Mấy ngày nay nào là đóng chương trình quảng cáo, luyện tập cho bài hát ra mắt,.......Ôi chẳng còn hơi để thở nữa.
Mà sao lạ vậy nhỉ, mấy ngày nay không thấy ác ma đến làm phiền nữa.Mà mặc kệ, mình cứ tiếp tục tận hưởng những ngày tháng tự do của mình đã.
Nhưng cuối cùng không biết ma xui quỷ khiến gì, tôi đến nhà Đình Phong!! Khi mở cổng bước vào thì căn biệt thự vắng tanh. Lúc trước mình đến thì đông vui lắm mà sao giờ không có một bóng người là sao? Tôi thấy một chị giúp việc đang hối hả chạy thi liền kéo lại hỏi
''Chị à sao căn nhà vắng tanh vậy''
''Tối hôm qua, cậu chủ uống say về thì đuổi hết tất cả người làm ở đây rồi nhốt mình trong phòng đến hôm nay. Tôi mới từ quê lên thì bác quản gia bảo về nhà ít hôm đã rồi quay lại''
''Dạ vâng cảm ơn chị''
Thế là tôi lần mò lên phòng anh ta. Gõ nhẹ cửa nhưng không có phản ứng gì nên tôi bước vào luôn. Trời ạ, anh ta thì nằm liệt trên giường mọi thứ đều bị đập vỡ khiến mảnh vụn thủy tinh tung tóe hết. Nhìn như cảnh trong phim hành động vậy. Tôi rón rén lại gần lay lay anh ta.
''Sao mà nóng vậy nè''
Tôi đang định quay đi lấy khăn ướt thì anh cầm chặt tay tôi
''Bảo Ngọc đừng đi mà'' Khóe mắt anh ta khẽ rơi vài giọt lệ. Tôi chưa từng tưởng tượng ra rằng một con người như vậy lại rơi nước mắt chắc cô gái đó quan trọng lắm.Anh ta lại nói tiếp
''Anh yêu em nhiều lắm. Đừng bỏ anh mà''
Tôi chỉ biết chôn chân đứng đó nhìn anh ta nói mơ, mà sao lòng mình đau vậy nè. Tôi khẽ lau đi những giọt lệ của anh
''Nín đi. Khóc như vậy anh xấu lắm đó''
Sau đó quả là anh im lặng hẳn luôn. Đôi môi mỏng khẽ cười.Còn tôi thì cứ túc trực bên anh ta suốt đêm. Chỉ biết là sáng hôm sau tôi đang nằm ngủ trên giường.Còn anh ta thì nằm trên ghế.
''Woa đỡ sốt rồi nè'' Tôi sờ trán anh ta
''Lấy tay'' Anh ta lạnh lùng quát
''Hừ lấy thì lấy. Đồ vong ân bội nghĩa''
''Cái gì''
''Xin lỗi không có gì đâu. Mà giờ em phải đên công ti đã, cháo ở trên bàn đó lấy mà ăn'' Tôi lật đật chạy thục mạng
Anh ta thì nằm cười mỉm rồi dậy thưởng thức món ăn. Khóe môi khẽ cong lên '' Cảm ơn''