Editor: Xiguajiu
-----------------------------------------------
Nhìn thứ tốt trong tay, Giang Trạch Khôn cảm thấy ông cần phải dạy con gái thêm mới được.
"Nịnh nịnh a, vật này của con lấy ở đâu, còn có ai biết?"
Thanh Nịnh nghiêng đầu, chẳng lẽ bọn họ không thích? Nhìn dáng dấp cũng không giống.
"Nhặt trên núi."
Cách trấn nhỏ không xa đúng thực có một ngọn núi, trước đây cũng có dân trong trấn nhặt được phỉ thúy trên núi.
Thanh Nịnh nói như vậy cũng không sợ bọn họ đi điều tra.
Còn có ai biết không thì đương nhiên không có, nếu không phải cô không có đồ thích hợp để tặng lại, cô cũng không định lấy những thứ này ra.
Không gian của cô, trừ cô ai biết có cái gì.
Con gái mới vừa trở lại, Giang Trạch Khôn cũng không muốn lưu lại ấn tượng xấu cho con gái, nghĩ đến hoàn cảnh sinh hoạt con gái, có thể con bé cũng không biết giá trị thứ này.
Ông tận lực nói nhỏ nhẹ, "Ba không hiểu phỉ thúy lắm, món đồ thủy tinh tốt nhất mà nhà ta dùng cũng chỉ hơn tám trăm vạn, món đó dù chất lượng hay hình dạng đều không bằng món này của con.
Con tiện tay tặng như vậy, con biết giá trị sao?"
Hành lý con gái mang về ông cũng nhìn qua rồi, ông lại nghĩ đồ này giá trị mười triệu thậm chí hơn trăm triệu lại bị con gái thuận tay bỏ vào một cái rương rách nát, Giang Trạch Khôn cảm thấy mình lòng đều đang rỉ máu.
Đương nhiên ông không cảm thấy con gái làm gì sai, con bé mới mười sáu tuổi, biết cái gì.
Cũng may mà con gái tiện tay mang đi, nếu không bị người khác biết, tính kế thì còn đỡ, chỉ sợ sẽ hại đến tính mạng.
Viên Ngọc Trúc nhìn không được dáng vẻ Giang Trạch Khôn nghiêm túc như vậy, bà ôm chầm lấy Thanh Nịnh, "Đó mới nói Nịnh Nịnh của mẹ thông minh, ai sẽ nghĩ tới trang cái rương rách kia có đồ vài triệu chứ nhỉ, cái rương kia còn đặt tùy tiện như vậy nữa.
Nếu đổi lại ông, ông có thể nghĩ đến sao?"
Giang Trạch Khôn:...!
"Nịnh Nịnh đừng để ý tới ba con, ba con đây gọi là được tiện nghi còn khoe tài.
Hừ,,mẹ đem đồ vật thu lại không cho ông ấy." Viên Ngọc Trúc nói xong thật định cướp vào tay, Giang Trạch Khôn ôm cái hộp tránh khỏi.
Thừa dịp cha mẹ ở bên kia đùa giỡn, tiểu mập mạp len lén chuồn qua, "Chị, em đeo đẹp mắt không?"
Linh phù dùng dây đỏ xâu lại, sợi dây hơi dài, Giang Tinh Trác đeo vừa vặn rũ đến trên bụng.
Thanh Nịnh đưa tay chỉnh vị chí phù cho hắn, lấy hai đoạn dây đỏ chưa lấy hết đeo vào cổ Giang Tinh Trác.
Giang Tinh Trác sờ linh phù một cái, "Em cũng muốn đăng khoe lên mạng." Các bạn nhỏ nhà khác cũng đem khoe đồ gia trưởng tặng, Giang Tinh Trác cũng không ngoại lệ, hơn nữa đây còn là chị tiên nữ tặng mình.
Nói làm liền làm, Giang Tinh Trác lắc lắc tay ra hai tấm hình, tiện tay đăng lên mạng.
Thanh Nịnh hiếu kỳ nhìn hắn làm, cái thế giới này thật thân kỳ, liền nói kêu cái điện thoại này, so với truyền âm phù ở tu hành giới tốt hơn nhiều.
Thấy ánh mắt hâm mộ của Thanh Nịnh (?), Giang Tinh Diệu đi qua ngồi, "Nịnh Nịnh khẳng định không biết dùng điện thoại di động, anh tới dạy em nhé."
Vừa nói liền lấy điện thoại của mình ra bắt đầu làm mẫu." Cái Tinh Trác mới vừa rồi dùng gọi là wexin*, công cụ để nói chuyện phiếm, chút nữa em cũng đi xin cái mã số, anh kéo em vào nhóm gia tộc."
* Mạng xã hội của trung quốc.
Nếu không phải biết Thanh Nịnh hôm nay vừa mới tới, sợ hù dọa đến cô, Viên gia bên kia đã sớm tới.
Bọn họ mặc dù không tới, nhưng từ mấy ngày trước nhóm gia tộc đã không yên, ai cũng muốn nói chuyện cùng Thanh Nịnh.
Giang Tinh Trác đằn hình, còn kèm dòng chữ viết: Chị tặng cho, JPG.
Mặc dù hắn không phải con ruột của Viên Ngọc Trúc, nhưng bên Viên gia vẫn đối sử với hắn như con cháu trong nhà, bức ảnh này hắn không chỉ đăng lên mạng, còn khoe khoang trong nhóm gia tộc.
Lần thật sự không được rồi, điện thoại trong tay mọi người đều vang lên.
Giang Tinh Diệu đang dạy Thanh Nịnh đăng ký tài khoản, hắn tiện tay mở nhóm gia tộc liền ra thấy tiểu mập mạp được nước đăng hình liên tục.
Hừ lạnh một tiếng, hắn cũng không cam yếu thế, lắc lắc chụp xong mấy tấm hình đăng lên.
Hắn không chỉ đăng ảnh linh phù, còn đăng cả cái hộp.
Em gái tặng quà, JPG
Đăng đăng đang, liên tục đăng.
Chờ hắn định đăng tiếp, chợt phát hiện thông báo 'Ngài đã bị trưởng nhóm cấm ngôn', hắn ngẩng đầu nhìn về phía ba mẹ, trực giác cho hắn biết chuyện này không thể thoát khỏi quan hệ với họ."Quá đáng quá à."
Viên Ngọc Trúc trợn mắt nhìn hắn một cái, con có thể làm gì?
Cấm ngôn người khác không để cho đăng ảnh, nhưng bà lại liên tục đăng còn nhiều hơn, không chỉ đăng quà, còn có ảnh hôm nay hai mẹ con chụp chung, Thanh Nịnh mặc váy màu xanh nhạt.
Nhóm gia tộc một lúc lại thấy có ảnh, người Viên gia muốn không thấy cũng không được, huống chi bọn họ đã chờ được nhìn thấy cháu ngoại từ rất sớm.
Anh cả Viên Vân Thực: Quá đáng a, Viên Ngọc Trúc.
Chị dâu cả Lương Vi: Quá đáng a, Viên Ngọc Trúc.
...!
Cháu trai Viên Văn Thông: Quá đáng a, cô nhỏ.
Cháu gái viên dao: Giống như trên.
Cháu ngoại Bạch Diệc nam: Giống như trên.
Người Viên gia nói thì thôi đi, ngay cả anh em Giang Trạch Khôn cũng đến góp náo nhiệt, mỗi người một câu 'Giống như trên'.
Viên Ngọc Trúc: Ghen tị thì cứ nói a, mọi người không nói ai biết đâu.
Có điều ghen tỵ cũng vô ích, con gái của tôi, con gái tôi.
Dưới tình huống này Thanh Nịnh bị Giang Tinh Diệu kéo vào.
Giang Tinh Diệu: Hoan nghênh tiểu tiên nữ Nịnh Nịnh
Trong nhóm an tĩnh mấy giây, sau đó thống nhất hoan nghênh.
Đồng thời điện thoại Thanh Nịnh bắt đầu tích tích vang lên, cô học dáng vẻ Giang Tinh Diệu mở ra, phát hiện đều là tin tức xin thêm bạn tốt.
Luống cuống tay chân thêm tất cả mọi người, lòng bàn tay Thanh Nịnh đổ mồ hôi.
Những người này quá nhiệt tình, cô bên này còn đang thêm bạn, bên kia họ liền không ngừng nhắn tin đến, làm cô không biết nên nhắn lại trước hay thêm bạn trước.
"Nịnh Nịnh nhà chúng ta rất được hoan nghênh đó."
Viên Ngọc Trúc ngồi bên cạnh Thanh Nịnh phổ cập cho cô những người này là ai, làm công việc gì.
Người khác Thanh Nịnh không biết, nhưng trí nhớ cô tốt, phát hiện người anh họ kêu Bạch Diệc Nam nhìn giống như nam chính trong một bộ phim nào đó cô từng thấy trên tivi.
Cái vai nam chính đó hình như cũng tên Bạch?
Viên Ngọc Trúc luôn chú ý biểu tình Thanh Nịnh, thấy con gái nhìn chằm chằm hình Bạch Diệc Nam, trong lòng sáng tỏ.
"Anh họ con làm diễn viên, trước kia con từng nhìn thấy nó?"
Thanh Nịnh gật đầu một cái, cô nhi viện cũng có một cái ti vi cũ, Giang Tư Linh thích xem cái gì sân trường kịch, cô bỏi vì tò mò cũng từng xem qua.
Khi cô không hiểu nổi, người khác không thích ngươi, ngươi không biết chia tay sao, vì người đàn ông của ngươi hãm hại ta, ta hãm hại ngươi, đến mức đấy sao?
Hơn nữa cô cũng không cảm thấy người đàn ông đó có chỗ nào tốt, ở giữa hai nữ sinh đong đưa không ngừng, nhìn một cái liền biết không phải người trung tình.
Đến bây giờ cô vẫn không cảm thấy người đàn ông đó tốt, dù người đó là anh họ diễn.
Nhưng nhìn mấy người Giang Tư Linh khóc đến chết đi sống lại, cô cảm thấy có lẽ vì bản thân, không muốn khiến người khác nói mình làm mất hứng, từ đó về sau cô cũng không xem phim nữa.
Hình như ở trên đường đến đây, cô co thấy người anh họ này trên bảng lớn, chẳng lẽ thời đại này người ta đều thích loại nam sinh này?
- -------------------------------------------
Hôm nay mới đọc được comt của bạn hóng chương mới đáng nhẽ lười đăng lắm mà ráng dậy up lên.
Yêu đời nào..