Cuộc sống cẩu huyết của ta và phu quân


Edit: Tequila
Hôm đó Giang Tầm về tới có mang cho ta một con mèo tam thể, ăn đến mức người như quả cầu, bụng trắng tròn vo, trên người có những khối màu vàng nâu.

Giang Tầm đặt tên cho nó là bánh bao, tên ngũ hành thuộc thủy, lợi cho ta.

Ta nghĩ nghĩ cảm thấy không ổn, tên này quá cao không thích hợp.

Thế là ta nói: Đổi tên khác đi.

Giang Tầm cảm thấy không sao cả cho phép rồi khẽ hớp một ngụm trà.

Ta gọi nó: Bánh bao không nhân.

Hắn phun ra một ngụm trà, trừng ta một cái nói: Đừng hòng.

Được thôi, vậy thì bánh bao đi.

Con người của ta rất hiền hòa, ý kiến không hợp với Giang Tầm thì nghe theo hắn, ý kiến giống nhau thì nghe ta, dễ nói chuyện.

Hàn huyên mèo nhà mình hồi lâu, cuối cùng hắn cũng nhớ tới trong góc còn mỹ nhân chim sa cá lặn đang đứng.

Giang Tầm nói thầm với ta, cái gì mà Bích Liên, cũng không có quan hệ gì với hoa sen, đối với hắn chỉ là con hồ ly tinh.

Không nghĩ tới Giang Tầm ra cửa một chuyến, ngược lại miệng ngọt hơn mấy phần, trong lòng ta cảm thấy rất an ủi.

Nào biết Bích Liên vừa nhìn thấy Giang Tầm liền nước mắt như mưa, cắn môi chậm rãi tiến lại gần, có ý đồ nhào vào hắnb: Đại nhân không nhớ rõ tiểu nữ sao?
Dáng vẻ Giang Tầm tự nhiên: Không khéo, không nhớ rõ, cô nương là ai?
Đây là bức thư đại nhân để lại cho tiểu nữ với quần áo, khi đó đại nhân té xuống vách núi, chính là tiểu nữ đã cứu được người.

Cho nên? Giang Tầm sai người mang tới hai trăm lượng bạc đưa cho nàng ta rồi xua đuổi, Cầm tiền rồi đi đi.

Bích Liên trợn mắt há mồm, nàng vốn tưởng rằng có thể chống đỡ được mấy ngày, nào biết Giang Tầm là hạng người khó chơi, bịt lấy lỗ tai không nghe chính là không nghe.

Nàng ta cà lăm: Giang đại nhân tuyệt tình như vậy sao? Làm loại chuyện kia với tiểu nữ rồi một câu không nhớ rõ thì cho qua? Cho dù đại nhân bội tình bạc nghĩa, cũng không thể nói dối ở trước mặt phu nhân như vậy.

Ta hít sâu một hơi, cũng không phải bị nàng ta nói làm cho khϊếp sợ, mà là nữ nhân Bích Liên này quả thật không muốn sống nữa.

Giang Tầm ghét nhất là bị người khác oan uổng, lúc này giận dữ mắng mỏ: Không sai, ta chính là người bội tình bạc nghĩa như vậy, mau mau đi thôi, bằng không thì còn phải thuê người đuổi ngươi.

Trong đại sảnh rất yên tĩnh, cả âm thanh hô hấp cũng trở nên xấu hổ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui