Cuộc Sống Bình Thường Của Thực Thể Vô Thượng

Ở vũ trụ thứ 5 trong 12 vũ trụ thuộc tầng thế giới thứ 10 của một thứ nguyên nào đó. Ở một hành tinh xanh tươi có tên là Trái Đất,  tại một đất nước tên Nhật Bản của Trái Đất, dưới bầu trời sao đêm, trên một con phố đông người qua lại nhưng trái sự tấp lập đó tại một con hẻm lại heo hút vắng người, một cậu thiếu niên tầm 16-17 tuổi đang bị đánh đập, hành hạ dã man bởi hai người đàn ông trông cực kỳ lưu manh, hung hãn.

- Đây là cái giá mày phải trả vì dám gây sự với bọn tao. Mày nghĩ mày mạnh lắm sao mà dám xen vào chuyện của bọn tao hả??!! Thằng phế vật!!! -- (??)

Cậu thiếu niên đó nằm trên mặt đất hấp hối, thân thể thì tàn tạ đến mức không thể tàn tạ hơn, không thể cử động ngay cả nói cũng không thể và có thể chết bất cứ lúc nào. Cảm thấy cái chết ngày cần kề và không thể làm gì, hoàn toàn bất lực. Đột nhiên xung quanh cậu, tất cả mọi thứ đều dừng lại y như bị đóng băng khiến cậu vô cùng ngạc nhiên, nhìn lại cậu thì thấy mình lơ lửng trên không và thấy thân xác của mình đang nằm dưới đất. Rồi cậu quay mặt về phía trước thì thấy một hình bóng mờ ảo đứng trước mặt cậu.

Hình bóng đó nói với cậu : "Cậu đã chịu đựng đủ khổ cực rồi, hãy để ta thay cậu sống nốt cuộc đời này và trừng trị những kẻ đã ức hiếp cậu". Vô cùng kinh ngạc, nhưng cậu lại không hề thấy sợ hãi chút nào trái lại khi nghe hình bóng đó nói như vậy cậu thấy vô cùng ấm áp, như được an ủi, nhìn lấy hình bóng đó cậu mỉm cười hạnh phúc rồi nói : "Cảm ơn", và linh hồn cậu lóe sáng rồi tan biến. Và trên hết, hình bóng nói chuyện với cậu thiếu niên đó không phải ai khác chính là Ouma.

Quay thời điểm sau khi hai tên lưu manh kia, sau khi đánh cậu thiếu niên kia một trận thừa sống thiếu chết thì trong nháy nhắm trên bầu trời sao đêm bỗng lóe lên ánh chớp sáng chói cả một vùng khiến cho ai cũng phải ngạc nhiên vì bầu trời hoàn toàn quang đoãng không mây lại lóe lên ánh chớp, còn về hai tên kia thì chúng cũng vô cùng ngạc nhiên kèm theo cả sự kinh hãi, không phải vì ánh chớp mà là vì người thiếu niên bị bọn chúng đánh đến mức hoàn toàn tả tơi bây giờ lại đứng trước mặt bọn chúng hoàn toàn lành lặn không một vết trầy xước.

- Hừm!! Các người ra tay cũng nặng phết đó!!! -- (Ouma)


- Chạy mau...!!! -- (??)

Không hiểu vì lí do gì khi nghe người thiếu niên đó nói như vậy thì bên trong bọn chúng tràn ngập sự sợ hãi như thể bọn chúng đang đứng một tồn tại còn đáng sợ và kinh khủng hơn cả ác ma. Bản năng sinh tồn mách bảo bọn chúng rằng phải chạy ngay đi nếu muốn sống, thế là hai kẻ đó chạy chối chết, chạy như chưa từng được chạy. Nhưng tất cả đã quá muộn.

- Hừm! Có chạy thì cũng vô ích thôi. -- (Ouma)

Với một phất tay nhẹ nhàng, cậu cho hai tên lưu manh kia bốc hơi hoàn toàn, không hề để lại dấu vết gì.

Sau khi xử đẹp hai tên kia, Ouma liền đi tìm một nơi nào đó thoáng đoãng và yên tĩnh để xem lại toàn bộ ký ức về cuộc đời cậu nhóc kia, chủ nhân cũ của thân xác này. Sau đến một nơi được gọi là công viên dựa theo ký ức của cậu nhóc kia, vì đang là ban đêm lên không có ai đến đây, ngồi xuống hàng ghế trong công viên nhắm mắt định thần lại, cậu bắt đầu xem lại toàn bộ ký ức về cuộc đời của cậu ta.


- Ồ, không ngờ cậu ta cũng tên là Ouma, Kurosagi Ouma. Để xem cuộc sống từ trước tới nay của cậu ta trông như thế nào nào. -- (Ouma)

Thông qua ký ức về cuộc đời của cậu nhóc kia, Ouma đã cuộc sống của cậu ta trông như thế nào. Cậu không khỏi thở dài, thương cảm cho cuộc sống chỉ có sự bất hạnh của cậu ta.

- Haiz... Không ngờ cuộc đời của cậu ta lại bất hạnh như vậy. -- (Ouma)

Kurosagi Ouma, tiểu sử cuộc đời của cậu ta có thể nói là gần như chỉ có sự bất hạnh. Năm tám tuổi mẹ cậu mất vì cơ thể bị suy nhược do bị kẻ gian ám hại ngay khi đang sinh hạ cậu khiến thân thể bị tôn thương nghiêm trọng. Nhưng việc hai mẹ con cậu sống sót sau vụ việc đó và sống cùng nhau tận tám năm đã một phép màu rồi.

Và một năm sau thì ba cậu cũng đã ra đi theo mẹ cậu, vì ba cậu ta làm trong lực lượng đặc nhiệm chuyên truy quét các tổ chức tội phạm và trong một lần truy quét một tổ chức tội phạm khét tiếng, do không đề phòng nên đã bị mấy tên đầu xỏ của tổ chức giết chết.


Nhưng nỗi bất hạnh của cậu mới chỉ bắt đầu từ đây. Vì trên thế giới này có những người khi tròn 6 tuồi đều sẽ thức tỉnh khả năng đặc biệt của mình, vì năng lượng trên hành tinh này vô cùng dồi dào. Tùy theo tố chất của từng người mà lại thức tỉnh những khả năng đặc biệt khác nhau nên chính phủ của các nước đã họp với nhau và đã phân ra hai lớp như sau: tu tiên, phép thuật. Chi tiết hơn nữa thì để sau này hẵng nói.

Còn về phần cậu thì khi tròn 6 tuổi, ba mẹ cậu đưa cậu đến trung tâm kiểm tra khả năng đặc biệt, chuyện này khiến cậu vô cùng háo hức. Nhưng vận mệnh trớ trêu, khi đến lượt cậu được kiểm tra thì cậu nghĩ rằng mình sẽ có được một kết quả như ý, và kết quả kiểm tra cho thấy cậu thuộc lớp phép thuật, nhưng tố chất của cậu lại vô cùng kém cỏi, ý muốn nói là thời gian tu luyện của một người có tố chất bình thường chỉ mất từ hai đến ba năm là có thể đột phá lên một cấp bậc mới, nhưng còn đối với cậu thì phải mất từ bảy đến tám năm mới có thể đột phá. Điều đó có nghĩa là cậu chỉ là một phế vật.

Tất nhiên xuất hiện những trường hợp như cậu cũng không phải là hiếm nên cũng chả có gì là lạ cả. Vì nếu kiên trì chăm chỉ tu luyện, theo thời gian thì cho dù tố chất có kém cỏi thế nào thì vẫn sẽ trở nên mạnh mẽ, và điều này cũng tương tự đối với lớp tu tiên.

Nhưng đó chỉ đối với người bình thường, còn đối cậu thì kết quả kiểm tra đó là điều vô cùng tồi tệ, vì ba và mẹ cậu ta đều thuộc hai đại gia tộc có tiếng tăm vô cùng lớn trên toàn thế giới ngay cả các chính phủ thế giới cũng phải bốn phần kiêng kị, đó là gia tộc Kurosagi truyền đời tu tiên và gia tộc Rinne truyền đời luyện phép thuật.

Dù mới 6 tuổi nhưng cậu đã ý thức được nếu tố chất và thực lực kém cỏi thì sẽ như thế nào, kết quả kiểm tra của cậu được công bố ở nơi công cộng nên tin này sẽ nhanh chóng đến tai của hai gia tộc thôi. Hơn nữa cậu chắc chắn cả hai gia tộc khi biết tin sẽ cực kỳ phẫn nộ và sẽ không bao chịu tiêu tốn thời gian và tài nguyên vào một đứa như cậu. Biết mình chỉ là một phế vật, cậu vô cùng buồn bã và đau đớn, thấy con trai mình như vậy, trong lòng ba mẹ cậu cũng vô cùng đau đớn và chua xót cho đứa con trai này của mình.

Còn về ba mẹ của Kurosagi Ouma thì ba cậu là Kurosagi Ikkaku, còn mẹ cậu là Rinne Kotori. Hồi còn trẻ, hai người họ là những thiên tài nổi trội nhất những thiên tài lúc bấy giờ, khó tìm được người có thể đánh bại họ, trong một lần vô tình gặp nhau họ đã quyết đấu với nhau nhưng bất phân thắng bại, dần dần họ nảy sinh tình cảm với nhau và sau một thời gian dài yêu nhau, họ quyết định kết hôn, chuyện của họ đều được hai gia tộc ủng hộ.


Sau khi kết hôn được một thời gian, mẹ cậu đã mang thai cậu, và cả hai gia tộc đều vô cùng vui mừng. Nhưng vào ngày mẹ cậu chuẩn hạ sinh cậu thì tai nạn xảy ra, lúc mẹ cậu ta đang hạ sinh cậu tại nhà thì bị kẻ gian ám hại khiến thân thể bị tổn thương vô nghiêm trọng, chuyện này đã khiến cho hai gia tộc vô cùng bàng hoàng, họ không thể nào ngờ được lại có kẻ trà trộn vào được khu vực dinh thự của gia tộc Kurosagi hiện đang được canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, hơn nữa lại còn ra tay ở ngay trước mặt mọi người luôn, điều này có thể chứng minh kẻ này có thực lực cực kỳ mạnh mẽ.

Ngay khi vừa làm xong việc cần làm thì ngay lập tức tên hung thủ cũng tự hủy diệt bản thân luôn, thân xác và linh hồn đều tan biến. Biến cố xảy ra quá nhanh khiến cho cả hai gia tộc trở tay không kịp, manh mối duy nhất đã bị hủy, không thể tìm kiếm được kẻ chủ mưu, mọi chuyện đều đi vào ngõ cụt. Điều duy nhất họ có thể làm là tích cực chữa trị cho mẹ cậu nhưng do thân thể bị tổn thương quá nghiêm trọng nên mẹ cậu bị mất hết sức mạnh phép thuật trở thành người bình thường, và cơ thể có dấu hiệu suy nhược nên phải chữa trị định kỳ để duy trì sự sống, nhưng kiên trì lắm cũng chỉ được tám năm mà thôi.

Và khi kết quả kiểm tra tố chất của cậu được mọi người truyền tin ra ngoài đến tai của hai gia tộc thì đúng như cậu nghĩ cả hai gia tộc cực phẫn nộ, họ bảo ba mẹ cậu vứt bỏ thứ phế vật như cậu đi, mặc cho tự sinh tự diệt, nhưng chỉ có kẻ lòng lang dạ sói mới vứt bỏ con ruột của mình nên ba mẹ cậu vẫn một lòng yêu thương, nuôi nấng cậu.

Ngay sau khi mẹ và ba cậu đều mất, thì cuộc đời cậu ta chỉ một màu xám xịt, bị mọi người khinh bỉ, gia tộc vứt bỏ, đến trường thì bị bắt nạt liên miên. Động lực giúp cậu vượt qua chính là lời hứa mà cậu đã hứa với mẹ cậu trước khi mất : "Dù có chuyện gì xảy ra thì mẹ mong con vẫn là chính con. Hãy cố gắng sống thật tốt nhé", cùng với ngôi nhà đính tên cậu ở ngoại ô thành phố do ba mẹ cậu chuẩn bị phòng ngừa cho trường hợp xấu nhất xảy ra. Nhờ những điều đó mà cậu đã có thể duy trì trụ vững được đến bây giờ.

Sau khi xem lại toàn bộ ký ức về cuộc đời của cậu nhóc kia, Ouma cảm thấy cuộc sống mới này của cậu sẽ không có chút tẻ nhạt nào cả, hơn nữa sẽ còn khá là thú vị. Cậu liền đứng dậy đi ra khỏi công viên, dựa theo những ký ức kia, trong nháy mắt cậu dịch chuyển đến vị trí căn nhà nhỏ ở ngoại ô, trông căn nhà cũng bình thường, đơn giản như những căn nhà bình dân khác xung quanh. Đứng trước căn nhà Ouma tự nhủ :

- Từ bây giờ, mình chính là Kurosagi Ouma, cuộc sống mới của mình sẽ bắt đầu từ đây, mình sẽ cho cả thế giới này mãi mãi về sau không bao giờ quên được cái tên này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận