Tôn Huệ rất là mê man, không hiểu sao lại xuyên qua, nhìn chung quanh ầm ĩ, nghe không hiểu ngôn ngữ. Mấy ngày sau nàng rất là vui mừng, bản thân nàng là thai nhi mới tới, nàng nghĩ, bằng không bỗng dưng không biết nói chuyện hoặc là chuyện khiến người ta nghe không hiểu, e rằng sẽ dọa sợ người trong nhà, bị mời bà cốt* đến thiêu chết.
*神婆
✚[shénpó] bà cốt; bà đồng; mụ phù thuỷ
Ngày tháng của trẻ con rất tẻ nhạt, nếu như không phải mỗi ngày đều là ngủ, một ngày ngủ mất nửa buổi, Tôn Huệ e rằng sẽ cảm thấy tẻ nhạt chết mất. Có điều rất nhanh nàng tìm ra một chuyện để làm, chính là ỷ vào tuổi nhỏ, thừa dịp người khác không chú ý, trong lúc không ngủ, Tôn Huệ sẽ cẩn thận quan sát cái nhà này.
Phát hiện sau một tháng quan sát, nàng rất hài lòng. Bởi vì theo nàng thấy, điều kiện trong nhà cũng tạm được, từ lúc lớn thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bột mì, cùng với quần áo tuy cũ, nhưng không có miếng vá.
Càng thêm đáng mừng chính là, người cha đời này của nàng, đối xử với nha đầu lỗ vốn là nàng cũng không tệ lắm, có thời gian còn có thể chơi đùa với nàng.
Tôn Huệ cho rằng, đời này sẽ an an ổn ổn trải qua, nhưng rất hiển nhiên ông trời không an bài như thế. Đời người sao có thể sống trôi chảy, năm nàng sáu tuổi, phương Bắc khô hạn, đất đai Đan châu nứt nẻ, không thu hoạch được một hạt thóc nào, hơn nữa lương thực triều đình cứu tế chậm chạp chưa phát.
Một tháng, hai tháng, còn có thể dựa vào lương thực tồn trữ mà sống qua ngày, một mùa, hai mùa, khí trời không có chuyển biến tốt, lương thực cũng dần dần cạn sạch. Chỉ có những nhà giàu là còn có thể chống cự, người nào trong nhà có mười mấy mẫu ruộng lúc này cũng sớm đói meo, càng khỏi nói những tá điền thuê ruộng kia.
Dân chúng bắt đầu gặm vỏ cây, đào rễ cái ăn, tuyệt vọng nhìn dòng sông khô cạn, giếng cũ không còn bao nhiêu nước. Toàn bộ mấy châu phương Bắc đều ầm ĩ kêu thiếu lương thực, nhưng triều đình lúc này bởi vì có chuyện trì hoàn —— hoàng đế ngự giá thân chinh bị địch bắt, quân giặc vây kinh đô, cả triều văn võ tất cả đều rối loạn, nào còn có hơi sức để ý chuyện này.
Triều đình thật lâu không có bố cáo, càng ngày càng nhiều người chạy nạn, rời khỏi miền bắc.
Lại đợi, e rằng sẽ. . . Không, nhất định sẽ chết! Tôn phụ cùng người trong thôn thương nghị, đi về phía nam chạy hạn, nơi đó là kho lúa giàu có nhất thiên hạ, đến chỗ ấy mới có khả năng được cứu.
••••••
Hai nơi cách nhau ngàn dặm, dọc theo đường đi đều là đau thương, càng đi càng nhiều người ngã xuống. Ngã xuống. . . Cũng không thể bò dậy được nữa.
Bán nhi bán nữ, đều là chuyện bình thường, chỉ vì một miếng bánh ngô, đạp lên tôn nghiêm cũng có. Mà càng làm Tôn Huệ buồn nôn, sợ hãi, chính là người ta vì quá đói mà ăn cả thịt người! Thời khắc này, nàng mới thấm thía cảm nhận được, xã hội hiện đại tốt biết bao nhiêu. Không phải sản phẩm công nghệ cao, không phải tự do, mà là không cần chết đói, càng không cần ăn thịt người.
Dọc theo đường đi, tư tưởng của Tôn Huệ đã đổi mới rất nhiều, cũng làm cho nàng nhận thức càng thêm rõ ràng đối với thời đại thê thảm này. Nàng đang nghĩ, may mà nhà các nàng còn có chút ít lương thực dư, mà Tôn phụ làm người khởi xướng, cũng có quyền lên tiếng nhất định, không đến nỗi chính mình bị người ta ăn thịt.
Nhà dột còn gặp mưa, câu ngạn ngữ này là đúng. Qua ngàn dặm đường dài, đi qua bảy, tám châu ven Hồng Hà, Tôn phụ bị bệnh, lúc này lấy đâu ra đại phu, lấy đâu ra dược liệu? Mặc kệ người trong nhà gào khóc cỡ nào, bất lực cỡ nào, một đêm mịt mờ không có ánh sao, cha Tôn ra đi mãi mãi.
Đội ngũ không đợi người, mà càng đói bụng lại càng thúc giục nhau đi tiếp. Không thể giữ đạo hiếu, vội vã dùng chiếu quấn lấy, cũng không tìm thầy phong thuỷ, Tôn phụ được chôn cất một cách đơn sơ như vậy.
Ngay cả một tấm mộ bia cũng không thể lập, Tôn Huệ nhìn bốn phía xung quanh, cẩn thận nhớ kỹ, cha nàng chôn ở cửa sông, trên một gò đất. bên trong chôn tảng đá làm dấu, Tôn Huệ nghĩ, đợi ngày sau, nếu như có thể sống sót, an ổn xuống. Nhất định mang theo đệ đệ trở lại đây, dời mộ phần của cha đến một nơi thật tốt.
Qua Hồng Hà là đã vượt qua khu vực bị lũ lụt, nơi này năm nay thu hoạch có bị ảnh hưởng, nhưng vẫn coi như không đến nỗi. Nhóm nạn dân có nơi dừng lại, tự bán thân cho gia đình giàu có, đạt được khẩu phần lương thực, yên ổn. Còn có ít người lưu lại, làm công nhật, định qua năm nay sang năm nữa lại trở về.
Ánh nắng tươi sáng, tia sáng ôn hòa kia chiếu lên người, thư thích khiến người ta muốn ngủ gật, Tôn Huệ nhìn ruộng đồng xanh mượt, an lòng, nghĩ mặc kệ cách gì, có lương thực là được.
Em trai gầy còm khiến cặp mắt nhìn đặc biệt lớn, được mẫu thân dùng một cây trâm bạc đổi tiền mua bánh bao cho ăn, nghẹn ngào nhét vào trong miệng, bánh tràn đầy miệng, tay nhỏ còn đang nắm thật chặt bánh bao có vệt đen trên tay. Sợ bị người ta cướp mất.
Người từng trải qua đói khát mới biết được bị đói khổ sở đến mức nào, cái chết có thể áp sát bất cứ lúc nào, những thứ lễ nghĩa liêm sỉ kia, ai còn quan tâm. Trong đám người chạy nạn, có mấy ai còn mang theo bạc, ngay cả hài tử của mình cũng bỏ được, còn có cái gì không dám?
Mấy đại hán lưu manh đã sớm chú ý chỗ này, thấy Tôn mẫu đổi cây trâm được bạc, vây quanh, con mắt tham lam nhìn chằm chằm Tôn mẫu: "Các đại gia đói bụng, mau đưa bạc ra đây, nếu không. . . Hắc hắc, cũng đừng trách đại gia không khách khí !"
Tôn mẫu rất muốn nhân nhượng cho yên chuyện, nhưng nàng biết rõ, một phụ nữ như nàng, một mình mang theo hai hài tử, đến sinh sống ở một nơi xa lạ, nếu như yếu thế, e rằng cả nhà đều sẽ chết oan chết uổng. Nàng không muốn tử nữ bị chết, càng không muốn trượng phu tuyệt tự, nàng phải đứng ra, so với nam nhân còn tàn nhẫn hơn, mở ra một con đường để đi.
"Các ngươi là ai, ta không có tiền cho các ngươi, vây quanh làm gì, lăn xa một chút!" Lời nói ra miệng rất lợi hại, trong lòng khó tránh khỏi không run, nàng là một phụ nữ, dù sao cũng yếu thế. Nhưng mà, ánh mắt quét qua thấy ba người này vóc dáng tuy cao, nhưng một đường tới nay, đều trở nên gầy trơ xương, hiện tại có lẽ cũng không còn khí lực.
Tôn mẫu cảm thấy, vẫn có phần thắng.
Cầm đầu, là một tên họ Đinh, trước đây ở trong thôn cũng là một kẻ ngang ngược, lúc này thấy một mụ đàn bà cũng dám phản bác, tức giận mù quáng, ác tiếng nói: "Đàn bà thối, cho thể diện mà không cần, các anh em, tiến lên! Cướp của con mụ này, sau đó đem bán ba mẹ con nhà này, nhất định sẽ được sung sướng mấy ngày." Ngay cả thịt người cũng từng ăn qua, có gì mà phải sợ, đừng nói là cùng một thôn, nếu phải ra tay thì sẽ tàn nhẫn hơn bất kỳ ai.
Tôn mẫu không ngu ngốc, biết không thể để bọn họ xuất thủ trước, nếu không tất cả đều xong.
Đói bụng một đường, ai cũng không còn khí lực, một thiếu phụ như nàng cũng không thể nào mạnh mẽ hơn ai, con mắt híp lại, bàn tay mò vào trong bao quần áo, nhìn Đinh Nhị đang nhanh chân tiến đến, trong lòng tính toán, một bước, hai bước, gần tới rồi.
Đúng, chính là lúc này, đột nhiên ra tay, một cái kéo sắc bén, đâm vào bụng Đinh Nhị.
Máu còn ấm đột nhiên bắn ra tứ tung, trên người Tôn mẫu cũng có, dính nhớp nháp, tràn đầy mùi tanh.
Đinh Nhị ôm bụng, lăn lộn trên mặt đất, mùa hè vừa đi qua, trên người không mặc nhiều quần áo, khoảng cách quá gần, Tôn mẫu lại không nương tay, thật sự đâm vào.
Không đâm vào ngực, bởi vì nơi đó có xương chống đỡ, không có sức để đâm vào, hơn nữa với chiều cao của Tôn mẫu, cũng không tiện . Chỉ có phần bụng thì khác, nơi này đều là thịt, ra tay cũng thuận tiện. Quả nhiên cũng không ra khỏi dự liệu của Tôn mẫu, chỉ một chút thì đã đắc thủ.
Hai người khác thấy Tôn mẫu ra tay tàn nhẫn như thế, lại nhìn Đinh Nhị đang nằm trên đất kêu rên, liếc nhìn nhau một chút, lùi bước. Bọn họ không muốn đánh cược, lúc này đi trêu chọc Tôn mẫu, không chừng bọn họ cũng sẽ bị thương, trong tay bọn họ không có gậy, khí lực cũng còn được không bao nhiêu, vẫn nên tránh xa thì tốt hơn. Trong lòng tính toán, đợi tìm được vũ khí, lấp đầy cái bụng, lại tới xử lý nàng. Nhưng vẫn há miệng chửi rủa: "Con mụ điên, ngươi chờ, bọn ông đi tố cáo quan, bắt con mụ điên nhà ngươi đi ngồi tù!"
Nói xong cũng mặc kệ Đinh Nhị nằm trên đất đã mất máu quá nhiều, lúc đi hai người còn đá hắn một cước, mắng một câu rác rưởi. Vốn là du côn lưu manh, nghĩa khí cũng chỉ nói cho có, sau lưng e rằng đều hận nhau đến nghiến răng, vì đoạt được đồ vật, cũng không ít lần tranh cãi. Bảo bọn họ dẫn theo Đinh Nhị đi tìm đại phu, tốn một khoản tiền thuốc thang, căn bản là không thể.
Đinh Nhị cuống lên, ấn chặt vết thương, suy yếu hô: "Ngưu Tam, Vương Giác, chờ chút, mau dẫn ta đi gặp đại phu, còn tiếp tục như vậy ta sẽ chết. Cầu xin các ngươi, cứu ta, sau này ta làm trâu làm ngựa cho các ngươi!" Nói đến phần sau, còn khóc nức nở, máu chảy không ngừng, hắn cảm giác thân thể rét run, đầu cũng mê muội, biết không thể kéo dài được nữa, nếu không sẽ chết mất.
Nhưng mà Ngưu Tam, Vương Giác vẫn không quay đầu lại, hai người cười nói tiếp tục đi: "Thôi đi, một tên quỷ nghèo, ngày thường ngang ngược, chỗ tốt đều nuốt hơn một nửa, ỷ vào khí lực bắt nạt chúng ta không ít lần, hiện tại bị thương, còn nhờ chúng ta cứu hắn! Hừ hừ, đây quả thực chính là vọng tưởng!" "Không sai, chết rồi thì dẹp đi, tên gia hỏa làm đủ chuyện ác, lưu lại trên đời cũng sống chui sống nhủi!"
Đinh Nhị tuyệt vọng, hắn cảm giác mình chết đến nơi rồi, trong lòng nghĩ, sớm biết như vậy, vừa rồi sẽ không xông lên nhanh như thế. Để hai tên khốn nạn kia lên trước, chính mình cũng không phải chịu xui xẻo. Nghĩ đến xui xẻo, Đinh Nhị càng thêm hung tợn trừng mắt Tôn mẫu, nghiến răng nói: "Mụ già thối tha, chớ đắc ý, lão tử chết rồi thành quỷ cũng không buông tha ngươi!" Đến lúc này, hắn cũng không có ý tứ hối cải, chẳng qua là cảm thấy xui xẻo, xông lên đầu tiên, còn có chính là, cảm thấy mụ già họ Tôn này quá mức ác độc, chứ cũng chẳng cảm thấy mình có lỗi chút nào.
Tôn mẫu cầm chặt kéo trong tay, đợi hai người kia rời đi, mới thở phào một cái, nghe Đinh Nhị nói vậy, nàng cười lạnh: "Chết đi thật sự có thể thể biến thành quỷ, ngươi đại khái đã bị bách quỷ phệ tâm mà chết rồi. Ngươi chết rồi, cũng là vì là thế nhân trừ hại, giết ngươi, cũng coi như một việc làm công đức." Tên Đinh Nhị này, làm không ít chuyện âm hiểm, hại chết không ít người, dọc theo đường đi không biết đã giết ăn không biết bao nhiêu hài tử không còn cha mẹ. Vốn là chết không hết tội!
Người trên chợ quăng tới ánh mắt mập mờ, Tôn mẫu phát hiện, thở dài, biết nơi này không thể ở lâu, không chỉ lo hai người kia tìm vũ khí lại quay lại đây, càng thêm lo lắng, người nơi này sẽ báo quan, bắt được chính mình. Cũng mặc kệ ánh mắt khác thường của người khác, bỏ tiền mua mấy chiếc bánh, mang theo con trai, con gái tiếp tục xuôi nam.
Một đường đi không biết đã bao lâu, Tôn mẫu lại đổi đi một chiếc vòng tay, cuối cùng đến một nơi gọi là thôn Thanh Hà.
Nhìn đất đai màu mỡ, nông gia an nhàn, đám người vãng lai đều có vẻ hiền lành, so với phương bắc, quả thực giống như tiên cảnh nói đến trong hí khúc. Tôn mẫu chuẩn bị dừng lại ở đây, ở chỗ này ổn định cuộc sống.