- Chà! Sân thi đấu này cũng rộng rãi đấy chứ. -- (Ouma)
Lúc này, Ouma đang có mặt tại sân thi đấu của học viện Hokuto, khu vực sân đấu được bao bọc bởi một kết giới cực kỳ vững chắc nhằm ngăn chặn những chiêu thức của người thi đấu vô tình đánh vào những người ngồi trên khán đái, và sân đấu cũng được làm những vật liệu cực kỳ rắn chắc, có thể chịu được một đòn bình thường của pháp vương hoặc thánh vương.
Và ở khu vực sân thi đấu này thì cứ ba năm một lần, học viện lại tổ chức một cuộc thi đấu giữa các học viện của hai lớp tu tiên và phép thuật ở đây, đương nhiên cũng có cả những trận thách đấu đơn lẻ giữa các cá nhân học viên giống như của Ouma và Kenji.
Đưa mắt nhìn lên khán đài, thấy số lượng học viên ngồi trật kín hết cả khán đài, Ouma cũng không mấy ngạc nhiên.
- Trận thách đấu này cũng thu hút đông đảo người đến xem đấy. -- (Ouma)
Nhìn lướt qua một lượt những học viên ngồi trên khán đài, Ouma thấy đa số những học viên có thực lực mạnh đều ngồi ở hàng đầu tiên, trong số đó nổi bật nhất là hội học sinh của hai khu vực lớp tu tiên và phép thuật.
Khi nhìn đến khu vực chỗ ngồi của các giáo viên học viện thì Ouma liền dừng lại. Bình thường, những trận thách đấu giữa các cá nhân như của Ouma và Kenji thì chỉ có vài giáo viên hoặc cùng lắm là một trong hai hiệu phó của học viện đến ngồi xem, và giám sát tình hình trận đấu mà thôi.
Nhưng theo Ouma thấy là có vẻ như vì những chuyện mà cậu đã làm trong thời gian gần đây mà hầu như toàn bộ giáo viên của hai lớp tu tiên và phép thuật đều đến xem trận thách đấu giữa cậu và Kenji, thậm trí cả hai vị hiệu phó cũng đến, nhất là vị hiệu phó khu vực lớp phép thuật, Takeshi Godai.
Còn về phần hiệu trưởng Yotsuba Miya thì khỏi cần nói cũng biết, chắn chắc là sẽ đến xem, vì cô rất muốn biết thực lực hiện giờ của Ouma như thế nào. Hiện Miya đang ngồi ngay tại hàng ghế đầu tiên cũng với hai vị hiệu phó ngồi ở hai bên cạnh cô, và Ouma đang nhìn vào cô với vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.
Nhận thấy Ouma đang nhìn mình, Miya liền nhìn lại mỉm cười vẫy tay chào cậu, và đương nhiên hành động vừa rồi của cô khiến cho các giáo viên ngồi ở đó giật mình kinh ngạc, nhất là hai vị hiệu phó của học viện ngồi ở hai bên cạnh cô. Họ không thể nào nghĩ được là một người như Miya lại có thể có quen biết với một kẻ đã từng là một tên phế vật như Ouma.
Nhưng nghĩ lại thì dạo gần đây thực lực của Ouma đột nhiên trở lên mạnh mẽ một cách khó hiểu, hơn lại còn từng đánh bại cả thiên tài như Kazuma Kenji thì dù Miya không muốn để ý cũng không được, và chắn chắn sẽ âm thầm gặp cậu để nói chuyện một hai lần, nên chuyện Miya có quen biết Ouma, họ thấy cũng không có gì là lạ.
Thấy Miya làm như vậy, Ouma cũng không tỏ thái độ gì, chỉ thờ ơ quay mặt đi. Nhìn về phía lối vào sân thi đấu, Ouma thấy Kenji đang tiến vào trong sân đấu với vẻ mặt thản nhiên, nhưng sự kiêu ngạo, cho là mình nắm chắc phần thắng vẫn thể hiện rõ ở trên khuôn mặt. Tiến vào trong sân đấu, Kenji bước từng bước thẳng về phía Ouma, đến khi khoảng giữa hai người chỉ khoảng bảy, tám mét thì dừng lại, cả hai nhìn nhau.
- Những gì ngươi đã làm với ta lần trước, hôm nay ta trả lại ngươi gấp bội. Ngươi đã sẵn sàng đón nhận cái kết bi thảm của mình chưa hả, Kurosagi Ouma? -- (Kazuma Kenji)
Kenji nói với giọng điệu âm trầm chất chứa sự phẫn nộ, không hề giống với lúc trưa khi hắn đến tìm gặp Ouma thách đấu.
- Nói nhiều như vậy làm gì. Nếu ngươi có thực lực để làm điều đó thì thể hiện ra cho ta xem. -- (Ouma)
Ouma hời hợt đáp lại. Cho cậu một cái kết bi thảm ư? Chưa biết ai sẽ là người nhận được cái kết bi thảm đâu.
Nhìn vẻ mặt thờ ơ, không thèm quan tâm của Ouma, trong thâm tâm của Kenji không khỏi khinh thường cậu, hắn thầm nghĩ.
"Hừ! Để lát nữa ta xem ngươi còn có thể tiếp tục giữ vẻ mặt đó được nữa hay không." -- (Kazuma Kenji)
- Như ngươi mong muốn. Nhận lấy này! -- (Kazuma Kenji)
Cả người Kenji tỏa ra một luồng hào quang đỏ rực, hắn lao thẳng đến trước mặt Ouma với tốc độ cực kỳ nhanh, tung một quyền vào mặt cậu. Nhưng với Ouma thì tốc độ này quá chậm, cậu xoay người né sang một bên, dễ dàng tránh được một quyền vừa rồi của hắn. Thấy Ouma dễ dàng tránh được, Kenji không hề thấy ngạc nhiên, dù sao đây mới chỉ là một chút thực lực hắn thể hiện ra mà thôi, ngay khi đánh hụt quyền vừa rồi hắn lập tức tung một cú đá, vẫn là nhắm vào mặt của Ouma, còn Ouma thì vẫn dễ dàng né được.
Cứ như vậy, Kenji tung ra thêm vài chiêu nữa với tốc độ ngày càng nhanh, nhưng tất cả vẫn đều bị Ouma dễ dàng tránh né được.
- Hừ! Ngươi chỉ có biết tránh né thôi hả, tên phế vật? -- (Kazuma Kenji)
Nghe tên Kenji khinh thường mình như vậy, mặt Ouma trầm xuống, xem ra là việc cậu chỉ tránh né, không hề đánh trả lại, đã khiến cho cái tên này càng kiêu ngạo hơn.
- Ta chỉ biết tránh né ư? Ngươi đề cao bản mình quá rồi đó. -- (Ouma)
Chỉ trong chớp mắt, Ouma đã tung ra một loạt các cú đấm vào người tên Kenji chỉ bằng một tay, cậu đánh bay hắn va thẳng vào kết giới. Nhìn Ouma ra đòn với tốc độ còn nhanh hơn cả mình, Kenji không khỏi kinh ngạc, dù hắn đã từng một lần bị như vậy, không kịp tránh đón, hắn bị đánh bay va thẳng vào kết giới rồi rơi xuống ngã sấp ra đất, cả người vô cùng đau nhức.
Một màn vừa rồi khiến cho các học viên và giáo viên ở ngồi trên khán đài không khỏi kinh ngạc, mọi người bàn tán xôn xao. Họ không ngờ là Ouma lại có thể đánh bay Kenji dễ dàng như vậy. Còn Miya và hai vị hiệu phó thì không hề tỏ thái độ gì, như thể những chuyện kiểu này quá đỗi bình thường.
Rất nhanh Kenji liền đứng dậy, phủi bụi dính trên quần áo, ra vẻ không bị hề hấn gì.
- Ta không ngờ là thực lực của ngươi bây giờ lại mạnh như vậy. Xem ra, ta thực sự phải nghiêm túc rồi. -- (Kazuma Kenji)
Nhận thấy nếu cứ tấn công như vậy cũng không thể làm gì được Ouma, Kenji liền thay đổi cách thức tấn công, tập trung sức mạnh, hắn phóng hàng loạt những quả cầu lửa rực cháy về phía Ouma. Nhìn những quả cầu lửa của tên Kenji bắn về phía mình, Ouma thản nhiên như không, cậu đứng đó mặc cho chúng lao thẳng vào mình.
Ầm! Ầm! Ầm!...
Những tiếng nổ liên tiếp vang lên, khói bụi bốc lên mịt mù.
Thấy vậy, Kenji liền dừng tay. Sau khi khói bụi tan đi, Kenji thấy Ouma vẫn thản nhiên đứng đó, không hề bị gì, ngay cả một vết bấn ở trên quần áo cũng không có. Hắn trố mắt kinh hãi nhìn Ouma, ở trên khán đài, tất cả học viên và giáo viên cũng đều như vậy, ngay cả Miya cùng với hai vị hiệu phó cũng vô cùng kinh ngạc.
- Không thể nào? Làm thế nào mà ngươi không hề bị cơ chứ? -- (Kazuma Kenji)
- Cho ngươi tấn công như vậy là đủ rồi. Bây giờ đến lượt của ta. -- (Ouma)
Ouma giơ tay chỉ ngón trỏ về phía tên Kenji, cậu bắn một tia sét to lớn với uy lực đáng sợ. Thấy Ouma bắn một một tia sét đáng sợ như vậy, vẻ mặt của Kenji liền biến sắc, biết là không thể nào tránh được, hắn vận dụng toàn bộ sức mạnh tạo ra một lớp lá chắn bảo vệ bản thân. Nhưng tất cả chỉ là vô ích, ngay khi tia sét vừa chạm vào, lớp lá chắn bảo vệ liền tan vỡ, mọi thứ thứ trước mắt hắn trở nên vô cùng chói lóa.
Đùng!
Một tiếng nổ vang lên.
Lúc này bộ dạng của Kenji trông cực kỳ là tàn tạ, quần áo thì bị rách nát, tóc tai rối tung, từ những chỗ rách nát trên bộ quần áo hắn mặc có thể thấy được các vết thương đang rỉ máu, chứng tỏ hắn bị thương khá là nặng, nếu không muốn nói là nghiêm trọng.
Chứng kiến cảnh này, chỉ trừ Miya và hai vị hiệu phó thì vẫn duy trì được vẻ mặt bình tĩnh ra thì tất cả học viên và giáo viên ngồi ở trên khán đài đều cực kỳ là bàng hoàng. Không một học viên hay giáo viên nào có thể nghĩ được là chỉ một chiêu vừa rồi mà Ouma đã khiến bộ dạng Kenji trở nên tàn tạ như vậy.
- Không thể nào... Mới chỉ một chiêu mà đã... Sao có thể như vậy...?! Sao một tên phế vật như ngươi lại có thể có thực lực mạnh như vậy được chứ...?! Không thể nào...! Điều này là không thể nào...! -- (Kenji)
Kenji gào thét, hắn nhìn Ouma với ánh mắt chứa đầy sự phẫn nộ, hận thù cùng với không cam lòng. Hắn là một trong những người có thực lực mạnh nhất trong trong tất cả thế hệ trẻ của gia tộc, có tiềm năng phát triển vô cùng lớn, cha của hắn vô cùng hãnh diện vì hắn này nên cực kỳ yêu quý và coi trọng hắn, và mọi người đều công nhận hắn là thiên tài.
Vậy mà tên phế vật Ouma đã từng bị hắn khinh thường và bị hắn đánh cho một trận nhừ tử, không biết từ đâu mà thực lực đột nhiên trở nên mạnh mẽ mà bây giờ lại không thèm coi hắn ra gì. Không những vậy, tên phế vật Ouma đó còn đánh hắn một trận nằm bất tỉnh nhân sự, đối với một thiên tài như hắn, đây là một sự nhục nhã, nhưng hắn nghĩ là do hắn chủ quan không đề phòng nên mới bị tên phế vật Ouma đó nhận cơ hội ra đòn bất ngờ mới khiến hắn bị như vậy.
Chính vì vậy mà mấy ngày vừa qua, hắn lên kế hoạch, chuẩn bị kỹ lưỡng, rồi hắn đến tìm Ouma thách đấu một trận để rửa mối nhục đó. Khi bước vào sân đấu, hắn kiêu ngạo, cho là mình nắm chắc phần thắng trong tay. Nhưng khi bị một chiêu vừa rồi của Ouma đánh cho bị thương khá là nặng, hắn mới nhận ra thực lực của Ouma còn mạnh hơn cả những gì hắn nghĩ, sự chuẩn bị trong mấy ngày vừa qua của hắn hoàn toàn trở thành công cốc.
Một tên phế vật nay lại có thực lực trên cả hắn. Hắn làm sao có thể chấp nhận được sự thật này, sự kiêu ngạo và lòng tự tôn của hắn không cho phép điều đó. Nhưng Kenji chưa từng nghĩ đến một điều là hắn bị như vậy đều là do hắn tự tìm Ouma gây sự mà ra cả.
- Không thể như thế được! Một thiên tài như ta sao có thể thua một tên phế vật như ngươi được! Ta không chấp nhận! -- (Kenji)
Nghe tên Kenji gào thét như vậy, khiến cho đôi tai của Ouma vô cùng là khó chịu, trong chớp nhoáng cậu đã di chuyển đến đứng trước mặt hắn.
- Gào cái gì mà gào. Im miệng lại cho ta. -- (Ouma)
Ngay lập tức Ouma đấm một đòn giáng thẳng vào mặt tên Kenji, khiến hắn choáng váng, loạng choạng lùi lại một đoạn mới có thể đứng vững lại được. Nhìn cái vẻ mặt lỗ mũi bị ăn trầu của tên Kenji, Ouma lạnh lùng nói với giọng điệu khinh thường.
- Ngươi là thiên tài thì đã làm sao? Đối với ta thì ngươi chả là cái thá gì cả. -- (Ouma)
- Ngươi... -- (Kenji)
Kenji run rẩy lên tiếng
Bốp!
Ouma vả một phát lật mặt tên Kenji, lần này không đủ tỉnh táo để đứng vững nữa, hắn liền ngã lăn ra đất.
- Ta đã nói rồi. Đối với ta, ngươi chả là cái thá gì cả. Và ta cũng cảnh báo luôn, sự nhân từ của ta có hạn, đây là lần cuối cùng ta tha chết cho ngươi, nếu còn dám đến tìm ta gây sự một lần thì ta đảm bảo đó sẽ là khoảnh khắc cuối cùng ngươi còn tồn tại trên thế gian này. -- (Ouma)
Lúc này, ngồi ở trên khán đài, chứng kiến những cảnh vừa rồi, vẻ mặt của các thành viên khác trong hội học sinh khu vực lớp phép thuật đều tái mét, trong lòng Sakura vô cùng kinh hãi, cô thì thào nói.
- Không ngờ thực lực của Ouma lại ghê gớm như vậy, trận đấu diễn ra chưa được bao lâu, cậu ta mới chỉ tung một, hai chiêu thôi mà đã khiến cho tên Kenji thành ra như vậy. Đây hoàn toàn là trận đấu một chiều rồi. -- (Yamagi Sakura)
Beniou ngồi ở bên cạnh gật đầu tán thành.
- Chị nói đúng. May mà em chưa có xích mích gì vời cậu ta, nếu không thì kết cục của em chắc cũng giống như tên Kenji quá. -- (Edoma Beniou)
Nghĩ vậy, vẻ mặt của Beniou liền sợ hãi.
Còn hiệu trưởng học viện Yotsuba Miya thì mỉm cười thầm nghĩ.
"Quả nhiên thực lực của cậu ta vô cùng ghê gớm. Nhưng mình dám chắc là cậu ta bộc lộ thực lực thực sự của mình ra đâu." -- (Ouma)
Chật vật đứng dậy, Kenji nhìn Ouma, hắn hỏi.
- Này, vừa nãy ý ngươi muốn nói có phải là nếu ta còn dám tìm ngươi gây sát thì ngươi sẽ giết ta đúng không? -- (Kenji)
- Đúng vậy. -- (Ouma)
Nghe Ouma nói vậy, Kenji nhếch mép cười.
- Hmph, nếu ngươi dám giết ta thì cha của ta nhất định sẽ không tha cho ngươi, ông ấy nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết. -- (Kenji)
- Hoo... Vậy thì ngươi có thể chết được rồi. Vốn dĩ ta đã định tha ngươi một con đường sống, nhưng mà ngươi lại không biết điều, dám đe dọa ta, đây chính là kết cục mà ngươi tự mình chuốc lấy. -- (Ouma)
- Ngươi... -- (Kazuma Kenji)
Bàn tay phải của Ouma sáng rực lên, ngay lập tức cậu liền vung tay lên chém dọc một phát, như thể đang cầm kiếm chém vậy.
Xoẹt!
Kenji liền bị Ouma chém làm hai, đến lúc chết, hắn vẫn không thể nào tin được là Ouma lại dám giết hắn.
- Ta sẽ chờ xem, cha ngươi sẽ làm như thế nào để ta sống không bằng chết đây. -- (Ouma)
Nói xong, Ouma liền quay người bỏ đi. Còn các học viên và giáo viên bao gồm cả Miya cùng hai vị hiệu phó hiện đang vô cùng sững sờ và ngớ người trước hành động giết chết Kenji vừa rồi của cậu.