Ánh mặt trời chiếu xuống trường tiểu học A làm cho Ngô Thần có cảm giác nó như đang phát sáng, giống như báo hiệu cho cô biết được rằng một thời học sinh huy hoàng của cô sắp đến rồi.
" Hiệu trưởng Đàm, xin chào ngài." Ngô baba đem Ngô Thần trực tiếp đưa đến phòng hiệu trưởng . Vị hiểu trưởng mâp mạp trông hình dáng có vẻ giống như Phật Di Lặc ấy, nhưng mà lại làm cho Ngô Thần có cảm giác đây chính là một lão hồ ly.
"Ngô tiên sinh đã đến a. Thành tích hiện tại học sinh Ngô Thần vào học năm 3 là không có vấn đề gì hết, các vị chi cần trực tiếp đến báo danh là được rồi, tôi cũng đã dặn dò chủ nhiệm lớp, ông ấy sẽ tiếp đón các vị ." Ánh mắt của hiệu trưởng này nhìn Ngô Thần làm cô có cảm giác như là sói đói lâu ngày không được ăn thịt vậy, ánh mắt hiện lên tinh quang vô cùng hung hiểm!
"Vâng, vậy xin phép đã làm phiền ngài , sau này nếu như có việc gì cần giúp đỡ xin ngài hãy liên hệ ngay cho tôi." Ngô baba cùng hiệu trưởng hồ ly ở một bên tiếp tục nói chuyện khách sáo với nhau.
Không lâu đâu, Ngô Thần cô nhất định sẽ được mời lên đây ngồi uống trà một lân nữa cho coi , mà lần đó là tạm biệt lớp 3.
Ngô baba cùng Ngô mẹ giúp Ngô Thần nộp xong học phí, đem Ngô Thần đưa đến cho thầy Trần chủ nhiệm lớp rồi vỗ mông chạy lấy người , Lưu Mẫn cũng sớm đã bị dì Lí đem đi báo danh. Hiện tại cũng chỉ có một mình Ngô Thần cố gắng.
"Các em im lặng một chút nào, hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên của chúng ta, buổi sáng hôm nay sẽ không học, đợi lát nữa ban cán bộ của lớp và các bạn học cùng nhau dọn dẹp lớp một chút , buổi chiều chúng ta sẽ chính thức vào học. Năm nay lớp chúng ta có một bạn học mới, mà bạn học này mới chỉ có 6 tuổi mà thôi, bạn ấy trực tiếp nhảy lớp đến lớp của chúng ta, thầy hy vọng các em học sinh trong lớp của chúng ta hãy cố gắng đẻ chăm sóc cho em gái này thật tốt được không, nào đến đây em, Ngô Thần em hãy tự mình giới thiệu đi nhé."
"XIn chào các bạn đồng học,mình tên là Ngô Thần, hy vọng ở trong khoảng thời gian này, chúng ta có thể trở thành bạn tốt của nhau, cùng nhau cố gắng, cùng nhau tiến bộ. Cám ơn." Tiếng vỗ tay vang lên
~"Ừm vậy, Ngô Thần, em ngồi xuống cùng bàn với Chu Vũ nhé, em ấy là lớp trưởng lớp chúng ta , thầy tin rằng em ấy sẽ chăm sóc tôt cho em. Cao Kinh sau này em ngồi xuống bàn dưới nhé, các bạn học ngồi sau tự mình lui lại một chỗ đi. Chu Vũ, lát nữa em đem theo vài bạn học đi xuống phòng giáo vụ nhận sách giáo khoa." Thầy Trần xắp xếp lớp ổn định, rồi đem Ngô Thần ném cho bạn cùng lớp khác —— trọng trách cao cả rơi trên người lớp trưởng lớp 3.
"Từ nhỏ mà đã bị áp bức sức lao động a ~" Ngô Thần âm thầm may mắn thay cho bản thân rằng mình còn nhỏ, có chuyện gì cần đến sức lực thì đã có các bạn cùng lớp giải quyết thay .
"Lớp trưởng, lớp chúng ta đã có thời khóa biểu chưa vậy?" Ngô nở nụ cười ngọt ngào nói chuyện với “anh” lớp trưởng.
"À, có rồi, đợi lát tớ sẽ chép cho cậu một bản." lớp trưởng Chu rất nghiêm túc trả lời
~"Cám ơn lớp trưởng."
"Em tên là Ngô Thần hả, tên anh là Cao Kinh, lớp trưởng Chu là người có thành tích học tập giỏi nhất lớp chúng ta đấy, em có thể được ngồi cạnh cậu ta là rất may mắn đấy nhé." Người vừa nói chuyện chính là bạn ngồi cùng bàn cũ của lớp trưởng Chu, bây giờ cậu ta ngồi sau lưng Ngô Thần , Cao Kinh. Một nam sinh đen nhẻm. Trông thật giống Cổ Thiên Lạc nha, xem dáng vẻ của cậu ta có vẻ cũng rất yêu thích thể thao. Đáng tiếc vẫn còn quá nhỏ, không biết khi lớn lên cậu ta có thể có được dáng người của Cổ Thiên Lạc hay không ••
"Ừm, vậy về sau cậu cùng với lớp trưởng Chu phải tốt với mình nha, mình chưa từng học tiểu học bao giờ, không biết phải làm cái gì cả?"
"Ầy, yên tâm đi, anh đây sẽ chăm sóc tốt cho em, em gái a ~" ( nhỏ như vậy mà đã biết kêu người ta là em gái rồi, sau này hắn lớn lên thì sao a ~~cần phải giáo dục lại a ~)
Ngồi cùng bàn Cao Kinh là một tiểu nữ sinh xinh đẹp , nghe thành tích ở trong lớp cũng được ở trong top đầu, tên là Trần Thần, cùng tên với Ngô Thần, nhưng trong ánh mắt có vẻ không được thân thiện lắm với Ngô Thần. Còn nhỏ mà đã có những ý nghĩ như vậy sao? Tùy thôi, Ngô Thần nghĩ, bản thân mình cũng không ở lại cái lớp này bao lâu, nếu như không thể thích ứng được thì nhảy cóc sớm thôi.
Cuộc sống tiểu học của Ngô thần vào buổi chiều chính thức bắt đầu!
Im lặng ngồi nghe giáo viên giảng bài, năm lớp 3 mới chính thức tiếp xúc với văn học, dù sao ở lớp thấp như thế cũng chỉ là văn hóa vỡ lòng. Chỗ ngồi của Ngô thần thứ nhất cạnh cửa sổ, chỗ này có thể làm cho Ngô Thần rất dễ thả hồn ra ngoài.
Ngoài cửa sổ là sân thể dục của trường học , có một chút dụng cụ giải trí. Xà đơn, cầu trượt, bàn đu dây, bàn bóng bàn, còn có vài thứ mà Ngô Thần không biết phải gọi thế nào , những thứ này chắc hẳn là dành cho cấp bậc tiểu học đi.
Tiết học này chính là tiết học của thầy Trần chủ nhiệm lớp dạy Ngữ Văn, Ngô Thần không tập trung bị thầy nhìn thấy, ông nghĩ dù sao cũng vẫn là một đứa bé nhỏ tuổi, đi học cần phải tập trung mà cũng không biết. Vậy thì thử xem xem thành tích của con bé ra sao, không thể vì con bé đi cửa sau mà kéo thành tích của cả lớp xuống được.
"Ngô Thần, đọc diễn cảm một bài thơ cổ cho thầy nghe." Ngô Thần nghe lời đứng lên, hình như mình mơ mộng bị thầy giáo chú ý rồi!
" Lầu cao trăm thước chốn non cao
Như thể vói tay hái được sao!
Khe khẻ nói năng không lớn tiếng
Sợ làm kinh động cõi Thiên Tào !!."*
nguồn thivien.net
"Ừ, cũng không tệ lắm, nhưng mà đi học phải chăm chỉ nghe giảng biết không a, không thể vì em tuổi nhỏ mà thất thần thế được." Ngô Thần liên tục gật đầu.
Thật sự là khó hiểu nha, chăm chú nghe giảng với tuổi thì liên hệ gì với nhau, trường học này thật đúng là kỳ quái, khai giảng ngày đầu tiên lại đi học thi từ, trong lớp đâu phải ai ai cũng am hiểu thi từ đâu cơ chứ? Ngô Thần bất đắc dĩ bĩu môi.
Mà này một màn vừa vặn làm cho lớp trưởng Chu thấy được. Sau khi tan học về lớp trưởng Chu mới nói lời dạy thấm thía cho Ngô Thần, "Thầy giáo lo lắng cho cậu sợ cậu không theo kịp với lớp thôi, về sau có cái gì không hiểu rõ hãy hỏi tớ, nhưng trong tiết học thì không được mất tập trung , bằng không thầy Trần sẽ để ý đến cậu ."
"Ừ, lớp trưởng tớ đã biết."
Tuy nói là đã hiểu, nhưng mà Ngô Thần vẫn không có chuyên tâm nghe giảng trong giờ học. Dù sao những kiến thức năm lớp 3 Ngô Thần đã tự học qua hết, thật sự không còn gì để học . Nhưng mà cô vẫn rất nghe lời không hề ngẩn người nữa, mà tìm một cách khác để không ngẩn người nữa, buổi tối về nhà chép từ đơn tiếng Anh ra giấy , sau đó để ở trong quyển sách giáo khoa. Như vậy vừa không làm cho thấy giáo có thành kiến với mình nữa, và bản thân cũng không bị mất nhiều thời gian! Đương nhiên cách này chỉ giới hạn trong giờ ngữ văn .
Ở giờ toán, thầy giáo ở trên bục giảng bài, Ngô Thần ngồi dưới làm toán nâng cao, thầy toán tuy rằng cũng phát hiện ra, nhưng mà mỗi lần kêu tên Ngô Thần trả bài , Ngô Thần đều trả lời rất nhanh. Dù sao cũng đều là toán học, cho nên thây dạy toán đối với Ngô Thần nhắm một con mắt mở một con mắt . Còn về những môn học khác, Ngô Thần lại càng không hề băn khoăn, đều là môn học phụ, đến kỳ thi cũng không có thi đến những môn này.
Ở trường tiêu học A, các thầy cô dạy môn phụ hầu như đều để cho các thầy cô dậy môn chính mượn giờ.
Cuối cùng sau ngày tháng đầu tiên của đời học sinh Ngô Thần cũng nghênh đón kỳ thi đầu tiên, Ngô baba lại đi gặp hiệu trưởng Đàm một lần nữa, nguyên nhân ông đến tìm là vì Ngô Thần muốn nhảy cóc.
Về phần Đàm hiệu trưởng vì sao lần đầu tiên nhìn thấy Ngô Thần lại có biểu hiện như sói đói lâu ngày không được ăn thịt á? Bởi vì ông biết Ngô Thần chắc chắn lại nhảy lớp, tình huống nhỏ như vậy nhưng mà có thể làm cho danh tiếng của trường tiểu học A trở nên tốt hơn, Đàm hiệu trưởng đương nhiên sẽ tạo mọi điều kiện cho chuyện này xảy ra!
Cho nên kỳ kiểm tra này Ngô Thần thi không phải bài thi của lớp 3 mà là bài thi của lớp 5.
Trường A tuy nhỏ nhưng cũng không có tổ chức một khối một ngày thi mà là tổ chức theo kiểu xem kẽ. Lớp 1 và lớp 2 sẽ không tham gia thi xen kẽ như vậy, lớp 5 và lớp 3 học sinh sẽ được trộn lẫn vào thi cùng lớp với nhau, lớp bốn trộn lẫn với lớp 6, để giảm bớt khả năm quay cóp của học sinh,
Mà Ngô Thần lớp 1 năm 3 thi cùng một lớp với Lưu Mẫn lớp 1 năm 5 . Cho nên tước kỳ thi , Ngô mẹ lại đem Lưu Mẫn đến ở nhà của mình. Từ lần cái lần ngủ lại nhà Ngô Thần đó mẹ Ngô sắp xếp cho Lưu Mẫn hẳn một ngăn tủ riêng, để mấy bộ quần áo của Lưu Mẫn ở đó, để có thể cho Lưu Mẫn tùy thời ở lại nhà mình. Ở nhà của Lưu Mẫn, Lưu mẹ tự nhiên cũng chuẩn bị y như vậy cho Ngô Thần.
Hiện tại quan hệ của hai đứa bé này càng ngày càng tốt, đối với sự biến hóa này người lớn của hai nhà đương nhiên là đồng ý. Thời đại này trẻ con đều là con một, mà tình huống này có thể làm cho đứa nhỏ nhà mình không học được cách chăm sóc người khác, khi trưởng thành mà có tính tình như vậy thì thật là không tốt?
Ngô mẹ cùng với Ngô ba ba ở năm trước kỳ thật từng có ý định cho Ngô Thần có thêm một em trai hoặc em gái, nhưng là vì muốn con gái có được đầy đủ tình yêu thương từ cha mẹ, cho nên ý định này của bọn họ đã tự bị bóp chết từ trong trứng, điều này đương nhiên Ngô ba Ngô mẹ sẽ không nói cho Ngô Thần biết.
Lưu Mẫn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ngô Thần đi vào phòng thi. Ngày thi được chia làm hai buổi, dù sao số học sinh nhiều hơn 120 người cho nên không thể nào thi hết được trong ngày, chon nên lớp 3 và lớp 5 thi ngày đầu tiên, sau đó là lớp 4 và lớp 6.
Ngô Thần vốn là phải được xếp xem kẽ cùng các học sinh lớp 5, nhưng mà bởi vì cô là nhân vật đặc biệt, bài thi lại là nội dung của lớp 5, cho nên thầy chủ nhiệm tương lai của Ngô Thần là thầy giáo chủ nhiệm lớp 1 năm 5 đã không nỡ xắp xếp cho cô ngồi ở xung quanh các bạn khác không quen biêt.
Vì sợ trong khi thi cô bé sẽ bị sợ hãi , cho nên lại xắp xếp những bạn học cùng lớp ngồi xung quanh cô bé. Một màn này vào trong mắt các bạn học cùng lớp lại thành Ngô Thần được chiếu cố đặc biệt. Dù sao cuộc thi này là hai câp ngồi xem kẽ với nhau , bài thi mà Ngô Thần sẽ thi là bài thi lớp 5 cho nên cũng không có gì là không hợp lý hết. Các bạn học khác cũng sẽ không dám có ý kiến gì với sự sắp xếp của thầy giáo, nhưng trong lòng đã xuất hiện sự hiềm khích với Ngô Thần.
Kỳ thi của tiểu học cũng chỉ có hai môn Ngữ Văn và Toán Học, bài thi khoảng tầm hơn 20 câu hỏi. Đối với những bạn học khác thì tương đối là khó khăn . Viết văn thì yêu cầu viết về gia đình của mình, không hạn chế kiểu viết, nhưng yêu cầu tối thiểu là bốn trăm chữ.
Ngô Thần không nhớ tiêu chuẩn của cấp 1 là thế nào , nhưng là cô biết dưới tình huống này cô không thể viết văn nghị luận được, bởi vì cô không nhớ được trong năm năm cấp 1 có được học văn nghị luận hay không. Đời trước cô nhớ hình như đến tận lớp 6 cô mới được tiếp xúc với nghị luận văn học"! Cho nên,cô lựa chọn là tự thuật, kể về gia đình của mình.
Nếu là đời trước của Ngô Thần, cô đối với gia đình chắc chắn sẽ có rất nhiều oán hận, mà Ngô Thần sau khi trọng sinh , đối với gia đình ,đối với cha mẹ chỉ có cảm ơn, cảm ơn bọn đã dành tình yêu thương sâu sắc nhất cho cô.
Toán học đề cuối cùng có bắt vẽ biểu đồ và giải thích, còn có một cái còn lại là phân tích trí lực. Chính là những bài kiểu kiếp trước thường xuyên làm, những bài kiểu này Ngô Thần đã xem qua rất nhiều lần, cho nên bài thi đối với Ngô Thần mà nói thật sự không có gì khó khăn.
Sau khi làm xong bài thi , Ngô Thần cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa, còn bài văn cô chỉ kể những gì trong gia đình mình , cô không biết là mình sẽ đạt được bao nhiêu điểm! Mà riêng phần toán học phân tích chắc cũng khoảng 115 điểm. Số điểm này cũng đủ để Ngô Thần lên lớp .
Nghĩ đến đây, cô liền đem đồ dùng thu dọn lại, chuẩn bị rời phòng thi về nhà .Khi Ngô Thần đứng dậy , Lưu Mẫn vừa vặn làm xong bài thi, nhìn thấy Ngô Thần chuẩn bị rời đi, cũng chạy nhanh thu dọn rồi cùng ra với Ngô Thần.
"Em thi thế nào, thấy khó không?" Lưu Mẫn tò mò hỏi Ngô Thần.
Tối hôm qua cô mới biết được hôm nay Ngô Thần sẽ thi bài thi của lớp 5. Tuy nói lúc ấy cô có chút giật mình, nhưng mà đây là em gái của cô, cô phải cố gắng làm tốt chức vị chị gái giúp đỡ em ôn tập. Dù sao trương trình học lớp 3 so với lớp 5 của bọn cô là không có giống nhau.
Trường tiểu học A sau khi kỳ kiểm tra đầu tiên của năm lớp 4 vào học kỳ sau trương trình học được đẩy nhanh tiến trình để chuẩn bị nghênh đón kỳ thi tốt nghiệp. Cho nên sau khi khai giảng thì Lưu Mẫn cũng không có học sách giáo khoa lớp 5 bình thường nữa mà là sách giáo khoa nâng cao. Cô có chút lo lắng cho Ngô Thần sợ con bé không biết, cho nên đêm hôm qua cô cũng đem đại cương ôn tập đến cho Ngô Thần xem.
"Cũng không tệ lắm, em đều làm được hết các bài mà. Nếu không làm được nữa, chẳng phải là xin lỗi sự chỉ dậy của chị đêm hôm qua à. Hì hì"
"Thế là tốt, chị chỉ lo khi thi sợ em không làm được bài, sợ lúc đi ra nhìn thấy bộ dáng không vui của em."
"Yên tâm đi, chị Mẫn Mẫn! Về sau chị không cần phải lo lắng những chuyện đó đâu, những chuyện thế này sau này em sẽ xử lý thật tốt. Em không hy vọng đến lúc đó chị bởi vì lo lắng cho em mà ảnh hưởng đến chị. Chị hiểu không?" Bộ dáng Ngô Thần nghiêm túc nhìn Lưu Mẫn. Lưu Mẫn cũng bị bộ dáng nghiêm túc này của Ngô Thần làm cho kinh ngạc, nhưng nghĩ đến là do con bé lo lắng ình, trong lòng rất vui vẻ mà nở nụ cười.
"Ừ, không cần lo lắng cho chị đâu, chương trình tiểu học chị học nắm kiến thức rất vũng, cho nên tiểu Thần cũng phải tin tưởng chị nha."
"Ừ, được. Em biết chị Mẫn Mẫn là tuyệt nhất !"
Dưới ánh hoàng hôn, hai tiểu loli nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé của nhau dần dần bước đi xa, hòa vào ánh nắng chiều tà rực rỡ ~.