Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước

EDIT: MINN

BETA: CANINA

Ăn sáng xong, đuổi Chu Thụ đi học, trong lúc nương cùng Tôn Duẫn trò chuyện, Phùng Hiên kéo thê tử ra ngoài. “Nàng cảm thấy tiểu cữu tử thật sự tới đây chơi sao?” Phùng Hiên suy ngẫm một chút rồi không cho là như vậy, cau mày nói với thê tử: “Ta luôn có cảm giác không đơn giản như thế.” Nhất định là có việc, chẳng qua chưa nói ra thôi.

Ngược lại Tôn Huệ không cảm thấy thế.

“Chàng suy nghĩ nhiều rồi, Duẫn nhi không tới đây chơi, chẳng lẽ lại còn việc gì?” Tôn Huệ lắc đầu cười, thấy trượng phu vẫn không tin, bèn nói: “Nếu thật sự có chuyện gì, khi đệ ấy vừa đến cửa đã nói rồi. Được rồi, ta vào nói một tiếng, ra chợ phiên mua chút đồ ăn mang về.”

Vào nhà chính, không đợi Tôn Huệ mở miệng, Tôn Duẫn lập tức kéo nàng ngồi xuống, lấy lòng nói: “Tỷ, đệ có chuyện nói với tỷ, tỷ ngồi xuống đã.”

Tôn Huệ quay đầu lại nhìn chồng, trong mắt lộ ra ý, chàng đoán đúng rồi, tiểu tử này quả nhiên có chuyện. Rút tay lại, Tôn Huệ không cười nói: “Nói đi, lấy lòng tỷ thế này để làm gì?” Vừa thấy đệ đệ cười như vậy, nàng liền đoán được đây không phải là việc nhỏ. Đại khái tiểu tử này lại nảy lên suy nghĩ gì, muốn mình giúp đỡ đi khuyên nhủ mẫu thân đây.

Thấy tỷ tỷ nhận ra ý đồ của mình, Tôn Duẫn không nói dối nữa: “Thực ra không có gì to tát cả, dù sao tơ sống chưa phải bán ngay, cửa hàng cũng không cần đệ nhìn chằm chằm mọi lúc mọi nơi, nên đệ định thu gom tơ sống vận chuyển đến huyện Sơn Dương.” Nói đến đây bỗng hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng tỷ tỷ. “Đệ nghĩ thế nên đến đây nói với tỷ một tiếng.” Cũng chẳng biết có thuyết phục được tỷ tỷ hay không nhưng hắn đã tìm hiểu tình hình và hẹn người khác đi cùng mất rồi.

Nghe đến đây, Tôn Huệ đã hiểu rõ, lần này đệ đệ tới muốn mình làm thuyết khách, đi khuyên nhủ nương.

Thấy đệ đệ không yên, Tôn Huệ không còn chú ý bà bà vẫn còn ở trong phòng, nhìn chằm chằm em trai nói: “Sao đệ luôn nghĩ đến chạy hàng thế? An tâm trông tiệm không tốt sao, cần gì phải làm nương lo sợ.” Sở dĩ mẹ có can đảm đưa bạc cho đệ đệ mở cửa hàng là vì sợ hắn cứ suy nghĩ việc chạy hàng. Mà lần trước sau sự kiện sơn tặc, đừng nói nương tự mình trải qua, nàng ở nhà nghe kể lại mà còn bị dọa đến toát mồ hôi lạnh. Làm sao nương dám để đệ đệ làm nghề này nữa?

“Tỷ, quãng đường từ đây tới huyện Sơn Dương đệ đã tìm hiểu rồi, đánh xe qua trấn Đồng Lâm, xuống bến đò lớn, đi thuyền chưa tới mười ba dặm là đến nơi. Cùng lắm chỉ mất hơn một ngày, hơn nữa đường đều là đường quen, đã đi mấy trăm năm không có nguy hiểm!” Tôn Duẫn đem hành trình của chuyến đi cẩn thận nói lại, nhấn mạnh trọng điểm một đường đều an toàn.

Tôn Huệ có chút đau đầu, đệ đệ có năng lực, có ý tưởng là chuyện tốt, nhưng trước hết phải đảm bảo an toàn mới được. Đệ đệ một lòng một dạ nghiên cứu chạy hàng, vào lúc này rất nguy hiểm, hiện tại nàng trái lại muốn đệ đệ yên ổn chút.

“Coi như là gần, nhưng theo lời đệ nói, vừa đi đường bộ vừa đi đường thủy, nào có dễ dàng như thế. Bây giờ đang mùa nông bận rộn, mẫu thân không thể đi được mà đệ thì mới lớn có bao nhiêu, lại còn say sóng, có ai chiếu cố đệ? Đừng để cả hàng cả người đều bị mang đi bán!” Lần này Tôn Huệ nói thế nào cũng không đồng ý, giống như lời nương nói, phải để đệ đệ triệt để bỏ đi tâm tư này mới được. Cho nên nàng kiên định nói:”Đệ đừng nghĩ ta sẽ khuyên mẹ, chuyện này ta tuyệt đối không đáp ứng, đệ để tâm vào cửa hàng cho ta!”

Tôn Duẫn kéo Tôn Huệ đang muốn đứng lên rời đi, để nàng ngồi xuống, đem mọi chuyện toàn bộ nói ra: “Đệ và Ngô nhị ca đã bàn xong rồi, lần này chúng ta cùng đi với nhau. Đệ cũng biết người ngoài không thể yên tâm, nhưng có Ngô nhị ca đi theo, đệ say sóng thì huynh ấy sẽ trông giúp đệ.” Nhìn tỷ tỷ, lại hỏi: “Như vậy tỷ còn lo lắng không?”

Ngô Chi cũng đi cùng? Tôn Huệ nghe đệ đệ nói vậy, lập tức sửng sốt hỏi: “Chẳng phải Ngô nhị ca đang làm trong cửa hàng của người ta ư, sao lại có thời gian đi chạy hàng với đệ?” Sao có thể chứ, Ngô Chi không có khả năng vì chạy hàng mà xin chưởng quỹ cho nghỉ việc. Trừ phi, huynh ấy không muốn làm nữa, mới làm như vậy.

“Không chỉ có Ngô nhị ca, trượng phu của Thải Điệp tỷ cũng đi cùng.” Đối với chuyện này, Tôn Duẫn biết tỷ tỷ còn chưa nhận được tin tức gì, liền đơn giản ngắn gọn kể: “Cửa hàng chỗ Ngô gia tỷ phu làm việc kia, cháu trai bên nhà mẹ đẻ của nương tử chưởng quầy đọc sách mấy năm, năm nay không học nữa bèn chạy đến tìm thím ấy, muốn kiếm việc để làm. Chưởng quỹ liền sắp xếp hắn đi thực tập ở phòng kế toán, mà tỷ cũng biết Ngô gia tỷ phu đang nhắm đến phòng kế toán, hiện tại lại có người chen trước. Cho nên hắn mới từ chức, mà Ngô nhị ca vốn là chân chạy việc, thấy tỷ phu đi rồi cũng không đợi nữa liền trở về theo.”

Lời này vừa nói ra, không chỉ Tôn Huệ mà cả Phùng mẫu lẫn Phùng Hiên đều không ngờ tới.

Đợi ba người tiêu hóa tin tức xong, Tôn Duẫn mới tiếp tục mở miệng nói: “Ngô nhị ca cũng đã trải qua ngon ngọt của việc chạy hàng, không bằng lòng với việc ngồi nhà bèn nổi lên tâm tư tiếp tục kinh doanh. Đầu tiên cùng Ngô gia tỷ phu trao đổi, thấy hắn cũng có ý định này liền chuẩn bị đi mấy chuyến kiếm lời, tự mình dẫn đội. Cuối cùng họ tìm đệ, bọn họ thấy đệ mở cửa hàng nên nghĩ đệ nhất định sẽ biết chạy hàng gì thì kiếm được tiền.” Tôn Duẫn cười ha ha mấy tiếng, có chút đắc ý: “Đệ cũng có chút tâm đắc, hỏi thăm việc mua bán tơ sống, lộ trình đi tới đi lui cũng không xa, chỉ cần hàng hóa giá cả không tệ là sẽ kiếm được không ít. Cùng bọn họ bàn bạc, tất cả đều nguyện ý đi một chuyến.”

Khu vực này có nhiều dâu tằm, hầu hết các gia đình đều nuôi tằm nên việc sản xuất tơ sống khá phát triển, giá cả cũng rất phù hợp. Tuy phần lớn sản nghiệp đều bị các hương thân nắm trong tay, người khác khó có thể nhúng tay vào nhưng nếu chỉ thu mua số lượng nhỏ cũng không thành vấn đề.

Mà huyện Sơn Dương cách đây không xa, vừa nhiều ruộng nước vừa không có dâu tằm, mấy hộ sản xuất tơ sống ở đó không để ý cho lắm. Nhưng kỹ thuật ươm tơ ở đây không tệ, nhiều phụ nhân cũng dựa vào việc này kiếm cơm, nhu cầu với tơ sống rất nhiều. Cho nên các quận huyện sản xuất được tơ sống, thường vận chuyển tơ đến đấy, chỉ cần là tơ đã được ươm tốt, dệt thành vải vóc, mang đi nhuộm là có thể tiêu thụ khắp nơi.

Chỗ đó cũng có đại hộ chuyên thu tơ sống các nơi đưa tới, giao cho các nông hộ ươm tơ, như vậy sẽ kiếm được nhiều bạc hơn. Mà bọn Tôn Duẫn chính là xem trọng điểm này, thừa dịp mấy ngày này thu mua tơ sống, vận chuyển đến đó, kiếm lời.

“Chỉ dựa vào ba người, người nhà cũng sẽ không yên tâm, tỷ không nghĩ Ngô thúc thúc và Ngô thẩm sẽ đồng ý.” Tôn Huệ nói. Kể cả đường đi quả thật an toàn, nhưng đi trên nước sao an toàn bằng đi trên đât liền được. Trên sông cũng có cường đạo, hơn nữa gió to sóng lớn, không chừng còn có thể lật thuyền. Dù là người giỏi bơi lội nhưng ở trên sông mênh mông như thế vẫn rất nguy hiểm.

Lúc này, Phùng mẫu mới mở miệng, chỉ ra mấy điểm: “Duẫn nhi à, những thứ này đều là tin tức ngươi dò hỏi được thôi, bên trong có bao nhiêu phần thật giả, có thể chắc chắn sao? Coi như vận chuyển an toàn đến núi Dương Huyền, biết đâu bên kia có tiếp nhận không? Giá cả nhiều hay ít, mấu chốt trong đó có hiểu rõ chưa?” Nghe lâu như vậy, coi như nắm bắt được ngọn nguồn câu chuyện. Bây giờ, mỗi lần nàng gặp Tôn Duẫn, đều có nhận thức mới đối với đứa nhỏ này, lá gan lớn, đầu óc linh hoạt, làm việc lại ổn trọng thỏa đáng.

“Bá mẫu, vấn đề thật giả không cần lo lắng, ta trước sau đã mời không ít người uống rượu, độ tin cậy rất cao. Còn việc chuyển đến có tiếp nhận hay không lại càng không phải vấn đề, những đại hộ kia chỉ sợ khong có đủ tơ sống, không sợ ăn không vô, về mặt giá cả cũng khá.” Tôn Duẫn trả lời Phùng mẫu nhưng cũng coi là nói cho tỷ tỷ nghe: “Giá cả tơ sống chúng ta thu mua ở đây, khi đến núi Dương Huyền còn có thể nâng lên không ít để bán ra, không cần lo lắng về lợi nhuận. Đến khi trở về không chỉ có thu bạc mà các cuộn tơ lụa hoàn thành bên kia giá cũng thấp, chúng ta có thể nắm được điểm này để kiếm lời. Đi một chuyến, thu vào cũng rất khả quan.” Chính bởi vì chỉ cần ít thời gian lại có lời cao, nên Tôn Duân mới ưa chuộng việc chạy hàng mua bán như vậy, không sợ gian khổ, nguy hiểm bên trong.

Phùng mẫu nghe vậy, trong lòng cũng có tính toán, nói với con dâu: “Huệ tử, trước tiên đừng nói chuyện này nữa, con tranh thủ đi chợ một chuyến, mua chút đồ ăn về. Đệ đệ con khó khăn lắm mới tới, chiêu đãi hắn cho tốt.” Nói chung, ba hài tử này cũng không phải loại lỗ mãng, biết không có nguy hiểm thì mới làm, xác nhận thật tốt, cũng không tính là làm hỏng chuyện.

Bà bà đã mở miệng, Tôn Huệ cũng không thể nói gì nữa, đợi lúc nào đó nói riêng với đệ đệ vậy. Gật đầu, đứng dậy: “ Nương, ta đi đây.”

Sau khi con dâu rời đi, Phùng mẫu nói với Tôn Duẫn: “Tỷ tỷ cũng là quan tâm ngươi, tuy theo lời ngươi đường đi rất dễ dàng, nhưng không có khả năng làm cho chúng ta yên tâm được, huống chi nàng là tỷ ngươi, nên lại càng thêm không yên lòng. Bá mẫu biết, ngươi chạy hàng là vì không muốn mẫu thân và tỷ tỷ lo lắng cho sinh hoạt của mình, nhưng ngươi mới bao lớn, trong nhà cũng không bắt buộc phải như thế mới sống được. An tâm mở của hàng, kiếm chút ít không thể sống qua ngày sao?” Những lời này bà vốn không định nói, nhưng bà thật sự thích đứa nhỏ Tôn Duẫn này, cho nên dù lời nói ra có thể không được xuôi tai lắm bà vẫn nói.

Trầm mặc một lúc, Tôn Duẫn tuổi còn nhỏ mà đã thở dài: “Bá mẫu, ta biết ngài quan tâm ta, mới nói với ta những điều này. Nếu đổi lại người khác ngoài mặt khách sáo, giả bộ khuyên nhủ hai câu có khi còn ngại phiền. Ta biết trông coi cửa hàng, hằng năm không tính tiền thuê, tiền còn lại cũng đủ sinh hoạt. Nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Ta, Ngô nhị ca hay Ngô gia tỷ phu đều không muốn sống như vậy, phải thử một chút, ít nhất phải thử một lần cũng được. Xem xem có thể sống tốt hơn hay không.”

Cũng không muốn đại phú đại quý gì, tối thiểu cũng phải giống mọi người, Tôn Duẫn không muốn bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, giống như thiếu nợ rất nhiều vậy. Mà tình huống của Ngô nhị ca hắn cũng biết, ở trên có một Ngô đại ca, sản nghiệp tới tay hắn không nhiều, lập tức phải thành thân, dù sao cũng phải ra dáng một chút không để cho thê tử mất mặt. Còn về Ngô gia tỷ phu, mặc dù không biết tình huống gì, nhưng cũng có mục đích này. Vừa vặn, bọn họ hợp lại với nhau, đấu tranh cho mai sau!

Đứa nhỏ này có bao nhiêu tâm tư, mới ít tuổi nhưng phiền não còn nhiều hơn so với người lớn. Phùng mẫu nhìn Tôn Duẫn, trong lòng đau xót, đây chính là bị thế gian mài thành góc cạnh, khổ sợ tạo nên tâm tính.

Ngồi nghe tiểu cữu tử nói xong, Phùng Hiên đứng dậy.

Hắn tiến lên kéo Tôn Duẫn, rồi quay đầu lại nói với mẹ: “Con dẫn theo Duẫn nhi đi dạo một lúc, nương ở nhà nghỉ ngơi đi. À, nhớ để ý Tiểu Thụ một chút, đừng để hắn lén đi chơi.” Dẫn theo Tôn Duẫn ra ngoài: “Cùng tỷ phu đi dạo xung quanh một tý, chắc đệ chưa ngắm kỹ thôn của chúng ta đâu.” Trước tiên đưa hắn đi dạo, để tiểu cữu tử tâm tình hòa hoãn một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui