Cuộc Sống Cầu Nhỏ Nước Chảy

“Tránh ra, tránh ra!” Một đám nha dịch đẩy đám người ra, “Trấn thủ đại nhân tới rồi!” 

Nữ nhân trung niên mặc quan phục đang đi tới, nhìn hai bên đang giương cung bạt kiếm. Lơ đãng nhìn về phía đám người, vừa mới nhìn thấy Diệp Hồng ra ám hiệu với ta, ta thoáng chốc hiểu được, thật sự đa tạ. Lan San tốt bụng, nhất định phải hạnh phúc!

“Sao lại thế này, náo loạn lợi hại như vậy?” Diệp đại nhân uy nghiêm nói. 

Cuối cùng phá vỡ thông lệ luôn là khi sự tình chấm dứt thì cảnh sát mới xuất hiện. Diệp đại nhân rất nhanh biết rõ ràng ngọn nguồn sự tình, ý bảo mọi người im lặng, nghe bà nói.

“Chuyện này, Liễu Tứ nương quả thật tam môi lục sính rồi, cũng mời khách làm chuyện, trong tộc các ngươi cũng đừng xen vào.” Diệp đại nhân tới dàn xếp.

“Nhưng trong tộc Lam thị cũng không nhận được thư mời, Lam Lăng chỉ là nam tử, bản thân vốn không thể làm chủ, sự tình sẽ không tính.” Tộc trưởng không nể tình.

“Thôi đi, các nàng ngươi tình ta nguyện, các ngươi cũng đừng quản, tất cả mọi người đều thuận tiện đúng không?” Thanh quan cũng không quản được việc nhà, khó khăn thế nào!

“Như vậy sao được? Không có mai mối tằng tịu với nhau, ngay cả đứa nhỏ đều có rồi, nên đi trầm đường!” Nữ nhân chân chó lại đi ra kêu gào.

“Đây là chuyện gia tộc, cho dù đại nhân ngài cũng không tiện nhúng tay, xin đại nhân đừng quản.” Tộc trưởng tiếp tục nói.

Con bà nó, nhất định là đã thu chỗ tốt gì.

“Các ngươi…” Diệp đại nhân cũng không biết nói cái gì cho phải.

“Xin hỏi tộc trưởng, nói đến nói đi, có phải đều bởi vì ta họ Lam, là người trong tộc Lam thị không?” Lam Lăng đột nhiên lên tiếng nói.

Tộc trưởng nhìn Lam Lăng: “Đúng vậy!”

“Được, nếu ta không phải người Lam gia, không họ Lam, có phải chuyện gì cũng không có không?” Lam Lăng tiếp tục hỏi.

Nhìn Lam Lăng đột nhiên rất suy sụp, lòng ta đau muốn chết, cầm tay hắn.

“A Lăng, chàng có ta, ta sẽ vẫn cùng chàng, ta cái gì cũng không sợ, chàng đừng lo lắng.”

Lam Lăng buông tay ra, nhìn thẳng tộc trưởng: “Có phải không, tộc trưởng đại nhân?”

“Phải! Nhưng ngươi là tộc nhân Lam thị, ngươi phải nhận xử trí của tộc quy.”

“Ngươi nếu không họ Lam, phòng ở kia ngươi không bao giờ được ở nữa!” Nữ nhân chân chó lại đi ra.

A, hóa ra náo loạn nửa ngày cũng bởi vì này!

Ta đang muốn nổi đóa Lam Lăng lại ngăn lại: “Tứ nương, lấy hộp nhỏ kia của ta ra, chính là cái nàng vẫn hỏi ta là cái gì, ta không nói cho nàng ấy, ngay dưới ngăn kéo bên bàn trang điểm.”

A, nghĩ tới, vẫn là lúc trước chuyển nhà nhìn thấy cái này, sau lại không thấy, cũng không hỏi, chẳng lẽ còn có bảo vật gì hay sao?

“Ngũ lang, đệ đi lấy, nhanh chút!” Ta cầm tay Lam Lăng, chúng ta muốn cùng nhau đối mặt hết thảy.

Bên ngoài yên tĩnh lại, tất cả mọi người rất ngạc nhiên, cuối cùng là cái gì vậy? Lại làm cho Lam Lăng trấn định như vậy, lại có phần nói không nên lời… Bi thương?

“Tỷ phu, cho huynh.” Ngũ lang rất nhanh mang hòm tới: “Là cái gì vậy?”

Lam Lăng chậm rãi mở hòm ra, đưa tay lấy tờ giấy hơi nhăn, chậm rãi mở ra.

“Một tờ giấy rách thôi, có cái gì ghê gớm đâu.” Nữ nhân chân chó lầm bầm nói.

“Văn tự bán mình, văn tự bán mình của ta.” Lam Lăng thật bình thản nói, thấy rõ tay hắn đang run, cho dù ta ngốc hơn nữa cũng biết ký văn tự bán mình sẽ không phải là dân thường rồi, chính là nô tịch rồi, khó trách thần sắc A Lăng lại bi ai tuyệt vọng đau lòng như vậy!

“Toàn bộ mọi người ở trấn trên đều biết chuyện ba năm trước đây, ta ở trên đường bán mình chôn cất mẫu, cũng đều biết lúc ấy ta quỳ ba ngày không có người quan tâm, đúng không?” A Lăng nói tiếp.

“A Lăng, đừng nói nữa.” Ta ôm A Lăng, cứ vạch trần vết thương của hắn như vậy, quá khứ thống khổ như vậy, ta nên gặp gỡ hắn sớm một chút, không để hắn ăn một chút khổ mới đúng!

“Ta không sao, Tứ nương, để cho ta nói.” A Lăng nắm lấy tay của ta: “Ngày thứ ba, ta vừa mệt vừa đói, trong hỗn loạn, bắt được chân một người, người kia cho ta mười văn tiền, tất cả mọi người nhìn thấy đi?”

“Đúng vậy a, ta nhớ được, cô bé kia cũng rất nghèo.” Một đại thúc nói.

“Đúng vậy, ta cũng nhớ được, sau đó ta cũng thả một đồng tiền.” Lại một đại tỷ nói tiếp.

“Ừm, đúng vậy.”

“Đúng, đúng…”

A Lăng chờ tiếng nghị luận nhỏ một chút, mới mở miệng nói: “Người kia chính là Tứ nương, lúc đó ta liền bán mình cho nàng rồi, từ khi đó ta liền bắt đầu là người Liễu gia, ta không phải họ Lam –”

“Lừa ai đó, mười văn tiền có thể mua một người?” Nữ nhân chân chó khinh thường.

“Ha ha, ta khi đó, mười văn tiền ngươi mua sao?” A Lăng cười lạnh.

“Phi phi, xúi quẩy, cho không ta cũng không cần!” Chân chó phỉ nhổ nói.

“Vậy mười văn tiền còn không mua được ta?” A Lăng cười khổ: “Chỉ có Tứ nương không chê ta, còn vẫn chiếu cố ta, cho ta một cái nhà…”

“Đúng, là nàng, ta nhớ được, tuy rằng thay đổi chút, vẫn có thể nhận ra.” Quần chúng Giáp.

“Đúng vậy a, ta còn nhớ rõ, hôm đó chính là nàng bán túi thơm rất đẹp kia.” Quần chúng Ất.

“Đúng vậy, đây không phải là tiểu nam hài sợ người lạ năm đó sao?” Quần chúng Bính lại nhận ra Ngũ lang.

“Đúng vậy, sau đó không phải đều nói sao, một người bán túi thơm mang sao chổi kia, a không, người bán mình kia về nhà sao?”

“Đúng đúng! Hóa ra chính là các nàng nha.”

Lực lượng quần chúng quả nhiên là cường đại, lúc này muốn không nổi danh cũng khó!

“Như vậy, tất cả mọi người có thể làm chứng, ta không phải tộc nhân Lam thị, ta không họ Lam, các ngươi không xen vào chứ?” Lam Lăng nhìn chằm chằm tộc trưởng hỏi.

“Ngươi — hừ!” Tộc trưởng vung tay áo, xoay mặt liền mắng người gọi là dì ba kia: “Xem ngươi làm chuyện gì!”

“Đúng vậy, chúng ta lại không mắt mờ, liếc mắt một cái liền biết đâu là chuyện tốt, đâu là chuyện xấu, đúng không?” Tộc trưởng vẫn không nể mặt ngươi, ai kêu ngươi nối giáo cho giặc! 

Dì Ba kia thẹn quá nghiêm mặt cười nói: “Phòng ở kia chính là của ta rồi, ngươi đừng lại muốn!”

Hừ, ta cười nhạo một tiếng, “Phòng ở bị chó ở, người làm sao còn có thể ở được nữa? Mau cút về ổ chó của ngươi đi, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ nữa!”

“Lý Nhạc, đi đặt tấm biển, liền viết lên ‘Lam Tam nương và chó không được đi vào’ đặt tại chỗ bắt mắt ở cửa.”

“Được, ta bây giờ liền đi!” Ha, bạn học Lý rất phối hợp!

“Ngươi –” Lam Tam nương còn định trừng mắt. Bị tộc trưởng chụp một phát lôi về, căm giận mang người rời đi.

Ha, mất mặt thật lớn đi!

Mọi người tan, thanh danh của chúng ta cũng lan ra ngoài, xem ra không bao lâu nữa sẽ nổi tiếng cả nước.

“Diệp đại nhân, hôm nay đa tạ sự giúp đỡ của ngài.” Ta nói cám ơn với Diệp đại nhân, dù sao bên ngoài cũng do các nàng bảo vệ chúng ta, “Đi vào uống chén trà đi.”

“Không cần, bình thường nghe San nhi từng nói về ngươi, nói các ngươi đều là người rất tốt, hôm nay có thể giúp đỡ chút việc cũng tốt, đáng tiếc cuối cùng cũng không giúp được cái gì.”

Wow Diệp đại nhân tuyệt đối là quan tốt.

“Nếu không có đại nhân ngài, các nàng làm sao dễ dàng bỏ qua như vậy? Đại nhân lưu lại đi, chúng ta mời ngài ăn bữa cơm, cám ơn ngài!”

“Không cần, ta còn có công vụ, phải trở về, San nhi các ngươi tán gẫu đi, ta đi đây.”

“Ta tiễn ngài, đại nhân.”

Sau khi tiễn Diệp đại nhân, ta trở lại chỉ thấy trên mặt A Lăng tái nhợt, một tay ôm bụng, lòng căng thẳng: “A Lăng chàng làm sao vậy, có phải bụng không thoải mái không! Chàng đừng sợ, ta đi mời đại phu!”

“Lý Nhạc đã đi rồi, ngươi đừng nóng vội.” Lan San ngăn cản ta.

Ta ôm lấy A Lăng, Diệp Hồng đỡ chân A Lăng, chúng ta đặt A Lăng yên ổn trên giường, dùng chăn đệm đỡ sau người, để A Lăng nửa nằm nửa ngồi. Lý Nhạc cũng mang theo đại phụ lần trước đi vào.

“Động thai khí, uống hai thang thuốc là tốt rồi, nhưng phải nhớ kỹ, không thể lại tức giận lớn như vậy nữa.” Đại phụ bắt mạch xong, tiếp theo lại kê đơn thuốc, Lý Nhạc lại cùng đi lấy thuốc, thật sự là may mà có nàng, bên người chúng ta đều là người tốt!

Lan San cũng mang theo hai người hầu cáo từ, ta vén chăn, nằm vật xuống giường, nhẹ nhàng ôm A Lăng, nói chuyện với hắn.

“A Lăng, đều đã qua rồi, không có chuyện gì rồi, đừng sợ đừng sợ.” Ta muốn khóc, nhưng không thể, A Lăng yếu ớt như vậy, khiến cho lòng đều níu chặt lại.

“Tứ nương, ta biết các nàng cũng không thích ta, ta cũng chưa từng trông cậy vào các nàng, nhưng sao các nàng lại ác như vậy, nhất định phải bức chết ta?” A Lăng nức nở, “Ta chỉ còn lại chữ “Lam” của mẫu thân thôi, hiện giờ đều không còn, ta thật có lỗi với nương –”

“A Lăng, đừng nhịn, khóc lên thì tốt rồi, khóc đi, ta ở đây.” Ánh mắt ta ê ẩm, trong lòng có ý tưởng, chờ đến lúc, nhất định cho A Lăng một kinh hỉ.

“A Lăng, chúng ta phải sống thật vui vẻ, mỗi ngày đều hạnh phúc nhất, không cho các nàng được như ý!”

“Ừm!” A Lăng gật đầu thật mạnh, lau khô nước mắt, khóe miệng khẽ cong, lộ ra nụ cười thật lớn, “Chúng ta thật tốt, còn có đứa nhỏ của chúng ta, chúng ta mỗi ngày đều vui vẻ, khoái hoạt!”

Ta ôm chặt A Lăng, không nói thêm gì nữa, chính là lẳng lặng nằm, nắm lấy thời gian thuộc về chúng ta.

“Cốc cốc!”

“Chuyện gì?” Ta đắp chăn cho A Lăng.

“Tứ nương, thuốc của Lam tỷ phu được rồi, mau thừa dịp nóng uống đi!” Là Lý Nhạc. 

“Chờ một chút, đến đây.” Ta đứng dậy, nhận lấy thuốc: “A Lăng, đến đây, uống thuốc.”

Nhìn A Lăng uống xong thuốc, lại ăn viên kẹo, đắp chăn xong, để cho hắn trước ngủ một giấc. 

Nhìn A Lăng đang ngủ, ta nhẹ nhàng đóng cửa lại, đến trong cửa tiệm nhìn xem. Trải qua trận náo loạn như vậy, trong cửa tiệm lại vẫn có người đang ăn cơm, thật sự là khó được, tám phần là náo nhiệt chưa đã nghiền đi? Được rồi, sẽ thành toàn cho ngươi!

“A Nhạc, tấm biển đã làm xong chưa?”

“Còn chưa xong đâu.” Lý Nhạc tiếp lời nói, tiếp theo hạ giọng: “Tứ nương, làm thật hả?”

“Đó là đương nhiên!” Ta đề cao giọng, nhìn bốn phía nhanh chóng vểnh lỗ tai lên, “Ta buôn bán chú ý nhất chính là chữ tín, nói ra đương nhiên làm được!”

“Được, ta lại đi thúc giục, ngày mai nhất định liền treo lên.”

Ha ha, nhìn vị khách này nhanh chóng ăn xong, trả tiền đi ra ngoài. Hóa ra thế giới này nữ nhân cũng giống như nam nhân thật bát quái, bát quái quả nhiên chỗ nào cũng có!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui