Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước

Sống một mình đương nhiên không thể, đó là lựa chọn khi bị bức ép đến đường cùng, hơn nữa, bất kể thế nào, Chu Thụ cũng không thể đi theo Tôn mẫu. Chu gia ở nơi này tộc nhân đông đảo, cũng coi như thế lực một phương, thậm chí một trong Tam lão cũng là người Chu gia, mà Tôn mẫu là người từ nơi khác tới định cư, hoàn toàn không có thân tộc, tuy rằng cũng có giao hảo với một hai vị, nhưng căn bản không thể đoạt Chu Thụ, lễ pháp cũng không cho. Huống hồ, mấy mẹ con bà, không bị khi phụ sỉ nhục chết mới là lạ, năm đó cũng bởi vì bị quấy rối mới phải chọn gả cho Chu Hải, hiện tại nếu như đắc tội Chu gia, sẽ càng không dễ chịu.

Cũng không cách nào quay về phương Bắc, nơi đó mặc dù là quê cũ, thế nhưng bà cũng chỉ là một người dân bình thường, định cư một chỗ, chỉ cần không phát sinh tai hoạ lớn, sao có thể nói đi là đi, bị quan phủ bắt đi lao dịch, chết như thế nào cũng không biết! Mà ở chỗ này, chỉ có mỗi mảnh đất cắm dùi như vậy, căn bản rất khó nuôi sống cả nhà, càng khỏi nói đến việc làm cho nhi nữ mình sống tốt. Cho nên, sống một mình, là lựa chọn bất đắc dĩ, không tới bước cuối cùng, kiên quyết không thể thực thi.

Tôn mẫu có lo lắng, mà Chu Hải cũng đồng dạng hại lớn hơn lợi, không nói đến việc mất thể diện, còn liên lụy đến tiểu nhi tử, mình và Tôn mẫu tách ra, tương lai tiểu nhi tử sẽ bị người ta chỉ trỏ sau lưng, cũng khó có thể có cuộc sống vẻ vang, thậm chí càng khó cưới được thê tử tốt. Ngay cả hắn cũng thế, tướng mạo bản thân có vấn đề, nhìn rầu rĩ lại quá mức nghiêm túc, lúc trước khi thê tử chết đi, bây giờ lại bỏ một người, còn có ai đồng ý tới nữa? Hơn nữa cho dù có, cũng không nhất định có thể được như Tôn mẫu như vậy, nếu như giống với vị trong thôn kia, vậy thì đúng là xong rồi.

Nếu như không tìm, mẫu thân trong nhà đã càng ngày càng lớn tuổi, con gái Chu Đồng cũng phải lập gia đình, trong mấy năm sẽ không có ai làm việc nhà, nếu cứ để cho mẫu thân vất vả, quá mệt mỏi, hơn nữa cũng không sạch sẽ. Hài tử cũng không có ai dẫn dắt, tương lai học cái xấu, sẽ không được. Nhưng, bảo Chu Hải đáp ứng điều kiện của Tôn mẫu, hắn lại bài xích, hắn không dự định, cũng không thể dạy hết thủ nghệ cho Tôn Duẫn, vì thứ đó thuộc về con trai của hắn, cũng chỉ có con trai của hắn mới có thể kế thừa!


Đã như thế, không thể tách ra hay bỏ Tôn mẫu, như vậy cũng chỉ đành hi sinh chút tiền bạc. Nhưng mà , về phần bao nhiêu thì cần phải bàn bạc kỹ hơn, năm mẫu cũng là một chút, hai mẫu cũng là một chút, hơn nữa còn phân ra ruộng cạn, ruộng nước, giá cả rất không giống nhau, cũng không phải không thể lấy ra chút tiền bạc này. Chỉ cần tìm tòi suy nghĩ kỹ lưỡng, là có thể lựa chọn điều kiện.

Tôn mẫu xem như đã nhìn thấu cách làm người của Chu Hải, cũng rõ ràng ý định của người nhà họ Chu từ trên xuống dưới, bà cũng biết, hóa ra những người được gọi là mẹ kế kia hoàn toàn có thể lý giải. Không phải hắn tiến một bước, chính là ngươi tiến một bước, tổng số lợi ích cũng chỉ có như vậy, trong tay ai kéo được nhiều hơn, thì con cái người đó sẽ sống được tốt hơn. Giờ khắc này, bà cũng đang thay đổi, mặt mũi dứt bỏ, lương tri trong lòng cũng bắt đầu có vết rạn nứt, trong đầu toàn nghĩ làm sao để bòn tiền.

Nói chung đến khi Tôn Huệ và Tôn Duẫn có cuộc sống khá giả, Tôn mẫu cũng trải qua giai đoạn cực đoan và sống thoải mái hơn. Nhưng mà khi đó đã chậm, danh tiếng Tôn mẫu đã bị tổn thương, cuối cùng chuốc lấy tiếng nhơ, gập ghềnh trắc trở trôi qua một đời này. Chu Hải cũng là như thế, lúc tiến lúc lùi, thủ vững điểm mấu chốt, nhưng cả đời hùng hùng hổ hổ, cùng Tôn mẫu bạc đầu, danh tiếng cũng mất hết, đến khi chết, cho dù trong lòng đã sớm buông xuống, nhưng mà trước sau vẫn coi như không thuận hòa.

Đương nhiên, tất cả những thứ này nói sau đi, hiện tại việc cần phải bàn chính là mua đất, vừa vặn ở ven sông Thanh Hà có người định bán ra, vị trí hơi xa, tương đối vắng vẻ, tổng cộng là năm mẫu. Nơi này vốn là bãi lau sậy, bị một mồi lửa đốt sạch, diện tích toàn bộ là mười tám mẫu chia cho ba gia đình, trong đó năm mẫu này là của nhà Chu Phúc trong thôn, bởi vì Chu Phúc bị bệnh cần dùng tiền gấp, nếu không sẽ không bán ra chỗ ruộng có vị trí gần sông như thế này. Đều là ruộng nước màu mỡ khôgn tệ, hàng năm chỉ cần không xảy ra lũ lụt, ước chừng có thể thu về không ít lương thực.


Nhưng bởi vì dựa vào Thanh Hà, nếu xảy ra lũ lụt nhất định sẽ mất trắng, rất nhiều người vẫn còn đang quan sát, cũng không thể bỏ ra một khoản tiền lớn mà chỉ có thể trồng được một vụ lúa, như vậy cũng quá lỗ vốn. Cho nên mọi người đều muốn ép giá tiền xuống, năm mẫu này giá hai mươi lượng bạc, quá cao rồi! Trước tiên Chu Hải đi tìm Chu Phúc, đều là người cùng tộc, giá cả cũng dễ bàn hơn, đây cũng là cơ hội, thôn Thanh Hà mưa thuận gió hòa, người cũng giàu có, hiếm khi có người bán ruộng, Chu Hải chuẩn bị mua lại toàn bộ, sau đó lấy ra hai mẫu đặt dưới danh nghĩa Tôn Duẫn, đổi lấy việc Tôn mẫu không làm ầm ĩ lên nữa.

Cùng tộc, cộng thêm bản thân gần như không công lấy được đất này, Chu Phúc lại bị bệnh cần tiền, các loại nguyên nhân dồn vào, bàn bạc cũng coi như thuận lợi, cuối cùng mua năm mẫu này với giá ba lượng bạc một mẫu.

Nhiều năm nay Chu Hải làm nghề mộc kiếm được khá nhiều tiền, lần lượt mua thêm thổ địa, ruộng lần này mua cộng với ruộng tổ tiên để lại, tất cả có hơn ba mươi mẫu. Điều này rất đáng giá để kiêu ngạo, cho nên Chu gia xem như khá giàu có, mà lần này mua thêm năm mẫu, giá cả lại khá thấp, vốn nên chuyện cao hứng, thế nhưng bầu không khí Chu gia lúc này rất là vi diệu, sắc mặt Chu gia gia trở nên khó coi, mà Chu nãi nãi càng không ngừng mở miệng chửi bới.


Đối tượng đương nhiên là Tôn mẫu, bởi vì Chu Hải đem khế đất phân ra làm hai, một phần có ba mẫu chính là của Chu gia, một phần có hai mẫu chính là của Tôn gia. Nhìn hai chữ Tôn Duẫn kia, Chu gia gia hận không thể xé nát khế đất, mà Chu nãi nãi chửi mắng nhi tử tới tấp. Đàn ông phá sản, bị con vợ khống chế, đồ mềm yếu! Nếu Chu gia gia không gầm nhẹ một tiếng, quát Chu nãi nãi ngưng lại, trận mắng chửi tưng bừng này không thể dừng lại nhanh như thế. Tuy nhiên, Chu nãi nãi vẫn còn lầm bầm trong miệng, nghiến răng tức giận mắng.

Đây đều là tiền của Chu gia, dựa vào cái gì phải nuôi không hai đứa nhãi con kia, đã vậy hiện tại còn phải tăng thêm đất ruộng cho người họ khác! Càng nhìn nhi tử càng tức giận, Chu nãi nãi thật sự muốn hỏi thử xem hắn nghĩ như thế nào, nếu Chu gia gia không ngăn cản, bà thật sự muốn xông vào phòng tiện nhân kia để cho cô ta biết tay.

Tôn mẫu biết chuyện khế đất, trong lòng cũng có lửa, chỉ có chút xíu bạc như vậy, bao nhiêu năm nay bà vất vả nhiều như thế, không biết phí mất bao tâm tư vì già trẻ của cả cái nhà này, cuối cùng cũng chỉ đạt được một chút bạc cỏn con, hơn nữa chút đỉnh này cũng cho một cách bất đắc dĩ như thế. Nhưng, bà nhịn xuống, có thể có thêm một chút cũng tốt, dù sao cũng còn hơn không có. Hơn nữa cơ hội không phải đã hết, sau này bà cũng không ngốc, bòn rút được bao nhiêu thì là bấy nhiêu.

Thấy Chu Đồng không nói chuyện với mình nữa, ngay cả tiểu đệ cũng sinh ra chứng sợ người lạ, mà Đại đệ thì đứng về phía nương, không phải vì đất đai, mà là vì nương khổ sở, Tôn Huệ rất là mê man, không biết nên làm thế nào mới tốt. Đây là vấn đề chia phần, từ đầu tới cuối đều là sai lầm, lúc trước Chu Hải quá đáng, mà hiện nay, Tôn mẫu giở công phu sư tử ngoạm cũng là có vấn đề. Không có biện pháp nào cả, tư duy của nàng và người cổ đại chung quy vẫn khác, hai thời đại suy nghĩ không giống nhau, đạo lý cũng không giống nhau, nàng cho rằng chính xác, trong mắt người khác lại chính là nổi loạn*.
* nguyên văn : Không tuân thủ, đi ngược với đạo lý lẽ thường, nói chung là nổi loạn, không thèm để ý giáo huấn chính thống cổ hủ các loại. Ngoài ra sau còn được dùng như một lập luận để giải thích, nói về những người từ bỏ danh lợi địa vị…
Những chuyện khác không biết, thế nhưng Tôn Huệ lại biết rằng, chuyện như thế này chỉ là bắt đầu, sau này lễ tiết bề ngoài cũng mất hết. Còn ở đây nữa sẽ rất lúng túng, cũng rất không dễ chịu, nàng muốn xây nhà, xây một ngôi nhà thuộc về Tôn gia, không cần phụ thuộc, cuộc sống tự do tự tại. Như vậy, nàng sẽ rất dễ dàng, hơn nữa cũng rất có lợi đối với suy nghĩ tư tưởng của Đại đệ.


Thế nhưng, vẫn có chút không nỡ, không nỡ bỏ Tôn mẫu và tiểu đệ. Nàng có thể cùng với Đại đệ rời khỏi Chu gia, nhưng hai người mẫu thân lại không có cách nào, nơi này là nhà của bọn họ, mười năm sau, mấy chục năm sau cũng không thay đổi. Nhưng mà cho dù không nỡ, Tôn Huệ vẫn quyết định mau chóng xây nhà. Bởi vì, như vậy có thể tách khỏi tầm mắt Chu gia, không khiến cho người ta chướng mắt, Chu gia cũng sẽ đón nhận mẫu thân hơn một chút, mà tiểu đệ cũng không cần chen giữa tình thế khó xử.

Tiền xây nhà cần rất nhiều, Tôn Huệ không định dựng một gian nhà tranh, nàng thà tiêu hết tiền cũng phải xây phòng gạch ngói, đẹp đẽ một chút . Còn về tiền xây nhà, Tôn Huệ dời ánh mắt về phía mấy con la la đang quanh quẩn bên kia. Bán chúng nó đi cũng có thể kiếm được chút bạc, đủ mua hơn một nhóm gạch.

Nàng không định bán la la vào đầu năm, bởi vì la la nhỏ lúc này đã nhìn ra con đực con cái, rất may mắn là chỉ có một con đực, hơn một năm la la mới thành thục, nghĩ đến cuối năm sẽ lại có tiểu La la sinh ra. Đến lúc đó có thể kiếm một món tiền chắc chắn, ngoài ra sẽ mua thêm một con nghé con, khổ cực một chút chăm sóc nó lớn lên, bất kể bán đi hay là cho thuê, đều có thể kiếm được tiền.

Đây đều là Tôn Huệ tính toán trước, chuẩn bị thực hiện kế hoạch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận