Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước

Không lâu sau, mấy người có uy vọng trong thôn cũng tới, đối với sự kiện này, Chu lão lấy đạo lý công bằng ra nói: "Thôn chúng ta mấy đời nay chưa từng xảy ra chuyện ác liệt như vậy, các vị thương lượng xem nên xử phạt thế nào cho tốt."

Chỉ vào mấy tên du côn từ thôn khác tới, Chu lão nhìn một cậu thanh niên: "Chạy nhanh chân, mời chủ sự thôn bọn chúng tới đây, miễn cho sứt mẻ tình nghĩa giữa hai thôn." Nói lời này rõ ràng là không định buông tha, theo lẽ thường là giao kẻ phạm tội cho thôn bọn chúng, để cho bên đó xem rồi làm, mà bây giờ, e rằng nhất định phải bị trừng phạt rồi.

Đã mất đại bổng, Tiền Lâm bị dọa cho hoảng hốt, liên tục xin tha: "Chuyện này không liên quan đến ta, là thôn các ngươi tự bảo chúng ta tới, nếu như mạo phạm ngài, bây giờ ta đi luôn!" Không phải là hắn nhát gan, mà là đang trên đất nhà người ta thì tuyệt đối không thể chọc tới thế lực của dòng họ người ta, có đôi khi bọn họ còn lợi hại hơn cả Huyện lệnh nữa. Bọn họ đôi khi thay mặt pháp luật, chỉ cần có quyết định, cho dù chọc tới trong huyện, bình thường cũng không có người quản. Huống chi chuyện này vốn là bọn chúng không đúng.

Vô Lại cũng nóng nảy vô cùng, hận không thể nhào lên cắn hắn một miếng: "Đừng đẩy hết tội lên người ta, tự ngươi tham tiền còn trách được ai? Chẳng qua trong lúc uống rượu ta chỉ thuận miệng oán trách hai câu, là ngươi đề nghị, giờ đừng có chống chế nữa." Tuy biết mình trốn không thoát, nhưng hắn cũng không hy vọng mọi sai lầm đều do hắn gánh chịu.

"Được rồi, đừng kêu nữa, dù sao một tên cũng trốn không thoát." Chu lão chẳng thèm mở mắt liếc hắn, uy nghiêm nói. Chợt nhìn qua Ngô mẫu, Chu lão phân phó: "Vợ Ngô gia, đưa Huệ nha đầu đi nghỉ ngơi đi, lát nữa còn có chuyện để nói." Lão biết Ngô gia và Tôn gia giao hảo nên mới bảo Ngô mẫu đưa Tôn Huệ rời đi, về phần Tôn mẫu, cần ở chỗ này làm chứng.

Ngô mẫu đẩy đám người ra bước lên, chào Chu lão xong, kéo Tôn Huệ rời đi.

Tôn Huệ vốn không muốn rời đi, nàng muốn ở đây xem kết quả trừng phạt cuối cùng. Thế nhưng việc này không thể thuận theo nàng, ở đây toàn là người lớn, đại nhân nói chuyện, trẻ con không thể đứng hóng, cho nên ngay cả Tôn mẫu cũng đồng ý con gái rời đi.

Vừa đến Ngô gia đã thấy đệ đệ Tôn Duẫn ở đó rồi, thì ra hắn thấy tình huống không ổn, sợ mẹ thua thiệt, vội vàng đến tìm bác Ngô.

Chuyện là thế này, lúc bác Ngô về nhà vốn đã nghe thấy chuyện Vô Lại tác oai tác quái, đang định rửa mặt qua loa rồi sẽ đi sang xem, không ngờ lại thấy Tôn Duẫn lao vội vào nhà kêu cứu.

Nghe chuyện, Ngô phụ không kịp thay quần áo đã vội vã đi ra ngoài, thấy Tôn Duẫn định đi theo bèn bảo con trai ngăn cản.

Sợ đến lúc đó gậy gộc không có mắt sẽ làm hắn bị thương.

Ngô cha ra cửa, gặp được lý chính, biết ông ấy cũng đi tới Tôn gia, vỗ đùi nói: "Ông đi trước ổn định tình hình, tôi đi gọi người rồi đi qua sau." Chuẩn bị lấy thế đè người, nhất định phải làm cho đám du côn biết, Tôn gia không thể bị ức hiếp sỉ nhục, nếu lần này không giải quyết được, sẽ còn có lần sau.

Lý chính gật đầu, nói: "Được, ông đi mời Tam lão, lần này phải cho bọn chúng một bài học mới được." Lý chính rất tán đồng, chuẩn bị trừng phạt mấy tên này một trận ra trò.

Ngô Chi thấy hai tỷ đệ bọn họ tâm thần không yên, biết là để ý kết quả chuyện này, liền bảo muội muội tới đây tiếp chuyện, hắn đứng lên nói: “ Hai người ngồi một chút, ta đi qua bên kia đi nhìn một cái, có kết quả sẽ lập tức tới đây thông báo." Hắn cũng được coi là người lớn, hơn nữa còn là nam tử, đi qua sẽ không bị đuổi đi, đứng xa cũng có thể nghe một chút.

Tôn Huệ rất ngại ngùng, Ngô Chi đi đường dài nhiều ngày như vậy đã rất cực khổ rồi, lại còn bắt hắn đi qua hỏi thăm, thời gian dài còn chưa được nghỉ ngơi, bèn từ chối: "Đừng đi, huynh mau đi rửa mặt rồi nghỉ ngơi, kết quả dù sao cũng không thay đổi, biết sớm hay biết muộn không có gì khác nhau."

"Không sao, ta ở trên xe đã chợp mắt trong chốc lát rồi, không mệt lắm, phải đi hỏi thăm một phen thôi."

Nào có chuyện không khác nhau, sớm biết kết quả một chút, tâm trạng sẽ không thấp thỏm như vậy. Sở dĩ Tôn Huệ nói câu đó, Ngô Chi biết, là không muốn hắn mệt mỏi còn phải đi thăm dò giúp.

Lúc này Ngô mẫu chợt bước vào, dặn dò: "Ta đây đi qua nhìn một cái, Ngô Chi con mang Duẫn nhi tới phòng con nghỉ ngơi, Thải Điệp ở đây chuyện trò với Huệ tử, có gì mới ta sẽ trở lại."

Tôn Huệ bất an trong lòng, nhưng nghĩ tới đệ đệ và Ngô nhị ca lúc này hẳn đã mệt muốn chết rồi, nét mặt tỏ ra tươi cười nói: "Được rồi, hai người đi nghỉ ngơi đi, có kết quả, tỷ sẽ gọi Duẫn nhi mà." Ngô Chi đẩy Tôn Duẫn, hắn là người lớn mà còn có chút chịu không nổi, Tôn Duẫn sao có thể không mệt được.

Thấy đệ đệ và Ngô nhị ca đi nghỉ ngơi rồi, Tôn Huệ có chút đứng ngồi không yên, nàng không biết kết quả thương nghị cuối cùng sẽ có dạng gì. Mặc dù bây giờ xem lại, tình hình tương đối nghiêng về nhà mình, nhưng nàng chỉ sợ kia người nhà năm tên du côn kia tới đây làm ầm ĩ một phen, lại còn kéo theo thân thích, cuối cùng cũng là nhà mình lợi. Dù sao nhà nàng là hộ từ bên ngoài tới, nàng không thể không lo lắng.
“ Muội cứ bình tĩnh, đừng có lo lắng quá, tỷ nghe mẹ nói, hiện tại lý chính và Chu lão đã quyết định xử lý đám du côn này, bằng vào uy vọng của Chu lão, cộng thêm thủ đoạn của lý chính, lần này đám du côn nhất định gặp họa rồi." Ngô Thải Điệp cười an ủi, vỗ tay bạn tốt nói: "Cứ thoải mái, buông lỏng tinh thần, chờ tin tức tốt đi, có chuyện lần này, những kẻ khác cũng không dám tính kế nhà muội nữa."

"Được như vậy thì tốt rồi." Tôn Huệ gật đầu.

Nàng không muốn gặp phải chuyện như vậy nữa, chỉ muốn sống thật tốt, chứ cứ như bây giờ thì nàng không thể an tâm một chút nào, tùy thời đều phải đề phòng, vừa mệt người, vừa không biết đến khi nào cuộc sống mới khấm khá lên được.

Chờ đợi thật là lâu, nếu như không có Ngô Thải Điệp ở bên cạnh nói chuyện cùng, e rằng Tôn Huệ sẽ không đợi được.

Bởi vì không chỉ liên quan đến người trong thôn, mà bốn tên du côn Vô Lại lôi kéo tới lại là người của hai thôn khác, Chu lão sai một kẻ gọi là Hậu Sinh kia đi mời người chủ trì của hai thôn tới đây, còn cả người nhà đám du côn đó nữa. Ngộ nhỡ gặp chuyện không may, còn phải kịp thời mời đại phu tới băng bó vết thương. Việc này rất mất thời gian, tới khi xong xuôi, thời giờ đã không còn sớm.

Chuyện xảy ra ở Tôn gia rất dễ xác định, vốn là đám du côn tới để cướp đoạt, thế nhưng có một việc khó làm chính là người nhà bọn chúng tới làm ầm ĩ, Tôn gia lại không có dòng tộc dựa vào, rất có thể sẽ phải chịu thiệt thòi. May mà ở thời điểm mấu chốt, Chu lão mở miệng, cứng rắn yêu cầu mọi người dựa vào quy định của thôn để làm. Nói không thể phá hư quy củ, hơn nữa chuyện này gây ra ảnh hưởng vô cùng không tốt, kiên quyết yêu cầu phải trừng phạt thật nặng.

Lý chính là người đầu tiên đứng ra ủng hộ, ông bị Vô Lại khiêu khích chọc giận nhiều lần, ban đầu không định nghiêm trị, nhưng hiện tại ông sửa lại chú ý, ai bảo Vô Lại dám uy hiếp người nhà của ông! Không cho hắn một bài học, hắn còn tưởng rằng ông là kẻ dễ bắt nạt.

Có hai người này tạo áp lực, hơn nữa đám du côn vốn không được mọi người chào đón, dần dần mọi người bắt đầu không quan tâm đến việc người nhà du côn nháo loạn, bắt đầu thương nghị xem nên trừng phạt như thế nào.

Có đề nghị phạt tiền hay đem tế hà bá, cũng có đề nghị chờ đầu năm sau đi đào kênh.

Cuối cùng vẫn là Chu lão hạ quyết định, không chỉ chi ra một khoản tiền cho Tôn gia tu sửa vật dụng hư hao, mà còn lệnh cho tộc nhân mang bọn chúng đi quỳ ở từ đường, một tháng không cho phép ra, hơn nữa lại quất thêm hai mươi roi để răn đe.

Án phạt này không thể nói là không nghiêm, nhất là quất roi, roi này không phải roi mây bình thường, mà là roi ngựa có gai nhọn bên ngoài, roi rất dài, quất lên người sẽ đau đến chết đi sống lại. Hai mươi roi này, mặc dù không chí mạng, nhưng tuyệt đối khó có thể thừa nhận. Năm đại hán, mỗi tên mới bị quất năm roi đã nằm trên mặt đất lăn lộn, gào khóc thảm thiết.

Chu lão xử lý những chuyện này xong cũng không nói với Tôn mẫu câu nào mà đã rời đi.

Lý chính ở lại chờ người nhà năm tên du côn được người nhà dắt díu nhau đi, gật đầu chào Tôn mẫu xong mới rời khỏi.

Cuối cùng chỉ còn Ngô mẫu và Ngô phụ lưu lại, tràn đầy vui mừng nói: "Giờ thì tốt rồi, có chuyện này làm gương, những kẻ khác tuyệt đối sẽ không dám làm bậy."

Tôn mẫu miễn cưỡng cười cười, đau xót trong lòng bà lúc này còn chưa thể nguôi ngoai, nghĩ tới con gái bị nguy hiểm nhiều ngày như vậy mà lại không có mình ở bên cạnh, rất muốn đánh bọn chúng thêm một trận, đáng lẽ bà nên sớm nghĩ đến mới đúng, nếu lúc trước bà để cho con gái tới Chu gia ở tạm, có lẽ con gái đã không gặp chuyện này.

Đều là người làm mẹ, Ngô mẫu thấy Tôn mẫu như vậy, đại khái biết bà đang suy nghĩ gì, bèn khuyên lơn: "Bà cũng đừng quá lo lắng. Tuy nói có một đêm quả thật hơi nguy hiểm, nhưng cũng may chó con cảnh giác nên không bị làm sao. Trái lại Vô Lại mới bị thương nặng, người nhà của hắn tớináo loạn, là Chu Hải ra mặt trước, cuối cùng cũng là hắn dẫn theo con gái tới đây ở cùng. Vô Lại hình như đã nghe ngóng trước, biết hôm nay Chu Hải không có ở đây, mới dẫn người tới, nhưng cũng may hôm nay bà trở về kịp. Cũng phải nói là Huệ tử rất may mắn, sau vận rủi tất sẽ có phúc báo."

Tôn mẫu thật sự không ngờ Chu Hải sẽ ra mặt, hơn nữa hôm nay Chu lão kiên quyết như vậy, nghĩ thử cũng đoán được là do Chu Hải mời, nếu không cho dù Chu lão chán ghét đám du côn, cũng sẽ không đụng tới bọn chúng. Bà cảm thấy có chút phức tạp, bà là người một là một, hai là hai, ân tình luôn nhớ trong lòng. Nghĩ lại thấy hơi tự trách mình, lúc trước có lẽ mình có chút không đúng, nhất là chuyện mấy mẫu kia...

Ngô phụ mở miệng: "Được rồi, đừng nói nữa, đi đường cũng mệt mỏi rồi, để cho chị ấy nghỉ ngơi đi."

"Tôi đã bảo Nhị tiểu tử dẫn Duẫn nhi nghỉ ngơi, lúc này chắc hắn nó đã ngủ, cứđể hắn ở nhà tôi một đêm đi. Ngày mai rồi trở về ." Ngô mẫu nói: "Huệ tử đại khái không yên lòng, để tôi bảo Thải Điệp đưa nó tới đây, mẹ con hai người trò chuyện. Nhớ, đừng nói chuyện quá lâu, đoạn đường này đã bôn ba mệt nhọc rồi, phải chú ý nghỉ ngơi dưỡng thần."

Trên đường trở về, Ngô phụ đột ngột mở miệng: "CHu Hải này, không nghĩ tới không chỉ giỏi nghề mộc, mà thủ đoạn cũng không đơn giản."

"Sao ông lại nói thế?" Ngô mẫu khó hiểu hỏi, bà hoàn toàn không nhìn ra Chu Hải đùa bỡn thủ đoạn gì.

"Hắn mời Chu lão tới đây, không chỉ giúp Tôn gia giữ thể diện, áp chế đám du côn kia, hơn nữa rõ ràng còn nói cho mẹ con Huệ tử biết, 'Tôn gia các ngươi ở nơi này là hộ bên ngoài, muốn sinh tồn, phải dựa vào Chu gia, đừng chơi đùa thủ đoạn, đắc tội người không nên đắc tội.' " Chu lão tới đây, rõ ràng là để tiết lộ tin tức này.

Ngô mẫu hít một hơi thật sâu, bà có chút không dám tưởng tượng: "Không thể nào, tôi còn tưởng rằng họ Chu này không tệ."
"Tính tình ông ta dĩ nhiên không xấu, hắn cũng không muốn thấy Tôn Huệ bị ức hiếp sỉ nhục, chẳng qua thời điểm ra tay đúng là có chút ý tứ cảnh cáo." Chu Hải dĩ nhiên không phải là kẻ vô tình, hắn vẫn rất quan tâm Tôn gia, thời điểm Tôn gia bị bắt nạt hắn cũng có thể giúp một tay.

"Vậy phải làm sao bây giờ, mẹ con Huệ tử biết không, nếu không tôi nói với bà ấy một chút?"

"Không cần, bà cho rằng mẹ Huệ tử là một người đơn giản sao, bà ấy rất rõ ràng đấy!"

Ở một nhà khác, một phụ nhân(người phụ nữ đã có chồng) mặc váy ngắn thêu hoa, dáng vẻ hơi gầy gò, hỏi một vị phụ nhân khác: "Thế nào, chuyện Ngô tẩu tử kể đã an ổn chưa?"

"Chị dâu em nói đã an ổn rồi, là Chu lão ra mặt." Phụ nhân, cũng chính là bác của Ngô Thải Điệp, thở dài nói: "Đứa nhỏ Huệ tử kia em đã gặp rồi, thật đúng là gặp họa không đâu. Cũng may nó làm việc ổn thỏa, có quyết định, đầu óc sáng suốt, mới không có bị thương."

Trong mắt người phụ nhân hơi gầy hiện lên một tia sáng, giống như có ý nghĩ gì, thế nhưng bà chỉ lạnh nhạt mở miệng: "Không sao là tốt rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui