Cuộc Sống Bình Thản Của Bộ Xương Khô Quái Đản


Ngày trôi qua thật nhanh, cứ ngây ngốc như vậy đã trôi qua 3 lần xuân hạ thu đông.
Từ ngày biết được tài sản của mình đã hóa thành bọt biển, tâm trạng của Tiêu Bách trở nên kém vô cùng.

Thậm chí khi Laubos bóng gió về việc muốn Tiêu Bách đi đến học viện, phản ứng của Tiêu Bách cũng vẫn bình thường, có thể nói là đã chán nản đến cực điểm.
Quả thật lần này đã đả kích trầm trọng đến Tiêu Bách, hắn dần dần mất đi nhiệt tình với những thứ phồn hoa bên ngoài.

Ngay cả niềm tự hào trong quá khứ cũng dần trở nên chán ngán, sau đó hắn liền biến trở về trạng thái xương khô, cả ngày ngồi ở góc tối trong động, dùng cách điên cuồng tu luyện để làm tê liệt tâm hồn bị tổn thương của mình.
Hành động khác thường của Tiêu Bách làm cho Laubos vô cùng nóng ruột, tuy rằng hắn còn có rất nhiều thời gian để chờ nhưng mỗi ngày đối mặt với khuôn mặt trầm lặng của bộ xương khô, thì cho dù có tốt tính đến mấy cũng sẽ không chịu được.
Cuối cùng, Laubos gần như là dùng mọi thủ đoạn từ cưỡng bức đến dụ dỗ; thế nhưng đáng tiếc rằng, người đã bị bán toàn bộ tài sản – Tiêu Bách vẫn vững như núi Thái sơn, không chút nào động đậy.

Mặc cho Laubos lăn qua lăn lại Tiêu Bách như thế nào, hắn vẫn không mở miệng nói ra một chút tin tức.
Laubos chỉ biết rằng quyền trượng xương sống rồng rất có thể ở trong một học viện của loài người, nhưng cụ thể là học viện nào, vị trí ở đâu, đồ được để ở nơi nào… Hắn căn bản là không biết tí gì!
Laubos lòng nóng như đang có lửa đốt, vậy nên đối với cái bộ xương đánh chết cũng không mở miệng càng thêm thống hận.

Đôi lúc, hắn muốn sử dụng luôn cấm chú, diệt mẹ tên cái tên khốn nạn kia quắch cho rồi, nhưng sau đó vẫn phải nhịn xuống.
Những ngày qua trong không khí tràn ngập bão táp mùi khói súng cứ như vậy mà dần dần lướt qua.
Thấy con rồng nào đó tức giận rời đi, Tiêu Bách âm thầm thở dài một hơi.

Không phải là hắn không thức thời mà là hắn quá rõ tính tình nóng nảy của Laubos.

Khi hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn, Tiêu Bách đoán rằng nếu như nói chuyện quyền trượng xương sống rồng đã bị bán lấy tiền, người kia rất có thể sẽ bẻ xương hắn mài thành tăm xỉa răng mất.
Việc này cứ để đến sau này hãy nghĩ, còn bây giờ tạm thời Tiêu Bách không muốn lấy cái mạng nhỏ của hắn ra giao nộp.

Kể cả trong trường hợp bất đắc dĩ, hắn cũng nhất định phải ở tình huống có thể tự bảo vệ được chính mình, rồi mới cùng Laubos ra ngoài.
Đến lúc đó, cho dù Laubos có biết mình bị gạt, không tìm được quyền trượng xương sống rồng, Tiêu Bách cũng có thể nhân cơ hội mà chuồn đi.

Dù sao, trong thế giới loài người, cho dù Laubos có nóng giận như thế nào đi nữa cũng phải nhẫn nhịn một chút; nếu không, các trưởng lão của Ma pháp công hội cùng với những người có chức có quyền trong Quang minh Giáo đình sẽ ra tay, họ cũng không phải chỉ ngồi không.

Tất cả đường lui đều đã nghĩ xong, Tiêu Bách có chút nghĩ ngợi quá sức.

Nói thật thì từ sau khi hồi phục từ cú sốc, Tiêu Bách không phải không muốn biết những lời cuối của Hermira, nhất là câu cuối cùng của đối phương lại về lễ vật, trực giác mách bảo Tiêu Bách rằng Hermira muốn ám chỉ cái gì đó.
Kỳ thực, Tiêu Bách có suy nghĩ rằng, tài sản của mình cũng không có bị bán lấy tiền, mà là bị giấu ở một nơi nào đó.

Nói như thế nào thì Hermira cũng là đồ đệ một tay hắn dạy bảo, tuy rằng hay nói lời độc ác, có chút phúc hắc ác liệt … Nhưng tốt xấu gì thì cũng có tình thầy trò, nên cũng sẽ không làm ra chuyện tuyệt tình như vậy.
Khi nghĩ lại khuôn mặt tươi cười một cách tự nhiên của Hermira, Tiêu Bách lập tức lại ỉu xìu như đưa đám.

Được rồi, tuy rằng hắn không muốn thừa nhận nhưng đúng là những suy đoán này có chút tự lừa mình dối người.
Con người chính là như vậy, để trốn tránh hiện thực thì sẽ luôn luôn hi vọng, có thể tìm lí do nào đó để cho mình không đến mức tuyệt vọng.
Trong khi vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, bên ngoài đột nhiên bỗng phát ra một tiếng long ngâm kinh thiên động địa.

Tiêu Bách chấn động, chưa kịp suy nghĩ thì Phì Điền đang nằm bên cạnh bỗng xông ra ngoài.
Trời xanh mây trắng, hồ nước vốn đang yên ắng bỗng kịch liệt chuyển động, Laubos mang theo những giọt nước phóng lên cao, tức giận kêu to, hai cánh quạt vào nhau tạo ra một trận cuồng phong.
Trên bầu trời ma pháp công kích lập lòe bay khắp nơi, Tiêu Bách đứng ở trong động cũng có thể nghe rõ được phía bên dưới truyền đến vài tiếng người la hét thảm thiết.
Laubos trừng mắt rồng, thấy được lờ mờ một vết máu trên trán hắn.

Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới khi mình đang uống nước lại có con người dám mai phục gần đó đánh lén, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, chỉ sợ mũi tên kia không chỉ đơn giản là làm trầy da như vậy.
Nhìn số lượng con người đông đảo phía dưới, lửa giận trong lòng Laubos bốc lên, sự tàn nhẫn và hung ác… đã được đám người không biết tốt xấu này lôi ra.
Liệng một vòng trên không, hai cánh mở rộng hết cỡ, sau đó Laubos đột ngột lao xuống, hơi thở xanh sẫm của rồng mang theo chất độc chết người, móng vuốt sắc bén như dao dễ dàng đâm xuyên cơ thể người.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, không ít mũi tên bắn đến trên người Laubos nhưng tất cả chúng không cách nào có thể xuyên qua lớp giáp màu vàng kim.
Đúng lúc này, bỗng một mũi tên màu bạc bay lên, từ giữa những tiếng ồn ào theo gió vượt sóng bắn nhanh về phía Laubos.

Rút kinh nghiệm từ lần đánh lén trước, Laubos vô cùng cảnh giác với mũi tên màu bạc.

Cơ thể ngay lập tức giương móng vuốt muốn bắt lấy mũi tên bạc kia.

Nhưng ngoài dự liệu, mũi tên bạc ấy không bị Laubos nắm được mà trái lại còn đâm sâu vào móng vuốt của hắn.

Có thể gây ra vết thương trên cơ thể của một con rồng hoàng kim, Tiêu Bách biết sắp có chuyện lớn.

Quả nhiên, Laubos nổi giận gầm lên một tiếng, không để ý tới những người hỗn tạp bên kia, trực tiếp đánh về phía nữ nhân vẫn luôn ở trong rừng bắn trộm.
Xung quanh vang lên tiếng kinh hô, Tiêu Bách nghe không rõ họ đang nói cái gì, nhưng trong đó có một nam nhân thân cao 2 thước, toàn thân cơ thể tráng kiện hét lớn một tiếng, quơ hai lưỡi búa xông lên ngăn cản.
Nữ nhân đang trốn trong rừng nhân cơ hội này vội vàng lui về sau, Laubos há mồm phun ra một ma pháp bằng tiếng rồng.

Chỉ thấy thân hình nam tử tráng kiện kia bị kiềm hãm lại, còn chưa kịp phản ứng, Laubos đã vẫy đuôi một cái đánh bay tên kia, sau đó hắn nhún người, hai móng mở rộng từ cánh rừng phía trước chém ra một con đường.
Từ nơi nam nhân ban nãy bị đánh bay, không khí kịch liệt dao động, những ma pháp công kích đan vào nhau kịch liệt đánh vào trên người Laubos, trong nháy mắt nổ tung.
GRÀO –
Laubos lần thứ hai phát ra âm thanh kinh thiên động địa, trên bộ lân giáp có vết tích cháy đen.
Tổ hợp ma pháp công kích!
Tiêu Bách kinh ngạc, đứng bật dậy nhìn về phía đám người hỗn lọan bên dưới, có khoảng 14 người, trông trang phục và hình dạng thì hình như là một đoàn lính đánh thuê liều lĩnh mới lập.
Đáng lưu ý nhất chính là hai người hình như là ma pháp sư Đại hiền giả- cấp 9, cùng với bốn người nữa bao vây Laubos, thực lực… ít nhất… cũng phải đạt đến cấp võ sư – cấp 9.
Đương nhiên, nhóm còn dư lại kia cũng không thể khinh thường, sáu người khoác áo choàng ma pháp sư kia thực lực cũng phải là Hiền giả – cấp 8 trở lên.

Còn có hơn mười người đều là cấp võ sư- cấp 8… Một đội hình xa xỉ như vậy ở trên đại lục chắc chắn không phải là một thế lực nhỏ !
Ai lại có thể mạnh tay như vậy để đối phó Laubos ?!
Bỗng Tiêu Bách nhìn thấy trong đám người một lão già gầy gò- Manriton.
Từ trước tới nay, Tiêu Bách là người nhỏ nhen có thù tất báo.

Huống hồ, khi ấy còn bị lão già giáo đình này đuổi giết trong rừng rậm băng giá, phải cắm đầu chạy không ngẩng mặt nổi thì thôi đi, còn phải chật vật trốn tránh mệt không chịu nổi trong một thời gian dài nữa chứ.

Trong lòng hắn đã sớm nghẹn uất, vốn nghĩ sau này sẽ tìm người này tính sổ, hiện tại thật hay, tên nhãi này hôm nay lại đến dí mình vào họng súng!
Vốn mang thái độ xem trò vui, không tính dính vào truyện này, nhưng lúc này nếu như không « chiêu đãi tốt » tên này, thì sẽ vô cùng có lỗi với « Đạo đãi khách »  của Tiêu Bách !
Phía dưới vẫn đang hừng hực khí thế chiến đấu, những ma pháp hoa mỹ đan vào nhau thành một bản nhạc tử vong, mỗi một lần sử dụng Laubos đều không chút thương tiếc thả ra ma pháp cao cấp giống như gió lốc, nó xoáy tròn trên đất, phá hủy và tàn phá mọi thứ gần đó.
Manriton đầu đầy mồ hôi phối hợp với những người khác đánh với Laubos, mặc dù bọn họ cao thủ nhiều như mây nhưng để đối phó với một còn rồng hoàng kim trưởng thành đang phẫn nộ thì vẫn vô cùng chật vật.

Nếu không phải có một cung thủ thánh giai đang âm thầm kiềm chế, hơn nữa hai người ma pháp sư cấp 9 cùng với 4 người đấu võ sư cấp 9 phát huy toàn lực, chỉ sợ nhóm bọn họ đã bị diệt toàn quân dưới sự phẫn nộ của Laubos.
May mắn như vậy nhưng bọn họ vẫn liên tiếp bị đánh, sự phẫn nộ của rồng hoàng kim không phải là điều người bình thường có thể tiếp nhận được, một ma pháp cao cấp của rồng cũng có thể làm cho bọn họ tiêu đời.
Số người bị chết dần dần tăng lên, sự tấn công của Laubos càng ngày càng trở nên tàn bạo hung hãn.

Sắc mặt của các ma pháp sư đã trở nên tái nhợt, nếu không phải liều cái mạng để chống đỡ thì chỉ sợ họ đã sớm ngã xuống.
« Không ngăn được nữa đâu, mau chạy đi thôi ! »  Giọng một nữ nhân từ đằng xa truyền đến, trên mặt tất cả mọi người đều hiện lên sự vui vẻ.
Không chờ bọn họ kịp lấy hơi dưới sự công kích của Laubos, bỗng từ trên đỉnh đầu xuất hiện khói đen dày đặc bao chùm, khói đen trong không trung nháy mắt lan tràn giống như ai đó đã chạm đến địa lôi.
« Không ổn ! » Ma pháp sư cấp 9 đứng đầu âm thanh trầm xuống, sắc mặt cực kì khó coi.
Bầu trời trong xanh, trong nháy mắt bị khói đen bao phủ tứ phía, ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Không khí xung quanh vặn vẹo tách ra thành những khe màu đen, vô số những chiến binh xương khô tay cầm vũ khí từ bên trong vọt ra.

Theo sau đó là những cương thi hôi thối, toàn thân quấn băng vải, quỷ hút máu cực nhanh lao ra…
Mọi thứ thình lình xuất hiện làm tất cả mọi người ở đó đều không kịp trở tay, vốn toàn bộ nhân lực đối phó với Laubos đã không dễ dàng, bây giờ lại bị những sinh vật vong linh này vây quanh.

Nhất thời sĩ khí mọi người biến mất… Fabio Metz nhận ra dị trạng trước tiên, tay nàng ta đưa lên, ma cung trong tay lần thứ hai nhắm bắn về phía mắt của Laubos, đối với nàng ta mà nói, thành hay bại chính là vào khoảnh khắc này.
Ngay khi Fabio Metz chuẩn bị buông tay để bắn mũi tên định mệnh này, bỗng từ đâu nhảy ra một con quỷ hút máu, dưới sự hoảng hốt, mũi tên bắn đi bị chệch hướng.
Phập –
Mũi tên bạc lóe lên, cắm chặt vào trên bả vai của Laubos.

Một phát bắn của cung thủ cấp thánh giai, cho dù có là rồng hoàng kim cũng khó mà ngăn cản.
Bị đau đớn kích thích, Laubos tức giận ngửa mặt lên trời thét dài, hắn không còn quan tâm bất cứ thứ gì, trực tiếp xuất ra ma pháp chung cực – Long trời lở đất.
Thấy mọi thứ xung quanh lại một lần nữa nổ tung tóe, Tiêu Bách thầm chửi « Đệt », không còn quan tâm được bất cứ điều gì, nhanh chóng túm lấy Phì Điền, núp ở vách núi.
Khắp mọi nơi đều rung chuyển, vô số nham thạch phun lên, mặt đất nứt ra tạo thành những cái khe hẹp dài, đá lăn xuống vang lên không ngừng.
Trong mấy giây đó, toàn bộ cây cối trên núi đều rung động, càng miễn bàn đến những người đang đứng trong trung tâm cơn lốc, nếu không phải động tác của Tiêu Bách nhanh nhẹn, có khi ngày hôm nay hắn cũng bị chôn vùi trong động.
Chỉ là vách núi cũng chằng khác mấy, nhìn xuống hồ nước phía bên dưới, Tiêu Bách có chút lo lắng nếu từ độ cao này rơi xuống bên dưới có thể hay không sẽ hóa thành một đống xương vụn.

Thế nhưng bây giờ đã xuống đến một nửa rồi, bây giờ có muốn quay lại cũng đã không còn kịp.
Tránh cho lúc rơi xuống các mảnh xương sẽ bay khắp nơi, Tiêu Bách tăng thêm một tầng phòng ngự cho bản thân.

Sau khi đã làm xong công việc chuẩn bị, ngọn lửa trong mắt hắn sắp tắt.
Thế nhưng Phì Điền nhát gan không hiểu sự hào hiệp của Tiêu Bách, nó liều mạng giãy dụa thoát khỏi tay của ông chủ của nó, sau đó nó hít sâu, tiếp tục hít sâu cho đến khi thân thể cúa nó thành một quả cầu, Phì Điền thoát ra khỏi bàn tay Tiêu Bách, tứ chi liều mạng bơi ếch đi lên.

Chỉ còn một tích tắc nữa thôi, bỗng một bàn tay vươn ra kéo lấy cái đuôi của nó, mang nó theo.
Bùm –
Bọt nước văng lên, thế giới của Tiêu Bách trở nên an tĩnh.
Tháng ba khí hậu vô cùng mát mẻ, ánh nắng chiếu sáng, khi Tiêu Bách tỉnh dậy trên sông từ trong bóng tối thì bên ngoài vô cùng yên tĩnh.

Không còn động đất lúc trước, cũng không có âm thanh chém giết, chỉ có gió nhẹ lướt trên mặt.
Tiêu Bách ngơ ngác nhìn bầu trời xanh biếc, nằm nửa ngày thì ý thức mới trở về, sau đó ngồi dậy.

Không ngoài dự đoán, tất cả các khớp xương, ngoại trừ một số chỗ bị gãy xương và trật khớp thì không có bị bay tứ tán.

Tiêu Bách nghiêng đầu bắt đầu kiểm tra xung quanh, dưới thân là một hỗn hợp sềnh sệch nước bùn cùng với một ít cỏ khô, xung quanh là những mặt dốc, hình như đây là trong một cái hố.
Nếu nói là cái hố thì chẳng bằng nói đây là đáy hồ, chẳng qua là cái hồ này đã cạn khô.
« Phì Điền ? » Không thấy thân ảnh của Phì Điền, Tiêu Bách vô thức kêu một chút.
Không có tiếng trả lời, Tiêu Bách nghĩ vật kia chẳng lẽ đã chết đuối.

Đang định đứng dậy đi tìm xung quanh một chút, thì bỗng thấy dưới mông có cái gì đó giật giật.

Tiêu Bách giật mình, lập tức nhấc mông lên.

Lúc này mới phát hiện Phì Điền đang ngã chổng vó ở bên dưới, tứ chi nhỏ nhỏ co quắp, miệng thì xùi bọt mép.
Tiêu Bách lôi Phì Điền ra, sau đó tát vài phát vào mặt : « Phì Điền, Phì Điền,… »
Cũng không biết là Phì Điền là tự tỉnh hay là bị đánh mà tỉnh, tròng mắt trắng dã cuối cùng cũng trở lại bình thường.

Tiêu Bách thở dài một hơi, sau đó xách nó vội vã bò ra khỏi đáy hồ.

Hắn không rõ lắm mình đã hôn mê bao lâu, nhưng nhìn thảm trạng xung quanh Tiêu Bách vẫn không khỏi sửng sốt.
Sau khi trải qua cơn tức giận của Laubos, khung cảnh « Ốc đảo » nơi đây đã bị phá hủy chỉ trong chốc lát.

Mũi tên, lưỡi dao gãy và xác chết nằm la liệt trên đất, mùi hôi mùi tanh, dấu vết rõ ràng cho thấy ngày hôm đó đã có một trận chiến kinh hoàng.

Hết chương 55 .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận