Cuộc Sống Của Tôi Là Em

Hoàng Quân và Hải Đăng vô tình gặp nhau khi đang đi lên cầu thang tiến về lớp.-"Hey". Hải Đăng vẫy tay gọi

-"Ùm". Anh bình thản gật đầu đợi cậu tới

-"Khi nãy tao thấy mày chuẩn bị vào lớp rồi mà? Lân la ở đâu giờ còn ở đây? Tán em nào sao,nên nhớ tao là Hội trưởng Hội học sinh đó,rõ chưa?".Anh nham hiểm nhìn cậu đe dọa. -"Mày nói nhiều quá,đừng có suy bụng ta ra bụng người,tao không rảnh đi làm ba cái chuyện đó". Hải Đăng vội phản bác thằng bạn

-"Ok,ok cứ coi như Hội phó mày không có âm mưu đi,vậy làm gì giờ mới vô lớp?". Anh nhướn mày nghi hoặc hướng vào cậu

-"Chả là khi nãy gặp cô bé lớp 10 bị thương tao giúp băng bó rồi đưa về". Hải Đăng mặt rạng rỡ hẳn ra khi nhắc tới nó

-"Ồ vậy sao? Hôm nay nhầm thuốc à? Tao không nghĩ mày tốt đến vậy?".Anh cong môi,giọng điệu ngờ vực. /Thằng Đăng có bao giờ quan tâm,để ý,thậm chí là vui vẻ khi nhắc về đứa con gái nào ngoài nhỏ Min đâu...Lạ!/ Anh thầm nghĩ

-"Sao? Còn mày? Ngủ quên trên phòng Hội trưởng à?" Hải Đăng vẫn còn phảng phất vẻ rạng rỡ,khoanh tay,ánh mắt dò la anh

-''Dẹp ngay cái khuôn mặt vui vẻ của mày đi,nó làm tao tởm đấy!" HOàng Quân thuật lại câu chuyện anh và nó chạm mặt nhau cho cậu nghe.

-"Thế nên mày sẽ lợi dụng cái chức Hội trưởng để đi kiểm tra đồng phục,đầu tóc,nề nếp,từng lớp đặc biệt là khối lớp 10?".Hải Đăng đã đoán được ý đồ khá là "thánh thiện" của Hoàng Quân

Anh không đáp thay vào đó là khóe môi cong lên nhưng không dấu được sự nham hiểm của mình,ánh mắt đầy vẻ tự đắc đủ để Hải Đăng có câu trả lời thích đáng

-"Ăn thua với con gái bây giờ tao phát hiện mày cũng có đó Quân? Che giấu giỏi lắm,tao cứ nghĩ nào giờ mày không bận tâm tới chuyện của lũ con gái chứ?!"Cậu đánh mắt trêu ghẹo anh

-"Tao không so đo,chỉ trách là con nhóc đó quá gan,dám dụng cả tao".Anh thực sự vẫn còn ấm ức chuyện khi sáng nên nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nó

-"Ừ haha,bây giờ tao mới thấy,lâu lâu mày cũng dễ lừa (ý là nói ngu) đột xuất đấy,một thằng đường đường là Hội trưởng Hội học sinh,kế nghiệp Roji vậy mà để cho một con bé lớp 10 gạt,Hoàng Quân ơi Hoàng Quân,chàng hoàng tử nổi tiếng lạnh lùng,danh tiếng lẫy lừng nay còn đâu,bị hạ bởi một con nhóc,haha" Hải Đăng nói một hơi rồi ôm bụng cười ngoặt ngẻo thừa dịp ra sức chọc phá anh.Hoàng Quân nghe cậu nói vậy mặt mày bỗng chốc từ trắng hồng của da chuyển sang đỏ,từ đỏ chuyển sang tím,rồi từ tím đổi thành xám

-"Mày có im không? hay muốn quay lại phòng y tế lần nữa".Anh lạnh lùng gằn từng chữ đe dọa Hải Đăng khiến câu đang cười bỗng im bặt./ Ai chứ thằng này nói là nó làm tốt nhất im là thượng sách may ra còn sống sót về lớp"

Cậu cười giã lã khoát vai Hoàng Quân về lớp

-"Bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra khỏi người tao nhanh,tởm". Anh thừa dịp trả thù Hải Đăng.

-"Mày...".Cậu ấm ức bỏ phắt tay xuống,câm nín đi về lớp.Cậu và anh dù gì cũng là Hội trưởng Hội phó là người có tiếng trong trường nên dễ dàng ra vào lớp mặt dù đi trễ. Hai người xin giáo viên,cô chỉ khẽ gật đầu,đợi có thế,2 người họ rảo bước về chỗ mình,vào lớp là một chuyện nhưng có học hay không là một chuyện khác. Anh ngồi chơi game,Hải Đăng mỉm cười nhìn ra cửa sổ nghĩ về nó mặc cho Quốc Minh và Hoàng Long nhìn cậu rồi nhìn nhau khó hiểu về hành động khác thường của mình.Cậu bây giờ cứ như người không được bình thường,mắt thì dán ngoài cửa sổ miệng thì lâu lâu lại mỉm cười thích thú

*Reng...reng...reng*

Cả lớp đứng dậy chào thầy,nó uể oải vươn vai,dang tay,miệng thì ngáp ngắn ngáp dài

-"Nè Vi dẫn tớ với Ân Ân xuống căn tin nha! Sáng dậy trễ nên chưa kịp ăn sáng giờ đói quá rồi". Nó đưa tay lên cái bụng đang nhiệt liệt biểu tình vừa xoa vừa than,vẻ mặt như sắp chết đói khiến Tú Vi phì cười.

-"Ừ,được thôi tớ cũng đói rồi,mình cùng đi ha!".Tú Vi nheo mắt,mỉm cười

-"Ân Ân MÀY ĐỊNH NGỦ TỚI KHI NÀO HẢ...Ả....Ả...Ả".Nó hét vào tai Ân Ân khiến cô bật người tỉnh giấc

-"Ồn quá,tao dậy rồi.Điếc tai tao,mày phá giấc mộng đẹp của tao rồi đó".Ân Ân làu bàu vì bị nó phá giấc ngủ của mình


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui