Cuộc Sống Bình Thản Hoàn Mỹ Sau Khi Trùng Sinh

Năm cấp ba Ngô Thần vẫn lựa chọn chuyên tâm vào học hành, cũng đã gần một năm cô làm việc ở radio .

“Tiểu Thần này, tương lai cháu có định theo nghề này hay không?” Đây là chủ nhiệm trương trình của Ngô Thần noi chuyện với cô.

“Chú Hạ, tương lai chắc hẳn là cháu sẽ không theo ngành này đâu ạ.” Ngô Thần mỉm cười  nhìn vị chủ nhiệm cười ấm áp như phật Di lặc đằng kia.

“Vậy thật sự là đáng tiếc . Tầm tuổi này của cháu đã có được tiêu chuẩn như thế này rồi , về sau học chuyên sâu vào một chút nữa, tiền đồ không thể nói trước được!” Chủ nhiệm đáng tiếc  lắc lắc đầu.

“Chú Hạ, ngài  ý của chú là nếu cháu đi làm ngàng khác thì sẽ bị mai một hay sao ạ?” Ngô Thần dường như làm nũng nhìn chú Hạ.

“Ha ha, con bé này. Chú chỉ tiếc ở đài phát thanh bị mất đi một phát thanh viên giỏi như cháu thôi, chú có nói đến chuyện gì khác nữa hả ~!” Nhìn chú Hạ buồn cười  trừng mắt lườm mình, Ngô Thần cười cười chạy nhanh đi.

“Được rồi, chú cũng không nói nhiều với cháu nữa. Nhưng tháng một sang năm có tuyển chọn một số nghệ thuật viên mới, chú hy vọng cháu sẽ đi. Dù sao cho mình thêm một cơ hội cũng tốt.”

Nói xong Ngô Thần chào tạm biệt chủ nhiệm, rời khỏi đài phát thanh cùng với   Âu Dương Hiên . Về phần chú Cao, tối hôm qua Ngô Thần cũng đã cố ý đi qua chào hỏi.

“Giải quyết xong rồi à?” Âu Dương Hiên nhìn chằm vào tình huống giao thông phía trước, còn thơi gian quay mặt nhìn Ngô Thần.

“Ừ, đã giải quyết xong rồi. Nhưng  chủ nhiệm đề nghị em đi thử  dự thi triệu tập nghệ thuật sinh.” Ngô Thần vẫn là đem chuyện này kể cho Âu Dương Hiên để hai người cùng nhau thương lượng.

“Em muốn đi không?” Đây là vẫn là phương pháp quyết định của Âu Dương Hiên , nếu Ngô Thần muốn đi, cậu sẽ không ngăn cản.

“Có chút muốn đi thôi. Nhưng em biết, nếu như mình có thi được , cũng sẽ không đi học được .” Ngô Thần nhìn Âu Dương Hiên. Anh đã vì mình lựa chọn học đại học R , như thế mình sao có thể rời bỏ được.

Âu Dương Hiên cảm nhận được  ánh mắt Ngô Thần mình, bọn họ tự hiểu lấy ở trong lòng, cậu hiểu được ý nghĩ của dô, cô cũng hiểu được cảm thụ của hắn  .

“Vậy em cũng nên nghỉ ngơi một chút đi. Đến lúc đó coi như một chuyến du lịch, anh với em cùng nhau đi.”

“Được.” Ngô Thần cười ngả đầu lên vai của Âu Dương Hiên . Đời này chỉ cần có một người nuông chiều cô như vậy là đủ rồi!

Cuộc sống cấp ba  chính là mỗi ngày đều được kiểm tra.

Bọn họ cùng với Lưu Mẫn và Vương Ninh chọn trường học. Đương nhiên là bọn họ là sẽ không đi thi , nhưng bọn họ có thể cùng đi đến thành B cùng.

Kết thúc kỳ một, bốn người Ngô Thần mang theo hành lý đơn giản tiến quân đến thành B, mà khách sạn linh tinh các kiểu lần này được Đường Vũ phụ trách .

Ngô Thần cảm thấy giống như bước cùng một đường với đời trước, chỉ là lần này  quá trình không nhau, kết quả cũng không giống nhau.

Kiếp trước  Ngô Thần đến đây là theo giáo viên đi dự thi, nhưng là bởi vì chiều cao không đủ mà không thể lọt vào vòng trong.

Đời này  Ngô Thần tuy rằng chỉ mới có mười ba tuổi, nhưng cũng vừa vừa đủ 1m65. Trừ bỏ gương mặt có chút trẻ con thân hình hơi bằng phẳng, thì khó có thể tìm ra được cô khác chỗ nào so với các bạn đồng lứa. Mà lần này Ngô Thần, thật sự đúng như lời nói của Âu Dương Hiên đến cuộc  thi này như là chuyến du lịch giải sầu.

Lần này Ngô Thần đến nơi thi mà kiếp trước bản thân mình ngay cả cửa cũng không bước được vào.

Đi vào tỉnh B ,bọn Ngô Thần cứ theo lẽ thường là một người một gian phòng. Rửa mặt chải đầu xong xuôi, năm người bọn họ bắt đầu đi thăm quan thành thị cổ xưa này.

Cùng đi  đến quảng trường trang nghiêm  , cùng nhau du lịch  cố cung to lớn  , cùng nhau nhìn nghi thức hạ cờ. Bọn họ giống như được xuyên qua thời không tìm hiểu lịch sử ngàn năm của đất nước, cảm nhận được sự rung động mà thành phố này mang lại.

Ngày hôm sau vài người bọn họ tách nhau ra hành động . Đường Vũ cần phải tiếp tục đi học, Lưu Mẫn cùng Vương Ninh muốn đến một số trung tâm tư vấn cho những người muốn đi du học xem thử, Âu Dương Hiên xách theo Ngô Thần bắt đầu đi dạo.

Ngô Thần cùng Âu Dương Hiên chỉ tự do đi dạo. Dạo chơi công viên giống như  đem nơi này thăm quan một chút, sau đó đi đến đại học mà tương lại bọn họ sẽ học 4 năm ở đây.

Nhìn thấy từng dãy lớp học, từng viện ký túc xá, trong đầu Âu Dương Hiên  hiện ra  một ý nghĩ lớn mật  . Nhưng ý nghĩ này đến bây giờ vẫn chưa có thể thực hiện được, cho nên cậu quyết định không nói cho Ngô Thần bíêt.

Đi dạo đến buổi chiều, Ngô Thần thật sự không biết nên làm gì nữa.

“Đi đâu nữa bây giờ?” Ngô Thần mệt  mỏi tựa vào trên vai của Âu Dương Hiên  .

“Không muốn đi dạo nữa hả?” âm thanh của Âu Dương Hiên  ôn nhu như trước.

“Không muốn đi nữa. Mệt quá, đói nữa!” bụng Ngô Thần  kháng nghị lên tiếng phối hợp lại.

Âu Dương Hiên cười cười  nhìn Ngô Thần, nụ cười cưng chiều, đón một chiếc xe taxi, đem Ngô Thần ôm vào. Nói địa chỉ một chỗ, sau đó tự nhiên xách Ngô Thần đến một nơi cô không biết.

“Đi đâu thế anh?” Tuy rằng Ngô Thần có chút mơ hồ, nhưng là ở trên xe taxi cô vẫn ngủ không được .

“Đi đến nhà ông nội của anh.” Âu Dương Hiên lạnh nhạt nói.

“Ồ.” Ngô Thần bình tĩnh  trả lời, sau đó đột nhiên dựng lên”Anh nói đi đâu cơ? Nhà ông của anh á?” Ngô Thần kinh ngạc  hỏi Âu Dương Hiên.

Âu Dương Hiên ở vừa nghe được câu trả lời trước của Ngô Thần ,cậu còn bận suy nghĩ tại sao cô có thể bình tĩnh đến thế? Phản ưng như bây giờ mới là bình thường nè ~

“Ưm, ông nội và bà nội của anh đều ở tỉnh B.”

“Vì sao anh không nói cho em biết trước. thế sao anh còn muốn ở khách sạn?”

Âu Dương Hiên nhìn  Ngô Thần  một cái, “Em không nhớ là anh đã từng kể cho em nghe rồi à?”

Ngô Thần nghĩ nghĩ, hình như trước đây có nói qua thì phải.

“Biết mà, nhưng là cái đó và anh đến ở nhà ông bà có quan hệ gì?”

“Nếu em đã  biết, anh đã đến đây sao có thể không về nhà ông bà nội?” Âu Dương Hiên trừng phạt nhéo nhéo má của  Ngô Thần  .

“Vậy được rồi. Nhưng tại vì sao anh không về thẳng đây luôn?”

“Nếu em nguyện ý ở cùng với anh, anh không ngại mà về đấy ngay hôm nay.”

Thật sự là một con gấu chó đen tối, mình còn không dám ở lại trong nhà của anh ta! Huống gì là nhà ông bà nội! Ngô Thần vụng trộm  oán thầm trong lòng, đương nhiên lời này là không thể nói .

Đây là một cái đại viện, nhưng là không phải đại viện quân đội.

Âu Dương Hiên mang theo Ngô Thần đi vào.

Ở đây là những ngôi nhà nhỏ độc lập, xem ra xung quanh đây ở không ít cán bộ cao cấp ~

Người ra mở cửa là một phụ nữ trung niên, xem ra người giúp việc trong nhà.

“Tiểu Hiên cháu về à, mau mau vào đi.”

“Dì Cốc , ông bà nội có ở nhà không ạ?” Ngô Thần chào hỏi dì giúp việc,rồi đi theo Âu Dương Hiên vào nhà.

“Đương nhiên rôi. Hôm qua cháu gọi điện nói tối nay về ăn cơm, ông bà nội cháu từ chiều đã quay về chờ rồi.” Nói xong tiếp nhận túi túi hộp hộp Âu Dương Hiên và  Ngô Thần  đem đến để vào một bên, dẫn hai người bọn họ đi vào  phòng khách.

“Tiểu Hiên cháu đến rồi hả.” bà nội Âu Dương Hiên  thấy Âu Dương Hiên tiến vào, đã đứng dậy đã đi tới.

“Bà nội. ông nội đâu?” Nói xong giới thiệu  Ngô Thần với bà nội, “Bà nội, đây là tiểu Thần.”

Bà nội mỉm cười  nhìn Ngô Thần, Ngô Thần nhanh chóng cung kính  chào hỏi.

“Ngoan ngoan, mau vào ngồi đi. Ông nội cháu đang ở trong thư phòng đó, biết cháu tới rồi ông ấy sẽ tự xuông ngay .” Nói xong ông nội Âu Dương Hiên  từ trên lầu bước xuống .

“Ông nội.” Âu Dương Hiên chào ông, Ngô Thần cũng đi theo chào một câu “Ông nội.”

“Các cháu ngoan. Đã về đây rồi sao lại không đến đây ở với ông bà.” Nói xong thầm oán  nhìn thoáng qua Âu Dương Hiên. Xem ra, ông nội với ông nội của Lưu Mẫn không giống nhau a, chắc ông là cán bộ giới chính trị!

“Không phải là cháu đã về đây rồi ạ.” Âu Dương Hiên chạy nhanh giúp đỡ ông ngồi vào trên sô pha, mà bà nội Âu Dương cũng nắm tay của Ngô Thần  cùng nhau ngồi xuống sô pha.

“Đây là tiểu Thần hả.” Ông nội Âu Dương hỏi Âu Dương Hiên một chút tình hình hiện tại, rồi nhìn về phía Ngô Thần.

“Cháu chào ông, cháu là Ngô Thần ạ.”

“Ừ, thật đúng là một con bé con lanh lợi. ba mẹ Âu Dương Hiên  kể cho chúng ta rất nhiều về cháu. Chúng ta cũng rất ngạc nhiên muốn biết rằng cô bé mà Âu Dương Hiên dấm từ nhỏ ra sao. Xem ra ánh mắt của tiểu Hiên  tốt lắm!”

Đối mặt với sự trêu đùa của  ông nội Âu Dương , mặt Ngô Thần  dần dần đỏ lên. Nói cái gì cũng được, nhưng là nói đến chuyện này thật là có chút ngại ngùng . Đây chính là ra mắt người lớn trong truyền thuyết sao!

“Ông nội Âu Dương, nếu ông nói như vậy nữa cháu sẽ xấu hổ đó .” Ngô Thần hờn dỗi  nhìn thoáng qua ông nội Âu Dương.

“Ha ha. Được rôi, bé gái da mặt mỏng. Về sau cứ gọi là ông nội thì được rồi, như vậy mới đúng.”

“Dạ, ông nội.”

Thời gian còn lại chính là bà nội Âu Dương hỏi, Ngô Thần đáp. Đều là hỏi xung quanh cuộc sông hang ngày của bọn họ. Người lớn trong nhà đều biết hai người bọn họ hay ở chung một chỗ với nhau, hỏi Ngô Thần hay là hỏi Âu Dương Hiên cũng giống nhau thôi.

Sau bữa cơm chiều, Ông bà nội Âu Dương nhất trí yêu cầu hai người bọn họ ở lại trong nhà. Không thể làm trái ý nguyện của hai lão nhân, hai người đành phải về khách sạn thu dọn hành lý, chảo hỏi Lưu Mẫn và Vương Ninh một câu, sau đó cùng nhau về nhà ông bà nội.

Lưu Mẫn và Vương Ninh ở tỉnh B không quá mấy ngày thì về nhà . Bởi vì bọn họ dến đây cũng là để xem xét tư liệu du học, cách cuộc thi cũng không còn mấy thời gian nữa. Cho nên việc xong việc thì đi trở về.

Ngô Thần bởi vì có một cuộc thi ở đây, nên ở lại đợi thêm vài ngày. Mấy ngày nay Ngô Thần ở nhà ông bà nội Âu Dương đọc sách, viết chữ, có thời gian thì đi dạo phố.

Thông qua hai ngày ở chung  thì Ngô Thần biết được, ông nội Âu Dương vốn là một cán bộ kỳ cưu, ở trong giới chính trị cũng được coi nổi tiếng chính trực. Chính là Ngô Thần đối với những chuyện này không am hiểu nhiều lắm, khi lần đầu tiên gặp mặt cô cũng chỉ thấy hai người bọn họ tính tình hòa ái như Âu Dương Hiên vậy. bà nội Âu Dương còn là giáo sư của đại học R , rất nhiều nhân sĩ chính trị đều là học sinh được bà rèn giũa.

Một nhà Âu Dương Hiên đều là những nhân vật cấp cao a!

Đến ngày thi, Ngô Thần sáng sớm đã dậy chuẩn bị, cô còn đeo them một cái kính cho đạo mạo. Khi ra cửa, Ông nội Âu Dương cùng bà nội Âu Dương còn trêu trọc cái kính trên mặt cô, lại làm cho mặt Ngô Thần đỏ bừng .Lôi kéo Âu Dương Hiên chạy nhanh chạy tới trường thi.

Khi đôi diện với máy quay, bởi vì cô đã không còn áp lực nữa, Ngô Thần thực tự nhiên  mà phát huy, làm cho hội đồng giám khảo phải hỏi  một vấn đề Ngô Thần. Ngô Thần biết, nếu mình thực sự muốn đi con đường này , trường học thế nào mình có thể tự lựa chọn .

Đáng tiếc, những điều này chỉ là để thỏa mãn tâm tư đời trước của cô mà thôi.Mà đời trước và kiếp này hoàn toàn không giống nhau!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui