Bước đi đến trước cửa lớp học, Ouma có thể nghe thấy tiếng nói chuyện vui vẻ cười đùa của những người trong lớp, nhưng ngay khi cậu vừa mở cửa bước vào lớp thì họ im lặng ngay lập tức không khí vô cùng yên lặng, tất cả bọn họ nhìn cậu như thể nhìn thấy sinh vật lạ.
"Có vẻ như là những chuyện xảy ra lúc nãy đã lan truyền rộng rãi rồi, mình không nghĩ là nó lại được lan truyền nhanh như vậy, đúng thật là miệng lưỡi người đời." -- (Ouma)
Mặc kệ họ đang nhìn vào mình, Ouma đi đến vị trí ghế ngồi của cậu ở phía cuối lớp bên cạnh cửa sổ, ngồi xuống ghế cậu khoanh hai tay ra trước ngực nhắm mắt định thần.
- Này, tên đó thực sự đã đánh ngất Arata Kagami với tốc độ nhanh đến mức không thể nhìn thấy gì ư? -- (?)
- Ừ. Mình nghe nói những người ở hiện trường chứng kiến toàn bộ sự việc cũng vô cùng sốc luôn. -- (?)
- Không thể nào? Vậy Kagami bây giờ sao rồi? -- (?)
- Ngay sau khi cậu ta bị đánh ngất, lái xe của cậu ta thấy vậy hốt hoảng gọi điện báo người nhà cậu ta đến và đưa cậu ta về rồi. -- (?)
- Làm thế nào mà một tên phế vật năng lực còn yếu hơn cả pháp sư kiến tập lại có thể đánh bại được một pháp sư sơ cấp 1 sao cơ chứ? Điều này đúng là vô lý mà? -- (?)
- Đúng là vô lý thật, nhưng mà sự thật đúng là như vậy thì cũng đành chịu thôi. -- (?)
- Thật là quá khó hiểu đi mà. -- (?)
Mọi người trong lớp bàn tán với nhau về chuyện Ouma đã làm, và cả cái lũ chuyên bắt nạt cậu nhóc Kurosagi trước kia ở trong cái lớp này cũng vì chuyện này nên chưa dám động vào cậu, mà cậu cũng chả quan tâm, nếu chúng thích gây sự với cậu thì cậu sẵn sàng cho chúng ăn vài cân hành. Khi tiếng chuông reo vang lên Ouma liềm mở mắt ra, tất cả mọi người thì đều quay về chỗ ngỗi của mình, giáo viên bước vào lớp, điểm danh lớp học và bắt đầu tiết học buổi sáng của ngày hôm nay.
Khi nghe giáo viên giảng kiến thức bài học, Ouma không khỏi ngáp ngắn ngáp dài vì quá chán, không phải vì cậu nghe giảng không hiểu mà là vì cậu đã có toàn bộ các thông tin, kiến thức của tất cả các thứ nguyên từ lúc các thứ nguyên hình thành cho đến bây giờ và vẫn đang không ngừng cập nhật thêm. Cho nên cả buổi học Ouma chỉ có thể chịu khó lắng nghe giáo viên giảng bài, tuy cậu có thể cho thời gian trôi nhanh hơn để kết thúc buổi học nhưng làm như vậy thì chả có gì là tận hưởng cuộc sống nên cậu quyết định không làm điều đó.
Mà lịch học của cả hai lớp khá giống nhau, một tuần thì có sáu ngày học còn cuối tuần thì nghỉ, buổi sáng ba ngày đầu thì học kiến thức phổ thông bình thường, buổi sáng ba ngày còn lại thì học hỏi các kiến thức của tu tiên, phép thuật. Còn buổi chiều của cả sáu ngày đó thì là tập trung tu luyện với rèn luyện bản thân và tinh thần. Và những học viên học tập rèn luyện ở các học viện đến tầm 22-24 tuổi thì sẽ được kiểm tra thực lực để tốt nghiệp, dù đó chỉ hình thức để đánh giá năng lực của họ khi tốt nghiệp, vì cho dù có tốt nghiệp thì họ vẫn sẽ tiếp tục tu luyện và học hỏi để gia tăng kinh nghiệm và sức mạnh cho bản thân.
Sau kết thúc buổi học sáng, trong thời gian nghỉ trưa, Ouma định xuống căn tin kiếm món để ăn cho bữa trưa của cậu thì bỗng có ba kẻ xuất hiện cản đường cậu, nhìn ba tên đang đứng cản đường mình, Ouma liền biết ba tên là ai.
- Này, Kurosagi. Chuyện mày làm lúc sáng nay có phải là thật không vậy? -- (?)
Một trong ba tên lên tiếng hỏi, cậu thờ ơ đáp lại :
- Chuyện đó thì liên quan gì đến cậu hả? Iida Masato. -- (Ouma)
Hai tên còn lại nghe Ouma nói như vậy thì tức giận nói :
- Mày dám ăn nói kiểu đó với Masato sao hả?! thằng phế vật kia! -- (??)
Ouma nhìn hai tên còn lại, vẫn thờ ơ đáp lại :
- Thì sao, hai người có ý kiến gì hả? Totsuka Reita, Kudo Riki. -- (Ouma)
Nhìn Ouma vẫn trả lời với thái độ như vậy, hai tên kia càng tức hơn.
- Mày...!! -- (Totsuka Reita) (Kudo Riki)
Hai tên kia định lao đến đánh Ouma một trận thì bị Masato ngăn lại. Tuy ngoài mặt vẫn đang bình tĩnh nhưng thực chất trong lòng Masato đang khá là tức giận, hắn không nghĩ tên phế vật mà mình vẫn thường hay bắt nạt bây giờ lại thái độ nói chuyện với mình như vậy. Cố gắng bình tĩnh, kìm nén sự tức giận lại, hắn hỏi Ouma lần nữa.
- Khoan đã nào hai người. Kurosagi, bọn tao không có ý gây chuyện với mày. Bọn tao chỉ hiếu kỳ, một thằng phế vật như mày làm thế nào mà lại đánh bại được Arata Kagami, một pháp sư sơ cấp 1 sao được chứ? -- (Iida Masato)
Ouma làm sao không biết tên Masato kia đang tức giận ở trong lòng cơ chứ, chỉ là cậu lười thèm để ý đến mà thôi. Cậu vẫn giữ thái độ như cũ và đáp lại :
- Tôi không có hứng thú trả lời và cũng không có nghĩa vụ là phải trả lời cho câu hỏi đó của cậu. -- (Ouma)
Nghe Ouma nói vậy, Masato không thể kìm nén sự tức giận nữa, hắn lớn tiếng quát :
- Mày...! -- (Iida Masato)
- Thế nào? Muốn đánh nhau? Ngay cả Kagami là pháp sư sơ cấp 1 sao còn bị tôi đánh cho ngủ một giấc ngon lành, còn cậu chỉ là pháp sư kiến tập 3 sao, cậu nghĩ cậu sẽ đánh được tôi sao? -- (Ouma)
Đột nhiên nghe Ouma nói với giọng điệu đầy sự lạnh lùng và mỉa mai như vậy khiến trong lòng Masato và hai tên kia cực kỳ run sợ, cố gắng tỏ như ra không có, hắn mạnh miệng nói một tiếng rồi bỏ đi.
- Hừ! Tuy hiện tại tao không đánh lại được mày nhưng không có nghĩa là người khác không đánh được mày, núi cao còn có núi cao hơn, tao xem mày kên kiệu được bao lâu. Và một ngày nào đó tao nhất định sẽ khiến mày phải quỳ gối trước mặt tao xin tha, mày hãy chờ đó. Chúng ta đi! -- (Iida Masata)
- Được thôi, chúng ta hãy cùng chờ xem! -- (Ouma)
Nhìn ba tên kia bỏ đi, Ouma cũng chỉ đáp lại một lời ngắn gọn cho bọn chúng nghe rồi bước xuống căn tin. Khu căn tin có thể nói là hoành tráng, là một trong những học viện bậc nhất trên thế giới, khu vực này không khác gì một nhà hàng cao cấp, đầu bếp toàn là những người chuyên nghiệp, phục vụ đầy đủ các món ăn. Bước đến quầy phục vụ, Ouma gọi món mà mình muốn.
- Cho tôi một tô mì Ramen. -- (Ouma)
- Sẽ có ngay, xin hãy chờ một lát. -- (phục vụ bếp)
Ba mươi giây sau...
- Của cậu đây, một tô mì Ramen. -- (phục vụ bếp)
- Cảm ơn. -- (Ouma)
Bê tô Ramen đến chỗ ngồi gần đó, Ouma ngồi xuống, cầm đôi đũa chuẩn bị gắm mì lên ăn thì có người tìm đến cậu. Một trai một gái bước đến trước mặt Ouma, nhìn hai người họ, cậu thầm nghĩ :
"Haizz...!! Chưa ăn được miếng nào mà đã có rắc rối tìm đến tận nơi rồi!!"
Hai người một trai một gái đứng trước bàn ăn Ouma đang ngồi, người con trai hỏi cậu :
- Cho hỏi cậu có phải là Kurosagi Ouma không? -- (?)
Nghe thấy họ hỏi như vậy, cậu thản nhiên đáp lại :
- Phải, tôi là Kurosagi Ouma! Xin hỏi hai người là ai vậy?! -- (Ouma)
Nghe Ouma hỏi vậy, hai người kia lên trả lời :
- A, xin lỗi vì chưa giới thiệu. Tôi là Midogawa Kazuki. -- (Midogawa Kazuki)
- Còn tôi là Edoma Beniou. -- (Edoma Beniou)
Nghe thấy như vậy, những học viên có mặt ở khu căn tin trở vô cùng náo động.
- Không thể nào!? Tôi đang nằm mơ ư!? Sao hai thiên tài có tài năng cực kỳ là xuất sắc như vậy lại xuất hiện ở đây!? -- (?)
Một học viên nam còn nghĩ mình nằm mơ thì cậu bạn ngồi cùng bàn ăn vả cho cái tỉnh lại và nói :
- Mơ cái gì! Họ là người bằng xương bằng thịt thật sự đó! -- (?)
- Không thể tin được!? Bình thường thì khó mà có thể nhìn thấy họ, vậy mà hôm nay lại được gặp. Nhưng sao họ lại gặp mặt và nói chuyện với cái tên nổi danh là phế vật thế kia??! -- (?)
Thấy bạn mình tò mò khó hiểu như vậy, cậu bạn ngồi cùng bàn liền nói :
- Cậu không biết chuyện gì ư?! Lúc sáng nay tên đó đã đánh bại Arata Kagami, một pháp sư sơ cấp 1 sao với tốc độ đáng kinh ngạc mà đáng lí ra một tên phế vật như hắn không thể nào làm được như vậy. Có lẽ bởi vì chuyện đó mà hai người họ đến gặp hắn ta! -- (?)
- Có chuyện đó ư?! Thật không thể tin được!? -- (?)
Hiện tại những học viên ở căn tin không ngừng bàn tán về chuyện này, điều khiến cho các học viên nghe tin cũng nhao nhao đến khu căn tin để xem, khung cảnh vô cùng náo động. Thấy khung cảnh như vậy, Ouma vẫn thản nhiên như không nói chuyện với hai người kia :
- Thì ra là Kazuki-senpai và Beniou-senpai, hai trong các thiên tài của học viện, hơn nữa còn là thành viên của hội học sinh của khu vực lớp phép thuật của học viện. Tôi rất vinh hạnh khi được nói chuyện với hai senpai. Vậy, điều gì đã khiến cho hai senpai phải đích thân đến gặp mặt tôi đây? -- (Ouma)
- Thế thì bọn tôi vào việc chính luôn, sự việc xảy ra lúc sáng nay, chuyện cậu đánh bại Arata Kagami một pháp sư sơ cấp 1 sao, có đúng thật là như vậy không? -- (Midogawa Kazuki)