Cuộc Sống Bình Thản Hoàn Mỹ Sau Khi Trùng Sinh

Thời gian trôi qua như bay.

Năm đầu tiên trong cuộc sống trung học hối hả của Ngô Thần đã kết thúc.

Ngô Thần bước vào năm học thứ hai, cô năm nay đã chin tuổi rồi nhưng so sánh với các bạn trong lớp cũng không thấp hơn là bao. Tuy nói rằng cô mới chỉ có cao gần 1m4, nhưng năm hai sơ trung các bạn cũng chỉ có cao hơn 1m5 một chút mà thôi.

Ngô Thần rất quan tâm đến chiều cao của bản thân, cô hiểu được, nếu bây giờ không cố gắng chăm chút để cao thêm, đến khi dậy thì phát triển thì sự phát triển chiều cao của cô sẽ bị kìm hãm .

Ngô Thần  ngồi cùng bàn với  Âu Dương Hiên,thứ nhất là vì nguyên nhân tuổi tác, còn điều quan trọng là thành tích. Lớp 1 có  thói quen là, học sinh có thành tích tốt được tự do lựa chọn chỗ ngồi, ngồi cùng với ai cũng được kể cả là một mình. Ngô Thần là người có thể bớt được việc gì hay việc ấy, nếu ngồi cùng bàn với Âu Dương Hiên mà mình vẫn hài lòng, thì đổi đi đổi lai làm gì cho mệt.

Tuy rằng vị trí cùng bàn với lớp trưởng  có rất nhiều người hay để ý, nhưng những người này thành tích cũng chỉ có thể xếp sau Ngô Thần. Về phần những người có thành tích tốt kia, đều có ánh mắt, soa lại phải chọc cho lớp trưởng cáu làm gì?

Năm hai lần đầu tiên Ngô Thần được tham gia hoạt động chung —— trận đấu bóng rổ nữ.

Bởi vì Ngô Thần khi tập võ, thường xuyên được bọn Hoàng Tuấn huấn luyện chơi bóng. Mình có thể chơi bóng như thế hàu như là công lao to như “ao nước” của ba vị sư huynh . Làm cho Cao Hứng khi nhận được thông báo của trận đấu, điều đầu tiên nghĩ đến chính là  Ngô Thần.

“Tiểu Thần, năm nay có một trận đấu bóng rổ nữ, em có muốn đi không?” Cao Hứng đi vào lớp đên trước bàn của Ngô Thần , đem tờ giấy báo danh để trước mặt  Ngô Thần  .

Ngô Thần nhìn tờ báo danh một chút, nghĩ hay là mình cũng tham gia nhỉ. Từ khi vào trường cho tới nay, bởi vì tuổi của mình, rất nhiều vận động ngoại khóa cô đều bỏ lỡ. Lần này nếu có thể được tham gia hoạt động cùng lớp như thế , cô chắc chắn sẽ không từ chối .

Âu Dương Hiên nhìn nhìn Ngô Thần, tuy rằng cậu rất lo lắng cho cô sợ cô sẽ mệt nhọc, nhưng là ý của cô thê nào cậu đều hiểu.


Nếu cô nghĩ muốn tham gia như vậy, vậy việc mình nên làm bây giờ, là ở cùng cô là tốt rồi.

Buổi chiều sau khi tan học , là thời gian luyện tập.

Ngô Thần lần đầu tiên đi đến sân vận động. Nhìn Ma Giai ở bên cạnh nóng lòng muốn thử, thì nhẹ nhàng  nở nụ cười. Thật sự là là đứa nhỏ yêu vận động ~

“Tốt lắm, các cậu mau tới đây.” Cao Hứng hướng bọn  Ngô Thần vẫy vẫy tay bảo đến gần.

Lần đấu này, lựa chọn giữa các lớp, buổi chiều các lớp đều tự huấn luyện. Trong lớp Ngô Thần trừ bỏ cô và Mai Giai ra, còn có ba nữ sinh  nữa.

Thành tích hoạt động của lớp 1 phi thường tốt, mỗi lần thời điểm có trận đấu nào , rất nhanh sẽ có người ngồi vào danh sách, sau đó cố gắng tranh thủ để lấy thứ hạng.

Đây là chuyện mà kiếp trước Ngô Thần không được tham gia.

Kiếp trước  Ngô Thần thường nghĩ, đệ thọc sinh giỏi sẽ càng tranh thủ thời gian mà học tập, nhưng bây giờ cô không giống như thế, sau thời gian học tập vẫn con sung sức để tham gia vận động .Như thế học sinh mới có thể đạt được thành tích tốt đi, vận động kết hợp với học tập như vậy mới tốt!

Năm người ở đây cố gắng thân thiết với nhau để hiểu nhau hơn mới có thể phối hợp tốt.

Chủ công thủ đương nhiên là Ma Giai, cô ấy có thần kinh vận động thiên phú, ở trong đám nam sinh cũng có thể chiếm được ưu thế .

Trận đấu đều được tổ chức vào buổi trưa và sau giờ học chính khóa. Dù sao thời gian học tập không thể chiếm dụng, trường học cũng không áp bức học sinh.


Trận đấu đầu tiên của lớp 1 đối thủ là lớp 6. Sơ trung A chia năm hai thành 7 lớp, trừ bỏ lớp 1 và lớp 2 là những học sinh chọn của lớp tuyển ra, những lớp khác đều là do máy tính tự động sắp xếp. Đối mặt với mấy nữ sinh lớp 6, năm người Ngô Thần không hiểu vì sao sức chiến đấu tự nhiên hừng hực đốt cháy trong cơ thể.

Nữ sinh lớp 6 mãnh liệt tiến công, nữ sinh lớp 1 nhân cơ hội mà đoạt lại bóng. Tuy rằng đều là học sinh, tiêu chuẩn ảnh hưởng của bóng rổ chưa được  mạnh, nhưng ảnh hưởng đến những người xem. Đấu tranh kịch liệt  chấm dứt, cuối cùng lớp 1 lấy hai điểm mỏng manh là thắng được trận đấu này. Tuy rằng trận này thắng, nhưng mới chỉ là trận đầu tiên, những trận sau càng ngày càng kịch liệt.

Mà trên đường đến trận chung kết, bọn Ngô Thần suýt nữa gặp nguy hiểm. SAu khi thắng được lớp 7, bởi vì lớp 1  thắng lợi, lớp 7  không phục, thiếu chút nữa từ trận bóng rổ thành trận quyết đấu.

Bọn Ngô Thần đương nhiên không chịu yếu thế, nhưng là này dù sao cũng là trường học! Các giáo viên có thể áp chế đượchọc sinh lớp 7 chỉ có thể nhận lấy kết quả này.

Cuối cùng  trận chung kết bọn Ngô Thần  không có cơ hội tham dự .

Ở trong vòng bán kết , bị lớp 3 hung hăng kéo tụt điểm số, mất đi tư cách vào vòng trong. Nhưng đối với kết quả này năm người rất vừa lòng , năm trước  lớp 1 bán kết cũng không vào được, trận đấu lần này  bởi vì có phòng thủ Ngô Thần  , mới có thể giúp cho lớp 1 được giải ba, bọn họ đã vô cùng vừa lòng rồi !

Vốn tưởng rằng nửa học kỳ này cứ như vậy mà trôi qua, nhưng trước khi kết thúc, đã xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ.

Chuyện là như vầy!

Một ngày khi giữa giờ nghỉ ngơi của buổi tự học, có một nữ sinh không cùng khóa gọi Ngô Thần. Đối với nữ sinh này Ngô Thần không có một chút ấn tượng, nói cách khác, Ngô Thần không hề biết cô ta.

Ngô Thần cùng cô ta đi đến cầu thang, chờ cô ta nói ra mục đích tìm mình.


“Về sau mày cách Âu Dương Hiên xa ra một chút!” Cô gái cao ngạo kia nhìn Ngô Thần.

Đối với những lời nói này của cô ta Ngô Thần có chút ngây ngẩn cả người. Cô ta nói cái gì? Cách xa Âu Dương Hiên một chút? Chuyện này liên quan gì đến cô ta chứ?

“Vì sao? Tôi cùng với cậu ấy như thế nào liên quan gì đến chị?” Ngô Thần nhíu mày nhìn .

“Tao là của học tỷ của mày, tao thích Âu Dương Hiên, cho nên mày phải cách cậu ta xa ra một chút.” Nói xong còn lườm Ngô Thần một cái. Không tự chủ được ưỡn ngực, dáng người khô đét của con bé này làm sao so sánh được với cô chứ!

Nhìn thấy ánh mắt của cô ta, Ngô Thần  nhíu mày càng chặt, “Cô thích làm trâu già gạm cỏ non à?” Ngô Thần châm chọc  liếc mắt nhìn cô gái kia, tinh quang trong mắt chợt lóe mà qua. Kiếp này chưa có một ai dám nói chuyện như vậy với cô đâu!

“Mày!Mày nói cái gì?” Cô gái hung hăng  trừng mắt nhìn Ngô Thần. Cô bây giờ rất muốn giáo huấn con bé tên Ngô Thần này. Từ khi biết đến Âu Dương Hiên cô vẫn luôn chú ý đến cậu, nhưng mỗi ngày đều nhìn đến cậu ta chở con bé này về nhà, sự bất mãn với con bé này càng ngày càng tăng lên. Tuy rằng biết cô ta mới có chín tuổi cùng với Âu Dương Hiên có thể không có chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn không muốn cô ta ở bên cạnh Âu Dương Hiên.

“Không nghe thấy gì à? Nếu như cô coi trọng Âu Dương Hiên ? Vậy người cô phải tìm  là cậu ta, chứ không phải tôi.” Nói xong xoay người rời đi.

Cô gái kia thấy Ngô Thần định xoay người rời đi, cô ta vẫn còn chưa có đồng ý với mình đâu. Nghĩ vậy, chuẩn bị vươn tay giữ chặt lấy Ngô Thần chuẩn bị đi lên lầu.

Ngô Thần sao có thể dễ dàng để cho cô ta giữ lại được mình. Cảm giác được có người muốn động vào mình, cô liền xoay người hướng sang con đường bên cạnh. Nữ sinh kia bởi vì Ngô Thần  đột nhiên rời đi, mất đi điểm chống đỡ “Ba”  té ngã trên đất.

Cô gái này chưa từng chịu qua sự khi nhục như vậy  , nhìn đến bóng dáng Ngô Thần rời đi  , oán hận  nói một câu”Ngô Thần mày nhớ kỹ đấy, cách Âu Dương Hiên xa một chút, bằng không tao sẽ giải quyết mày!” Nói xong khập khiễng đứng lên tiêu sái lên lầu trở lại phòng học.

Sau khi Ngô Thần bị gọi ra, Âu Dương Hiên có cảm giác không tốt. Nhưng là bởi vì Ngô Thần chưa nói cái gì đã đi mất, cậu cũng không đi cùng. Khi thấy Ngô Thần trở về  , cậu nhanh chân tránh ra để cho Ngô Thần vào chỗ.

“Làm sao vậy sao?” Nhìn khuôn mặt nhỏ nghiêm túc  Ngô Thần , Âu Dương Hiên khẩn trương .


Ngô Thần lườm Âu Dương Hiên, “Hoa đào của anh tốt nhất anh tự giải quyết cho tốt, đừng để nó lây lan sang người của tôi.” Nói xong thì không để ý tới Âu Dương Hiên nữa bắt đầu làm đề vật lý.

Âu Dương Hiên bị Ngô Thần  nói những lời này làm cho ngơ ngác. Hoa đòa của mình? Trừ cô ra cậu còn chọc vào ai sao? Nhìn Ngô Thần một lúc lâu hy vọng Ngô Thần có thể cho cậu đáp án.

Đáng tiếc Ngô Thần hạ quyết tâm không để ý đến cậu.

Nghĩ đến ánh mắt của người tên Lâm Tuyết vừa rồi, mình chưa bao giờ phải chịu sự khinh bỉ như thế. Bởi vì còn nhỏ thân thể chưa dậy thì nên mới bị khinh bỉ như thế? Ngô Thần nghĩ như  vậy liền càng tức hơn. Chính là bởi vì Lâm Tuyết bị  ngã sấp xuống , bằng không Ngô Thần không chừng sẽ nhịn không được mở miệng châm chọc lại vài câu. Nhưng sao bản thân mình lại có thể rảnh rỗi đến thê chứ?

Nhìn Ngô Thần nhăn mặt mày, Âu Dương Hiên  nghi hoặc càng lúc càng lớn.

Hôm nay cô là làm sao vậy?

Vương Ninh vừa trở về thấy Ngo Thần như thế, có lòng tốt  nhắc nhở  Âu Dương Hiên một chút. Vừa rồi cậu ở dưới lầu đi lên  đúng lúc đó vô tình nghe được Ngô Thần đoạn nói chuyện của Ngô Thần và cái cô Lâm Tuyết kia, nhưng là dù sao cũng là”Tình địch” gặp mặt, Vương Ninh cảm thấy tốt nhất không nên ra mặt.

“Một người tên là Lâm Tuyết  bởi vì cậu cho nên vừa rồi đến tìm  Ngô Thần.” Vương Ninh “Hảo tâm”  nhắc nhở  Âu Dương Hiên, tuyệt đối không thừa nhận bản thân mình nghe được đoạn tuồng vừa nãy.

“À? Tớ đã biết.” Âu Dương Hiên nhíu nhíu mày. Cái người tên Lâm Tuyết  kia cậu đại khái có chút ấn tượng, người khác cũng đã từng nói qua với cậu, nhưng cậu cho tới bây giờ không hề đặt ở trong lòng. Nhưng hôm nay thế nhưng lại ảnh hưởng đến Ngô Thần, như vậy cậu nên làm chút chuyện gì đó thôi .

Qua vài ngày, Ngô Thần nghe được Lâm Tuyết vì có hành vi xấu làm ảnh hương các bạn học khác nên bị đuổi học. Sau lại bởi vì một ít lý do, mới để cho cô ta thành chuyển sang trường khác học.

Nghe thấy chuyện như thế  Ngô Thần chỉ là bất ngờ một chút, sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên, tiếp tục làm chuyện của mình.

Chỉ là nhớ tới thái độ hôm đó của Âu Dương Hiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận