm vào hắn.
Tiêu Bách thình lình rùng mình một cái, tiếng chuông trong lòng điên cuồng reo vang.
Laubos chậm rãi lên tiếng, hàm răng trắng nhọn hoắt lúc này bên trên lại có chút máu dính lên.
Hắn nheo lại cặp mắt rồng lạnh thấu xương kia, không nhanh không chậm phun ra tiếng nói lạnh như băng: “Anh bạn già, xin hỏi ngươi thế này là muốn đi đâu? “
Bị đối phương dùng ngữ khí không bình thường dọa cho hồi phục tinh thần, Tiêu Bách vội vàng ha ha cười để che giấu sự chột dạ của mình: “Cái này… Ngủ không được, nên đi ra đu dây tí ý mà.” Để tỏ rõ sự trong sạch của mình, hắn còn cởi nút dây đang buộc trên người mình, đung đưa qua lại vài cái.
“Oh, vậy ngươi thật đúng là nhàn nhã thoải mái ha…” Laubos hất đầu nhìn chằm chằm vào bộ xương khô này, thanh âm bình tĩnh không thể hiện một chút nào tâm tình của hắn.
Tiêu Bách trong lòng lo sợ, hắn nắm chặt lấy sợi dây, sợ hãi giống như sắp mất mạng.
“Xem ra lúc ta rời đi, ngươi đã quá buồn chán rồi.”
“Hắc hắc, vẫn tốt ạ… À, quên hỏi… Ngài tại sao lại trở về thế?”
“Lúc ra khỏi động ta đã để quên chút đồ.” Laubos tùy tiện tìm một lý do, hắn sẽ không thừa nhận chính mình vẫn chưa có đi xa nhà, mới chỉ đi đến gần đây lượn vòng vòng một chút, thuận tiện giết mấy con ma thú, sau đó sẽ chạy về bên hồ nghỉ ngơi.
Vốn cứ nghĩ rằng cứ như vậy một thời gian rồi lại trở về trong động, thật không ngờ là hắn còn chưa rời đi được mấy ngày, cái tên xương khô kia đã bắt đầu không an phận.
“Quên đồ vật, vậy ngài nhanh về đi thôi.” Tiêu Bách không hề tin cái cớ này của tên chết bầm kia, nhưng bên ngoài thì hắn vẫn giả vờ giả vịt.
“Quên đi, ta hiện tại không muốn đi ra ngoài nữa.”
“Khụ khụ…” Tiêu Bách thiếu chút nữa bị những lời nói của Laubos làm cho sặc: “Cái gì, lẽ nào ngươi…” Chỗ nào đã xảy ra vấn đề?
Cuối cùng, hắn còn chưa kịp nói ra nốt, đã bị Laubos quăng tới một ánh mắt hung ác, nên đành cố gắng nhẫn nhịn nuốt xuống.
“Ta nói này Tiêu Bách, chúng ta đã biết nhau không phải một hai ngày… Đừng cho là ta không biết ngươi định làm cái gì, ngươi là muốn nhân cơ hội ta rời đi liền chạy trốn đúng không!”
Tiêu Bách rùng mình, vội vàng nói: “Tôi nào dám đâu…” Hắn nắm chặt lấy sợi dây, bàn tay xương bắt đầu lặng lẽ di chuyển.
Đáng tiếc rằng đã từng có tiền án nên làm sao Laubos còn dễ dàng tin tưởng cái bộ xương khô dối trá này, hắn chớp mắt rồi nhìn đến Phì Điền đang nơm nớp lo sợ trên đầu Tiêu Bách, nghiến răng rồi nói ra âm thanh âm trầm: “ Phệ ma thánh thú, ngươi chính là dựa vào cái con chuột này nên mới có thể dễ dàng phá vỡ kết giới phòng ngự của ta… Tiêu Bách, ngươi đừng tưởng rằng có thể lừa ta một lần thì còn có thể tiếp tục lừa ta lần thứ hai!”
Tiêu Bách nhất thời im lặng, không nói.
Tên chết bầm này đúng là sống hơn ngàn năm có khác, trí khôn tăng lên không ít!
Chỉ sợ lần này không dễ lừa gạt giống như trước kia, Tiêu Bách nhanh chóng xem xét tình huống lúc này, quay trở lại sẽ càng khó chạy trốn hơn, đã như vậy… Đành đánh liều, Tiêu Bách cắn chặt răng, hoặc là không không làm đã làm thì phải làm tới cùng, hắn trực tiếp cắt đứt sợi dây.
Sự việc phát sinh quá nhanh, hơn nữa Laubos còn đang nổi nóng, căn bản không ngờ tới Tiêu Bách sẽ đột nhiên ra chiêu ấy, nên sửng sốt mất vài giây, lúc sau mới giương cánh lao xuống phía dưới.
Đáng tiếc Laubos đã phản ứng chậm mất một nhịp, phía dưới hồ nước “Bộp” một tiếng, những bọt nước bắn lên che mất thân ảnh của Tiêu Bách.
“Chết tiệt!” Laubos gầm lên giận dữ, hắn không chút do dự, trực tiếp lao vào trong nước.
Tiêu Bách cho rằng rơi xuống nước thì sẽ bình an vô sự, nhưng hắn không ngờ tới rơi từ độ cao như vậy đập xuống nước sẽ mang đến một lực đánh mạnh đến vậy.
Làm cho hắn tối tăm mặt mũi, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Laubos thật vất vả trong nước tìm bộ xương khô kia mang lên, lúc ngoi lên thì sắc trời đã sáng rõ.
Laubos ném Tiêu Bách lên mặt đất.
Hắn tức giận đặt mông xuống đất, cả người ướt nhẹp, bộ dạng vô cùng chật vật.
Hắn trừng mắt nhìn bộ xương khô đang không chút cử động kia, rõ ràng đã sớm biết bộ xương kia – Giang sơn dễ đổi bản tính khó rời, nhưng thấy tên khốn nạn kia trăm phương ngàn kế chạy trốn, muốn Laubos không nổi giận là chuyện không thể nào.
Cũng không xem xem, hắn hiện tại phải sống cuộc đời cấm dục như vậy là do ai ban tặng!
Hết lần này tới lần khác cái tên đầu sỏ gây ra mọi lỗi lầm không những không chút nào tỏ ra ăn năn, hơn thế nữa còn muốn chạy trốn… Càng nghĩ càng tức giận, hơn nữa một thân dục hỏa đã phải nín nhịn một thời gian quá dài mà vẫn chưa được phát tiết, thế nên càng là đổ thêm dầu vào lửa, dẫn đến Laubos bây giờ trông vô cùng dữ tợn, giống như vừa nuốt phải một túi thuốc nổ vậy.
May mà lúc này Tiêu Bách đã hôn mê bất tỉnh, bằng không có khi đã bị Laubos nổ cho tan xương nát thịt.
Ba ngày sau
Mặt trời nhô lên cao, làn gió trong lành khẽ thổi, Tiêu Bách đang hôn mê dần tỉnh lại, hắn phát hiện khung xương của mình đã bị “Chia năm xẻ bảy.”
Trên đất các khớp xương bị vứt khắp nơi, có của mình, có không phải là của mình, thế nhưng… Nơi đây là nơi nào?
Tiêu Bách mờ mịt đánh giá nơi không những hoang vắng mà còn tiêu điều này.
Nếu như không phải nhìn thấy cái hồ nước quen thuộc kia, sợ rằng Tiêu Bách sẽ cho là mình bị mất trí nhớ.
Kì quái, không phải là hắn đã rơi vào trong nước sao… Tiêu Bách muốn gãi đầu, nhưng vừa nhấc cánh tay lên mới phát hiện cánh tay của hắn đã bị gỡ ra!
Đậu xanh rau má, cái tên chết bầm kia đúng là nghiện bẻ xương hắn mà!
Tiêu Bách vừa mắng thầm, vừa nhặt lên các khớp xương, gom góp các bộ phận của cơ thể.
Bởi vì đã có kinh nghiệm, nên lần này tốc độ lắp ghép cũng nhanh hơn, thế nhưng cứ nghĩ tới việc mình còn phải dựng lại cơ thể của chính mình, tình huống như vậy chỉ cần nghĩ lại thôi cũng làm cho Tiêu Bách khó chịu.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Tiêu Bách nhớ kĩ chuyện này.
Bốn phía trừ những chiếc xương của mình, còn có rất nhiều xương của các đại ma thú, số lượng nhiều đến mức nhìn thấy mà giật mình, hơn nữa nhìn hình dạng thì mới chết không bao lâu, bởi vì trên những đầu khớp xương này thậm chí vẫn còn một chút thịt gân, và một ít vệt máu còn lưu lại.
Trong hốc mắt u ám bỗng lóe sáng, Tiêu Bách đưa mắt nhìn lên vết máu đọng trên mặt đất, thấy gần đó là xương ngón tay út của mình, trên đó còn đang đeo một cái nhẫn.
Trong đầu có một số thứ hắn không nghĩ ra được, hắn nhặt về ngón tay của mình, tỉ mỉ nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn không gian.
Bỗng nhiên, Tiêu Bách vỗ một cái trên trán, ma pháp trận trong chiếc vòng cổ ngọc lục bảo kia, nói trắng ra thì cũng chỉ như ma pháp trận trong chiếc nhẫn không gian.
Những đồ vật có không gian cấp thấp chỉ cần cho vào trong một chút ma lực là có thể mở ra, nhưng mà những đồ vật không gian cấp cao thì cần phải lấy máu của mình cùng với ma lực thì mới có thể mở ra, cũng chính là huyết khế!
Thầm mắng bản thân vậy mà không nghĩ đến điều này, làm lãng phí nhiều thời gian như vậy.
Không chút do dự, Tiêu Bách vội vàng chỉnh trang bản thân, sau đó tỉ mỉ kiểm tra từ trên xuống dưới, hoàn hảo, mặc dù bị thương nhẹ ở khắp mọi nơi, nhưng may mà không thiếu đi bộ phận nào.Tiêu Bách thở dài một hơi, phút chốc, một cái bóng đen từ trên đầu hạ xuống, theo sát sau còn có một con ma thú bị cắn đứt cổ, sau đó ném tới trước mặt Tiêu Bách.
“Tỉnh thật đúng lúc.” Laubos thu hồi hai cánh, ánh mắt liếc nhìn đối phương tràn đầy lãnh ý.
Động tác của Tiêu Bách cứng đờ, hắn thế mà thiếu chút nữa thì quên đi cái vị chủ nợ này.
“Chậc chậc, ngươi có được cơ thể xương này thật khó khăn nhỉ…”
Một câu nói bình tĩnh nhưng lại làm cho Tiêu Bách cực kì sợ hãi, hắn rất sợ cái tên chết bầm kia lại muốn luyện những màn võ thuật đẹp mắt, Tiêu Bách vội vàng lấy lại bình tĩnh, thoáng nhìn con ma thú đang nằm hơi co giật trên mặt đất, nhanh chóng chuyển đề tài nói: “A, người chắc hiện tại cũng đói bụng rồi, tôi lập tức làm cho ngài thức ăn.” Người thông minh đều biết trong tình huống như vậy, phải làm cái gì mới có thể có lợi nhất cho mình sau này.
Đối với thủ đoạn của bộ xương khô, Laubos lạnh lùng hừ một tiếng khinh thường.
Hắn nhìn lướt qua ma thú trên mặt đất, bĩu môi nói: “… Lần này ta muốn chín sáu phần.”
Dứt lời, xoay người tìm một vị trí trống trải bắt đầu nằm phơi nắng.
Bản thân Laubos rất ghét nước, ngoại trừ để uống ra, còn đâu thì hắn không hề muốn dính đến nước.
Lần trước để nhặt cái bộ xương khô kia, hắn không chút suy nghĩ đã nhảy vào trong nước, sau đó bò lên hắn hối hận muốn chết.
Dù cho bây giờ đã được phơi khô dưới nắng, nhưng vừa nghĩ đến cái loại cả người ẩm ướt dinh dính là Laubos lại có chút chịu không được.
Tiêu Bách thấy được ở bên cạnh Laubos là Phì Điền đang bị nhốt trong một cái lồng bằng đá.
Trong lòng hắn liền ai thán một chút, bị đối phương khám phá thân phận của Phì Điền, chỉ sợ lần sau muốn chạy sẽ vô cùng khó khăn.
Nhưng mà… Cũng không phải là hoàn toàn không có cách!
Vừa nghĩ tới cái vòng cổ ngọc lục bảo kia, tinh thần của Tiêu Bách liền kích động.
Hắn có thể dựa vào manh mối về pháp trượng từ xương sống rồng kia để tên chết tiệt này mang mình ra ngoài tìm…
—
Hết chương 52.
.